Tinh Không Chi Dực

Chương 122: Con mắt của thần chết (3)










“… Chúng ta có thể quay lại cổng siêu không gian, ghi lại những số liệu mới nhất, chuyển vào máy tính, nhưng theo ý kiến của tôi, chúng ta không chỉ dùng hệ thống máy chủ để tính toàn mà liên kết toàn bộ các máy tính khác để cùng tính, mỗi lần trước chúng ta chỉ còn thiếu khoảng vài chục phần trăm là xong, tôi nghĩ nếu làm như thế tàu có thể tính toán thành công lộ trình trong thời gian trường trọng lực ổn định rồi thoát ly, thuyền trưởng, ý ngài thế nào?” Thụy Sâm đầy hy vọng hỏi.



“Thiếu tá, xin lỗi không có ý nào khác, nhưng kiến nghị của ngài thực tế chúng ta đã sử dụng rồi.” Trung úy Enron không nén được lên tiếng, anh ta là người phụ trách tính toán hành trình. “Thực ra do trường trọng lực của lỗ đen có ảnh hưởng quá lớn, những tính toán cần thiết để xác định có thể nói là khổng lồ, mặc dù hệ thống máy tính dẫn đường của tàu Cao Tốc rất mạnh nhưng còn xa mới đáp ứng được nhu cầu, điều may mắn là chúng ta có hệ thống mạng máy tính đã được điều chỉnh đặc biết, để có kết quả tính toán trong 25 phút, chúng ta đã dừng tất cả các thiết bị không cần thiết để tập trung toàn bộ tài nguyên cho việc tính toán, nếu chỉ dựa vào máy tính của hệ thống dẫn đường, có khi phải mất đến 12 tiếng đồng hồ hoặc hơn mới có kết quả.”



“Cái này….” Khuôn mặt Thụy Sâm đỏ bừng, nhớ lại sự hy vọng lúc trước, anh không khỏi xấu hổ, Thụy Sâm mặc dù có sự hiểu biết khá sâu về chiến đấu cơ nhưng đối với chiến hạm anh chỉ là một kẻ ngoài ngành, nhất là đối với những chiếc tàu đã được sửa đổi đặc biệt để thích hợp với tuyến đường tử thần này anh lại càng chẳng biết gì cả, cho nên mới đưa ra một ý tưởng như trò cười đó.



Đừng nghĩ Thụy Sâm là anh hùng, anh hiểu rõ rằng những gì mình cần học còn nhiều, đến giờ này anh lại thực sự mong đến lúc có thể học tập ở học viện, bất kể sau khi tốt nghiệp có trở lại lái chiến đấu cơ không, chí ít anh cũng không phạm những sai lầm cơ bản như thế này.



“Thiếu tá!” Thuyền trưởng Kirk nhìn vẻ mặt xấu hổ của Thụy Sâm, ông cười cười anh ủi. “Anh cũng đừng có nản, chỉ mấy ngày mà đã nghĩ ra cách này không phải là dễ đâu! Anh có biết không? Chiếc tàu đầu tiên đi qua tuyến đường này, tàu Hoa Tháng Năm, bị chết dí ở chỗ này đến 5 tháng, cuối cùng họ mới nghĩ đến cách của anh, lại mất một tuần để cải tạo lại hệ thống máy tính trên tàu, cuối cùng sau 4 tiếng đồng hồ chạy đua với thời gian mới tính toán thành công và thoát nguy, nếu khi đó có anh ở trên tàu, có thể họ dã không mất nhiều thời gian như thế!”



“Sau đó những tàu tiếp theo đều được cải tiến theo cách của tàu Hoa Tháng Năm?” Thụy Sâm hứng thú hỏi.



“Đúng thế!” Thuyền trưởng Kirk kiên nhẫn trả lời. “Nói như tàu Cao Tốc chẳng hạn, sự bền bỉ của động cơ, cường độ của màn chắn năng lượng, sức mạnh của máy tính dẫn đường cũng như tăng cường khả năng liên kết chia sẻ tài nguyên, hệ thống trọng lực nhân tạo đều được cải tạo lại. Những cải tạo đó giúp tàu có thể đi lại an toàn trên tuyến đường nhưng nó cũng khiến tàu không có cách nào trang bị chiến đấu cơ cũng như không thể mang theo số lượng lớn hành hóa, chỉ có một ít không đáng kể là hàng, chủ yếu chúng ta dùng nó để trao đổi nhân viên, thông tin hoặc dẫn đường cho các tàu khác, nhưng tàu chở hành thông thường…” Ông lắc lắc đầu không nói nữa.



Thụy Sâm hiểu ý của thuyền trưởng, tàu chở hàng thông thường không thích hợp để di chuyển trên tuyến đường này, nghĩ đến những người đã mãi mãi nằm lại trên đường, anh không khỏi thở dài.




“Trên tuyến đường này, nếu không có sự chuẩn bị cẩn thận, chắc chắn là chín phần chết một phần sống.” Thuyền trưởng Kirk. “Không nói đến điều đó, chỉ nói đến cái ‘Con mắt của Tử Thần’ thôi, để có thể nhanh chóng tính toán chính xác ảnh hưởng của trường trọng lực tác động, khi thực hiện tính toán, toàn bộ các hệ thống trên tàu, trừ hệ thống tạo môi trường sống nhân tạo, các thiết bị cảm trắc, màn chắn năng lượng, những hệ thống khác như vũ khí, màn chắn tăng cường, giám sát toàn bộ, thông tin liên lạc đều bị khóa lại, các máy tính điều khiển chúng đều được liên kiết với máy tính của hệ thống dẫn đường nhằm tăng khả năng tính toán.”



“Chờ một chút! Thuyền trưởng! Ngài nói là còn một bộ phận không kết nối?”



“Hệ thống tạo hoàn cảnh sống nhân tạo để đảm bảo chúng ta có thể sống, hệ thống cảm trắc giám sát sự biến đổi của trường lực, màn chắn năng lượng đảm bảo cho mọi người không bị trường lực xé nát. Những hệ thống đó đều không thể thiếu được, thiếu tá ạ!”



“Nhưng…” Thụy Sâm ngần ngừ một chút, anh không biết có nên nói hay không, đã một lần xấu hổ, không chừng lần này cũng lại là nhắm mắt nói bừa.



“Anh muốn nói gì à? Thiếu tá!” Thuyền trưởng Kirk nhanh mắt nhận ra sự khác lạ của Thụy Sâm.



Thụy Sâm quyết định phải nói, dù sao cũng đã mất mặt rồi, cho dù anh có sai cũng chẳng có gì nguy hiểm, còn có thuyền trưởng Kirk cơ mà, cùng lắm thì đỏ mặt lần nữa.



“Thuyền trưởng, vì sao không khóa luôn hệ thống tạo hoàn cảnh sống nhân tạo và hệ thống cảm trắc? Liên kết chúng lại để cùng tính toán?”



“Anh điên rồi, anh định bảo mọi người tự sát hết hay sao?” Một sĩ quan nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe kinh hoàng thốt lên, đó là XO (Executive Officer), sĩ quan quản lý của tàu.



“Tôi không điên, hệ thống cảm trắc chỉ có tác dụng để kiểm tra biến đổi của trường lực, nhưng hiện nay chu kỳ biến đổi của nó ta đã nắm trong lòng bàn tay, chỉ cần trước khi tính toán kiểm tra một lần, 20 phút sau nó sẽ không đổi, ta có mở hệ thống hay không có khác gì nhau, cẩn thận thì trước khi tiến vào siêu không gian kiểm tra lại một lần! Còn hệ thống tạo hoàn cảnh sống nhân tạo, đúng là đóng lại có thể chết người, nhưng chúng ta có chết ngay không, chí ít chúng ta có vỏ tàu và màn chắn bảo vệ, còn có thể mặc trang phục vũ trụ, tuy số lượng không nhiều nhưng tôi tin là lượng dưỡng khí có trong tàu đủ để mọi người hô hấp trong 20 phút, còn lại có thể rất lạnh nhưng chúng ta vẫn cố gắng khắc phục được.” Thụy Sâm không phục phản bác lại.



Thuyền trưởng Kirk chợt cảm thấy tư duy như mở ra, ông dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Thụy Sâm, to gan đến mức dám đề nghị đóng cả hệ thống môi trường sống lại, anh chàng này đúng là khác người, chả trách trẻ như thế đã trở thành anh hùng của Đồng Minh, được tặng huân chương cao quý nhất, còn được đưa đến Liên Bang bồi dưỡng, có thể nói chính ông cũng phải ghen tỵ với anh ta.



“Chúng ta không cần thiết phải đánh cược với tính mạng mọi người, tôi nghĩ chúng ta có thể chờ cứu viện.” Sĩ quan quản lý tàu không dễ thỏa hiệp.



Thụy Sâm không nói nữa, anh đã nêu lý do, mọi người quay đầu nhìn thuyền trưởng Kirk, quyết định cuối cùng là của ông…



------------------------------



“Tiến độ tính toán?” Giọng thuyền trưởng Kirk vang rền.



“Đã quá 65%, thuyền trưởng, so với quá trình mô phỏng hoàn toàn khớp!” Giọng trung úy Enron không nén nổi sự hân hoan.



Đưa mắt nhìn đến đồng hồ đếm ngược, đến giờ mới qua được 10 phút, tương đương nửa thời gian, tiến độ tính toán đã đạt đến 65%, cứ theo tiến độ này tin rằng họ có thể tính toán xong và thành công xuyên vào siêu không gian trong vòng 20 phút.



“Báo cáo tình huống các khoang?” Ông chú ý đến phương diện khác.



“Thuyền trưởng! Chỉ huy các khoang báo cáo, tình huống nằm trong tầm khống chế, hiện nay chưa có thương vong, dưỡng khí không phải là vấn đề, các khoang đều có bố trí các bình dưỡng khí khẩn cấp, chỉ có điều nhiệt độ càng lúc càng lạnh, nhất là các khoang bên ngoài, mọi người đã đắp chăn dày theo chỉ dẫn.” Một sĩ quan liên lạc đến các nơi rồi báo cáo.




“Động cơ và màn chắn?”



“Vẫn còn chịu được, chưa có biểu hiện bất thường!”



Xem ra mọi chuyện cũng bình thường, đúng như dự liệu, nếu không có gì đặc biệt ý tưởng của chàng trai trẻ kia có khả năng thành công lớn, thuyền trưởng không khỏi liếc mắt nhìn Thụy Sâm một cái, anh chàng đứng yên quan sát trong bộ quần áo vũ trụ dày cộp.



Mặc quần áo vũ trụ là để đề phòng, sau khi hệ thống môi trường nhân tạo đóng lại, chẳng ai biết sẽ có thể có chuyện gì xảy ra, do đó, trừ các cửa khoang đóng kín, thuyền viên cũng phải mặc trang phục vũ trụ, nhưng do số lượng không đủ, chỉ những người trực ban ở vị trí quan trọng như phòng điều khiển, khu động cơ là được mặc, những người khác ở lại trong phòng, cố gắng hạn chế cử động để giảm tiêu hao dưỡng khí, chờ tính toán xong, dù sao cũng chỉ có 20 phút thôi.



“80% rồi!” Giọng của trung úy Enron có vẻ run run.



“82%...” Anh đọc lên cái con số đã từng khiến mọi người căng thẳng, tuy nó không có ý nghĩa mấy, hiện nay thông số quan trong nhất là thời gian.



“Qua rồi, quá 82% rồi, hiện nay là 85%, thuyền trưởng.” Vẻ rạng rỡ bắt đầu hiện lên trên nét mặt mọi người.



Ngay sau đó Thụy Sâm hiểu câu thành ngữ ‘Chuyện tốt nhiều trắc trở’ có nghĩa là gì, khi quá trình tính toán đều thuận lợi, tiếng động cơ chợt rít lên nghèn nghẹt, cả chiếc tàu chấn động khiến anh loạng choạng muốn ngã, may mà tay vẫn nắm chắc lan can.



“Có chuyện gì thế?” Thuyền trưởng Kirk kêu lên, chiếc tàu không thể giữ được vị trí cứ trôi dần về phía lỗ đen.



“Thuyền trưởng, động cơ số 4 xuất hiện sự cô, chúng ta phải đóng động cơ ion lại nếu không sẽ phát nổ!” Chỉ huy khoang động cơ mặt đầy mồ hôi báo cáo.



“Làm ăn kiểu gì thế? Sao lại có chuyện lúc này!” Thuyền trưởng cũng điên tiết.



“Xin lỗi ngài, thuyền trưởng, do thời gian gần đây động cơ toàn hoạt động quá tải, vậy mà vẫn không có chuyện gì xảy ra, như thế có thể nói là kỳ tích rồi…”



“Được rồi, anh không cần giải thích, tôi hiểu, lập tức khóa động cơ số 4 lại, cắt cung ứng năng lượng!” Thuyền trưởng cũng không phải không biết thời gian vừa rồi họ đã làm tình làm tội động cơ đến thế nào, cứ thế thì kiểu gì cũng có vấn đề, chỉ không ngờ là lại vào lúc này.



“Khởi động động cơ dự bị!” Ông hạ lệnh tuy động cơ dự bị không bằng động cơ chính.



“Chờ một chút!” Nãy giờ vẫn im lặng, đến giờ Thụy Sâm lên tiếng. “Có thể tăng lực đẩy của các động cơ còn lại đến hơn 100% không?”



“Anh nhớ lại mình vẫn hay dùng chiêu này trên chiến đấu cơ, nhất là trong trận bị Sonia phục kích, thực ra thì lực đẩy tối đa của động cơ là thiết định vì lý do an toàn, so với thực tế có một hệ số nhất định, thực tế động cơ còn có thể tăng thêm lực đẩy nữa, bây giờ anh muốn lợi dụng nó.



“Có thể tăng đến 105%, nhưng không nên làm thế, nó sẽ làm hỏng động cơ rất nhanh!” Sĩ quan ở khoang động cơ lắc đầu nói.




“Tăng lực đẩy lên 110%! Đây là lệnh!” Thuyền trưởng Kirk lập tức hạ lệnh.



“Thuyền trưởng?”



“Nghe rõ! Động cơ số 4 ngừng hoạt động vào lúc quan trọng, đó là trách nhiệm của anh, tôi không cần biết anh làm cách nào, sửa nó ngay!” Ông quay đầu hỏi trung úy Enron. “Còn bao nhiêu thời gian!”



“Thuyền trưởng, hiện nay đã là 91% rồi, cần 5 phút nữa để hoàn thành tính toán, xác định trường lực, sau đó chúng ta có thể xuyên vào siêu không gian!”



“ Năm phút! Anh đã nghe rõ chưa?” Thuyền trưởng quay lại nói với sĩ quan khoang động cơ. “Cố giữ cho tôi 5 phút nữa, làm thế nào cũng phải để động cơ qua giai đoạn này, cho dù bây giờ có dừng lại cũng không kịp, mất một động cơ chúng ta không thể thoát khỏi mắt tử thần, chúng ta đã cùng đường rồi, hiểu chưa?” Ông hét lên trong máy.



“Rõ! Thuyền trưởng! Nhất định qua được năm phút!” Vị sĩ quan nghiến răng, khuôn mặt đỏ rực, ông đưa tay lên chào rồi kết thúc thông tin.



Tàu Cao Tốc càng lúc càng rung mạnh, Thụy Sâm thậm chí sợ rằng nó sắp tan ra từng mảnh, nhưng tuy chấn động tăng lên nhưng rõ rằng vị sĩ quan đã làm không tồi, tàu Cao Tốc không những không trôi về phía lỗ đen nữa mà còn quay lại vị trí cũ.



“98%...”



“100%... Thành công rồi, thuyền trưởng, chúng ta đã hoàn thành việc tính toán.” Trung úy Enron hưng phấn hét lên trong máy.



“Lập tức căn cứ số liệu xác lập tuyến bay siêu không gian, kiểm tra trường trọng lực có thay đổi không?”



“Xin chờ một chút!” Sĩ quan phụ trách quan trắc đã mở lại thiết bị cảm biến, anh ta liếc qua rồi nói to. “Không thay đổi, thuyền trưởng!”



“Chuẩn bị khởi động động cơ xuyên siêu không gian!” Thuyền trưởng phớt lờ thông báo thường lệ về những chấn động có thể gặp khi xuyên siêu không gian, ông đứng bật dậy hô lớn. “Bắt đầu!”



“5… 4… 3… 2… 1… Xuất phát!”



Tàu Cao Tốc biến mất khỏi khoảng không trong một chớp sáng dài…



Tạm biệt, con mắt của tử thần, nhưng không lâu nữa chúng ta sẽ còn gặp lại