Tinh Không Chi Dực

Chương 123: Liên bang.










Sau khi thành công vượt qua con mắt của tử thần, hành trình sau này đúng như thuyền trưởng Kirk đã nói, như đi trên xa lộ. Tuy có không ít những vành đai phóng xạ, bãi thiên thạch, tinh vân v.v… nhưng đối với những người đã vượt qua bài kiểm tra ở con mắt tử thần, có thể nói đó không phải là vấn đề đáng để quan tâm nữa.



Nhưng do động cơ số 4 bị hỏng, mặc dù sau khi xuyên qua cổng siêu không gian đã tiến hành sửa chữa khẩn cấp, nhưng tàu Cao Tốc vẫn bị ảnh hưởng không nhỏ đến tốc độ, thêm vào đó là thời gian bị kẹt ở con mắt tử thần, cho nên khi tàu đến biên giới với Liên Bang, tiến vào trạm không gian tiền tiêu Tự Do tại thiên hà New Manchester, thì đã muộn mất một tuần.



Trên trạm không gian Tự Do, họ gặp được Lưu Morse, sĩ quan liên lạc điều phối của Đồng Minh và trung tá trạm trưởng Ai Grams, những người đang sốt ruột chờ tin tức của tàu Cao Tốc, trước đây cũng có những lần đến muộn, nhưng thường cũng chỉ là một hai ngày, chưa bao giờ lại gặp trường hợp như lần này, chậm đến một tuần.



“Cám ơn trời đất! Cuối cùng thì các anh cũng đã đến, tôi còn sợ là có chuyện gì đã xảy ra, trung tá Ai Grams còn đề nghị phái tàu xuất phát từ Liên Bang để xem xem có chuyện gì xảy ra? Sao lại chậm nhiều như thế?” Lưu và thuyền trưởng Kirk không phải mới gặp nhau lần đầu nên cũng không khách sáo, lập tức hỏi.



“Cám ơn trung tá, thật ra cũng chẳng có gì, chúng tôi gặp một số chuyện không may, suýt nữa thì bị vân khốn ở con mắt của tử thần, mất trọn vẹn 5 ngày mới may mắn thoát hiểm, một động cơ chính cũng bị tổn hại, tốc độ chậm lại không ít.” Thuyền trưởng hướng về phía trung tá trạm trưởng gật đầu cám ơn.



“Cái lỗ đen đó?” Ánh mắt vị trung tá sắc lên.




“Đúng thế! Trường trọng lực xuất hiện sự biến đổi theo chu kỳ, hiện nay nó tương đối thành quy luật, tần suất 20 phút một lần biến đổi, do tốc độ của máy tính không đủ hoàn thành xác định quỹ đạo trong khoảng thời gian đó, chúng tôi không thể xác định được quỹ đạo xuyên siêu không gian. Lát nữa khi trao đổi tình báo tôi sẽ gửi một bản báo cáo cho các bạn, sau này nhưng tàu di chuyển trên tuyến nhất định phải có sự điều chỉnh lại cho hợp lý, tốt nhất là làm thế nào đó để tăng tốc độ xử lý của máy tính.” Thuyền trưởng Kirk đơn giản nói qua nguyên nhân.



“Điều đó theo tôi là có thể được!” Trung tá Ai Grams khẳng định nói. “Gần đây chúng tôi mới có một loại máy tính dẫn đường mới có tính năng mạnh hơn, loại 595, vừa mới hoàn thành nghiên cứu đấy, phía ngài có thể đề xuất yêu cầu, thêm vào đó là báo cáo hoàn chỉnh của ngài, tôi tin là tướng quân sẽ đồng ý ưu tiên cấp loại máy tính đó cho các ngài trước, có thể kịp thời gian sửa chữa xong động cơ số 4.”



“Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh! Tốt nhất là có thể trong vài phút, thậm chí vài giây hoàn thành việc tính quỹ đạo, như thế sau này chúng ta không cần lo về con mắt của tử thần nữa. Nói thật là lần này tôi cứ sợ bị như tàu Hoa Tháng Năm, nằm lại thiên hà đó một, hai tháng cơ, mọi người đã chuẩn bị tư tưởng chờ cứu viện rồi.” Thuyền trưởng Kirk cao hứng nói.



“Vậy cuối cùng mọi người làm thế nào để rời khỏi đó?” Trung tá Ai Grams hỏi.



“Một thiếu tá, anh hùng của Đồng Minh, đề nghị một ý tương đối mạo hiểm, chúng tôi đóng lại cả hệ thống mô phỏng môi trường sống và hệ thống cảm trắc, sau đó kết nối máy tính của hai cái đó vào để cùng tính toán, như thế mới có thể hoàn thành việc tính toán trong khoảng thời gian một chu kỳ biến đổi, thế nào mà dột lại gặp mưa dầm, đúng lúc đó thì động cơ số 4 có vấn đề, suýt nữa tàu Cao Tốc bị con mắt của Tử Thần nuốt gọn rồi.” Mặc dù bây giờ nghĩ lại, thuyền trưởng vẫn không khỏi rùng mình.



“Khóa hệ thống mô phỏng môi trường sống? Các anh muốn chết à?”



“Trong một thời gian ngắn thì chắc không ảnh hưởng đến sinh mạng, điều này thì ai cũng biết, cái khó là rất ít người nghĩ từ góc độ đó, cũng như câu chuyện quả trứng của Colombo vậy.” Sĩ quanh Lưu đứng cạnh xen vào, anh đã hiểu ý của thuyền trưởng.



Trung tá Ai Grams gật đầu, ông hiểu ý của bạn, cũng như câu chuyện quả trứng của Colombo vậy, khi không nhà quý tộc nào có thể dựng đứng nổi quả trứng trên mặt bàn, Colombo chỉ cần đập nhẹ một đầu quả trứng là có thể khiến nó đứng thẳng, nhiều người không phục nói rằng cái đó quá đơn giản, chỉ là chúng tôi không nghĩ đến thôi, nhưng không biết rằng điều khó ở đây là thoát khỏi suy nghĩ thông thường để nghĩ đến việc đập quả trứng…



“Vị thiếu tá đó tên gì? Lại còn là anh hùng cơ à? Đồng Minh chúng ta có anh hùng mang quân hàm thiếu tá sao?” Sĩ quan Lưu hứng thú hỏi.



“Còn là ai nữa, đại danh đỉnh đỉnh, thiếu tá Thụy Sâm Nepali Gore!”



“Ai vậy ta?” Sĩ quan Lưu cẩn thận tìm trong đầu. “Đại danh đỉnh đỉnh? Sao tôi không nghe thấy nhỉ?”



“Suýt nữa thì quên! Tin tức còn chưa đến chỗ này, nhưng rồi các bạn sẽ rất nhanh biết được thôi, chúng tôi mang theo trên tàu là những bích báo để chiêu mộ binh sĩ, có in hình anh ta, lúc đó anh có muốn không biết cũng khó! À nói thêm là anh ta là người được nhận huân chương Đại bàng Andean tung cánh!” Thuyền trưởng Dirk nói thêm, trên mặt ông hiện lên vẻ kính trọng.



“Huân chương Đại bàng Andean tung cánh? Cái huân chương được dành cho người đã hy sinh đó? Anh ta nhận được nó?” Sĩ quan Lưu há mồm kinh ngạc.




“Không sai, nhưng thiếu tá Thụy Sâm Nepali Gore vẫn còn sống thoải mái lắm, đây là lần đầu tiên có người nhận được chiếc huân chương đó là còn sống đấy, lúc đó tôi cũng có mặt trong lễ tặng huân chương.” Thuyền trưởng nhớ lại buổi lễ. “Thật sự là tôi cũng mong người đứng trên bục là mình, cũng hơi ghen tị, còn trẻ thế mà đã được tặng huân chương tinh dực rồi.”



Sĩ quan Lưu há mồm như hóa đá.



“Huân chương tinh dực?” Trung tá Ai Grams không hiểu lắm về các hệ huân chương của Đồng Minh, nhưng từ nét mặt của hai người ông cũng biết đó là một huân chương rất đặc biệt. “Nghe các anh nói thì nó rất đặc biệt, nhưng anh ta làm gì để có nó thế?”



“Cái này…” Thuyền trưởng Kirk ngẫm nghĩ một lát rồi từ từ hỏi. “Trung tá, anh còn nhớ hạm đội 5 của Đế Quốc vẫn tác chiến với các anh ở biên giới không?”



“Đương nhiên là biết chứ, từ khi hạm đội 2, hạm đội 3 và hạm đội 7 của Đế Quốc bị chúng tôi đánh trọng thương trong trận hội chiến ở khu vực bảy hành tinh, hạm đội 5 trở thành một trong những chủ lực mạnh nhất của Đế Quốc, nó gây cho chúng tôi không ít tổn thất. Theo tình báo thì gần đây nó đã bị điều trở lại hậu phương, áp lực trên tuyến biên giới giảm đi nhiều, điều này hoàn toàn là nhờ công của các anh đã kiềm chế lực lượng Đế Quốc!” Trung tá Ai Grams nói.



“Cảm ơn thiếu tá Thụy Sâm đi! Sau này nó không bao giờ còn khiến cho các anh đau đầu nữa!”



“Anh ta? Nhưng đó là cả một hạm đội mà, các anh làm cái quái nào để…” Trung tá Ai Grams há mồm kinh ngạc.



“Nói thì dài, nhưng tôi nghĩ báo cáo chi tiết sẽ có trong buổi trao đổi thông tin, anh có thể tham khảo.”



“Vậy thiếu tá Thụy Sâm sao lại đến Liên Bang với anh thế?” Sĩ quan Lưu đến giờ mới tỉnh người lại, chẳng nhẽ Liên Bang để cảm tạ anh ta giải quyết hạm đội Đế Quốc lại định tặng huân chương sao? Nhưng rồi anh ta hiểu ngay. “Anh ta tham gia bồi dưỡng nghiệp vụ?”



“Đúng thế, anh ta tham gia bồi dưỡng, căn cứ vào sự an bài của hai bên, bộ chỉ huy tối cao tuyển anh ta đến học viện của Liên Bang để tham gian bồi dưỡng ngắn hạn, cũng coi như là một kỳ nghỉ để thưởng cho thành tích của anh ta, các hoạt động sau này do các anh bố trí, nhiệm vụ của tôi chỉ là đưa người qua tuyến đường chết tiệt đó. À! Đây là các văn bản có liên quan, xin ký xác nhận.” Thuyền trưởng Kirk đưa sang một tập tài liệu.



Sau khi hai người ký nhận xong, thuyền trưởng vui vẻ gấp tập tài liệu lại, ông đang định nói gì đó thì chợt nhìn thấy một bóng người rất quen mắt, anh ta đang cùng mấy người khác bước xuống từ tàu, tiến vào trạm không gian.



“À! Nhìn thấy không? Cái anh chàng đi đầu đó, là anh ta, thiếu tá Thụy Sâm Nepali Gore!” Ông chỉ tay về phía Thụy Sâm chép miệng nói.



“Cái anh chàng tóc đen?”




“Đúng thế?”



“Không phải chứ, quá trẻ, xem ra so với thằng bé Mike vừa tốt nghiệp trung học ở nhà tôi cũng chẳng lớn hơn bao nhiêu, còn là một chú nhóc mà, tôi thất râu còn chưa mọc nữa!” Thiếu tá Ai Grams lắc lắc đầu. “Đúng là khó mà tin nổi anh ta đã là một thiếu tá, tôi đến tuổi này rồi vẫn còn là trung tá, chỉ hơn anh ta có một bậc thôi, xem tuổi của anh tá, đáng nhẽ phải đang học đại học mới đúng.”



“Anh nói đúng đấy, bây giờ anh ta mới hơn 20, con người này, theo tốc độ thăng tiến, chắc không bao lâu nữa, khó nói Đồng Minh không có một vị tướng quân thanh niên…”



----------------------------------------------



Thụy Sâm dùng sức dậm mạnh chân xuống lớp sàn bằng kim loại cứng, cố cảm nhận cảm giác sự khác biệt giữa lãnh thổ Đồng Minh và Liên Bang, đây đã là Địa Cầu Liên Bang rồi, quê hương của Phi Luân và Sonia, nơi họ đã sinh ra và lớn lên, nó có gì khác so với Đế Quốc?



Hiếu kỳ nhìn quanh, những người đi qua đi lại bận rộn, trên người họ là những bộ quân phục lạ mắt, điều này khiến Thụy Sâm cảm thấy dị dạng, mấy tháng trời tác chiến với Liên Bang, nhưng do là phi công nên anh chẳng nhìn thấy một người lính Liên Bang nào, đám con gái của trung đội Lam Thiên Sứ thì không tính, tuy là lính Liên Bang nhưng để giữ bí mật họ thường xuyên mặc quân phục Đồng Minh, vả lại đó là trên đất Đồng Minh, còn đây là Liên Bang, là địa bàn của người ta.



Thụy Sâm chợt cảm thấy hơi lo lo, những người lính Liên Bang chết trong tay anh cũng không ít, bọn họ chắc không bắt anh về tôi giết người chứ? Đúng là thần kinh, Thụy Sâm mỉm cười, đó là chiến tranh, nếu có thể dùng cái cớ đó, chẳng lẽ mỗi người lính đều là tội phạm?



Khi nhìn thấy thuyền trưởng Kirk và hai người đàn ông đi về phía mình, Thụy Sâm lập tức đưa tay lên chào. “Thuyền trưởng!:



“Nghỉ! Thiếu tá, tôi xin giới thiệu, đây là sĩ quan liên lạc giữa Đồng Minh và Liên Bang, giám đốc Lưu Morse và trung tá Ai Grams, chỉ huy trạm không gian, những hoạt động của anh sau này sẽ do hai vị đây phụ trách bố trí.”



“Thiếu tá Thụy Sâm Nepali Gore, rất vui khi được gặp hai vị, sau này xin được giúp đỡ” Thụy Sâm đưa tay lên chào lần nữa.



Cái trung tá Ai Grams nhìn thấy đầu tiên là đôi mắt, minh mẫn, sắc bén như mắt chim ưng, nhưng không thiếu sự trầm tĩnh và kiên cường, đó là ấn tượng đầu tiên và sâu sắc nhất của ông về chàng trai này, từ đó không bao giờ ông so sánh giữa anh và cậu con trai mới tốt nghiệp trung học của mình nữa.