Tinh Không Chi Dực

Chương 195: Kiếp nạn của trân châu cảng (7)










"Các đơn vị chú ý, các đơn vị chú ý, hệ thống pháo chủ lực ‘Ngọn giáo ba mũi’ khởi động, các nhân viên có trách nhiệm trở về vị trí, đây không phải là diễn tập......."



"Hệ thống kiểm tra lần cuối hoàn tất, toàn bộ hệ thống bình thường, tiến vào giai đoạn cuối cùng chuẩn bị phát xạ..."



"Năng lượng bắt đầu truyền vào, dự kiến sau bốn phút sẽ đạt công suất khai hỏa cực đại......"



Những tiếng báo cáo liên tiếp vang lên, pháo chủ lực ‘Ngọn giáo ba mũi’ được chuẩn bị nhanh chóng nhưng chặt chẽ đúng trình tự hành, các sĩ quan Đế Quốc thường ngày cũng luyện tập hàng trăm lần các thao tác này, họ điều khiển những thiết bị trước mặt nhanh chóng mà chuẩn xác, những ngọn đèn màu đỏ, màu xanh, màu vàng liên tiếp chớp lên, các loại đường cong, biểu đồ, con số phức tạp, liên tiếp hiện lên rồi thay đổi trên màn hình trước mặt bọn họ, hệ thống pháo chủ lực ‘Ngọn giáo ba mũi’ giống như một cánh cung đang căng ra, khi dây cung đạt tới thởi điểm căng nhất cũng phóng ra mũi tên trí mạng tiêu diệt kẻ thù.



Cùng lúc đó, nhận được lệnh từ căn cứ, phần còn lại của hạm đội và các chiến đấu cơ, nhanh chóng rời chỗ trú phóng ra theo các thông đạo nối đuôi nhau tiến vào vũ trụ giống như một đàn ong rời tổ, các ụ pháo phòng không của căn cứ cũng hướng nòng pháo về phía dự tính quân phản loạn sẽ đột kích, cả căn cứ giống như một con nhím đang xù toàn bộ những cái gai nhọn ra, chuẩn bị tặng cho những kẻ cuồng vọng, không biết sống chết là gì kia một đòn đau đớn.



"Hạm đội đang rời cảng, các chiến đấu cơ cũng xuất kích toàn bộ, trước mắt đã có hơn một trăm cái chiến đấu cơ rời căn cứ, phần còn lại cũng đang ở chuẩn bị cất cánh. Tư lệnh, ngài có muốn bọn họ tiền tới chặn đánh hạm đội quân phản loạn không?" Một sĩ quan hỏi.



" Không." Tư lệnh lắc lắc đầu," Hạm đội của quân phản loạn có số lượng chiến đấu nhiều hơn. Lệnh cho hạm đội và các chiến đấu cơ không cần rời xa căn cứ, phối hợp với hỏa lực phòng không pháo tác chiến, hơn nữa, nếu song phương đan xen, pháo chủ lực sẽ có thể thương hại đến phe ta, công kích tầm xa cứ giao cho pháo chủ lực phụ trách, đãi quân phản loạn tới gần căn cứ sau, hạm đội và chiến đấu cơ mới tiến vào công kích. Nhắc bọn họ cẩn thận, đừng bay vào đường bắn của pháo chủ lực."




“Rõ! Tư lệnh." Viên sĩ quan cúi đầu phục tùng rồi quay sang nhắc lại mệnh lệnh.



"Hạm đội địch có động thái gì mới không?" Tư lệnh Đức Hoài Đặc hỏi.



" Không có, Tư lệnh, hạm đội địch giữ nguyên hướng đi, tốc độ, tiếp tục tới gần căn cứ, điều kỳ quái là, chiến đấu cơ địch vẫn bay trước hạm đội không xa. Chúng không tăng tốc đến tốc độ công kích, thực hiện phát động tập kích căn cứ ."



"À ha!" Vị Tư lệnh tùy tiện lên tiếng, trong mắt ông, điều này cũng không phải đáng giá ngạc nhiên cho lắm, do ông không điều hạm đội và chiến đấu cơ tiến lên đánh chặn, có lẽ quân phản loạn cũng muốn phối hợp với hạm đội cùng tiến công.



Nói không chừng, có quân phản loạn còn không biết làm như thế nào để chỉ huy một trận đánh có quy mô lớn như vậy. Ông ác ý đoán, trên thực tế, ông càng tin tưởng rằng trong việc thống nhất chỉ huy cùng phối hợp tổ chức tiến công, quân phản đã xảy ra vấn đề, tuy sự phát triển và thành tích của quân phản loạn trong mấy năm khiến ông có chút kinh dị. Đôi khi ông cũng cường điệu phải coi trọng quân phản loạn với bộ hạ, nhưng ở sâu trong nội tâm và tiềm thức, ông vẫn không thể hoàn toàn thoát khỏi cách nghĩ đầy khinh bỉ với quân phản loạn, ông vẫn không muốn tin rằng, mới trải qua mấy năm, quân phản loạn đã có thể cùng ngang nhiên chống đỡ với chủ lực của Đế Quốc.



Thật không may cho bọn chúng, lao thẳng vào họng pháo chủ lực ‘Ngọn giáo ba mũi’ để chết chùm! Ông thoải mái tựa vào ghế nghĩ, năm nay mùa săn gà lôi, không ngờ lại đến sớm trước hẹn.



"HIện nay công suất là bao nhiêu?" Ông đột nhiên hỏi.



" Vừa mới hơn 80%, Tư lệnh."



Không còn lâu lắm, với khoảng cách hiện nay giữa quân phản loạn và căn cứ, dùng toàn bộ công suất phát xạ, có thể đánh trọng thương hạm đội của chúng.



Chỉ có điều, ông, tư lệnh căn cứ Trân Châu Cảng, trung tướng Đức Hoài Đặc, cùng tất cả các nhân viên điều khiển pháo chủ lực đều không biết một điều: Khi năng lượng truyền dẫn vừa đạt đến tỉ lệ hơn 80%, trong hệ thống phức tạp của pháo chủ lực ‘Ngọn giáo ba mũi’, có một thiết bị, trên nó, một ngọn đèn thường luôn có màu xanh, thể hiện cho thiết bị hoạt động bình thường, đột nhiên biến thành màu đỏ......



"Tư lệnh, xin chỉ thị mục tiêu công kích!" Một sĩ quan cung kính nói.



" Đầu tiên tập trung công kích các chiến liệt hạm của quân phản loạn, sau đó là thái không mẫu hạm." Trung tướng khoát tay đầy hào phóng "Mục tiêu để các bạn tự tuyển chọn, tự do công kích!"



"Cám ơn Tư lệnh."



Một vòng tròn màu đỏ từ từ chuyển động trong những tiếng đích đích, nó khoanh lấy một điểm xanh trên màn hình, điểm xanh ấy nằm ở trung tâm đội hình hạm đội Đồng Minh.



"Khóa mục tiêu!"



" Mở nắp nòng pháo A......"



"Mở khóa bảo hiểm, khởi động hệ thống bám bắn, nhắm mục tiêu!"




Nòng pháo A từ từ chuyển động, nhắm theo mục tiêu, tùy theo sự di động của mục tiêu mà nó không ngừng điều chỉnh góc độ.



"Năng lượng truyền dẫn sắp đạt tới cực đại, mở ra kích phát của pháo chủ lực, bắt đầu đếm ngược thời điểm phát xạ......"



Một sĩ quan Đế Quốc đặt ngón tay lên một cái nút màu đỏ!



" Phát xạ......" Khi con số chỉ công suất năng lượng trên màn hình đạt đến 100%, tư lệnh Đức Hoài Đặc liền lớn tiếng hét lên hai chữ này, adrenalin tăng vọt trong máu, ông ta đứng hẳn lên khỏi ghế , chờ đợi phát đạn đầu tiên của khẩu pháo chủ lực ‘Ngọn giáo ba mũi’, từ khi xuất xưởng đến giờ, bắn phát đầu tiên trong thực chiến.



Ngón tau đặt trên cái nút màu đỏ của viên sĩ quan ấn mạnh xuống!



.....................



.....................



.....................



Không có gì xảy ra, tất cả chỉ là một sự im lặng!



Sự im lặng của chết chóc! Không có tiếng hoan hô khi mục tiêu biến mất trên màn hình, chỉ có ánh mắt nghi hoặc với những cái miệng há hốc của đám người đang đứng ngây ra một chỗ.



Cột sáng chói lòa màu lam không có phóng ra từ nòng pháo, xuyên thẳng vào màn đêm đen tối của vũ trụ, bay về phía mục tiêu, chỉ có nòng pháo A đã mở nắp bảo vệ như một cái, miệng há hốc đầy kinh ngạc.



"Clermont! Phát xạ! Ta nói phát xạ, có nghe thấy không hả?" Trong phòng chỉ huy, tư lệnh Đức Hoài Đặc gầm lên phẫn nộ, nhưng ai tinh ý có thể nhận ra sự run rẩy trong giọng nói.



Sĩ quan phụ trách khai hỏa đã toát mồ hôi lạnh, anh ta đương nhiên nghe rõ mệnh lệnh, một lần nữa, anh ta dồn hết sức lực lên chiếc nút, nhưng khẩu pháo vẫn im lặng, sự im lặng đáng sợ.



"Cút ngay cho ta....." Tư lệnh lao vọt tới bàn điều khiển như một cơn lốc, thô bạo đẩy mạnh viên sĩ quan, tự mình thao tác.



Nhưng vẫn vô dụng, khẩu pháo chết tiệt không đáp ứng sự phẫn nộ và tuyệt vọng của ông, mặc cho ông nhấn nút liên tiếp như một người điên, cái cột sáng màu lam đầy hy vọng vẫn không xuất hiện.



"Có chuyện gì vậy?" Rốt cục tư lệnh thất vọng ngừng cố gắng quay sang nhìn chằm chằm vào các kỹ thuật viên




Đến lúc này bọn họ mới như vừa tỉnh mộng, cả đám người cắm mắt vào các màn hình trước mặt, bàn tay điên cuồng thao tác cố tìm nguyên nhân.



Nguyên nhân nhanh chóng được phát hiện, một kỹ thuật viên lập tưc báo cáo "Tư lệnh, đã tìm được vấn đề, thiết bị khống chế và giảm áp cho luồng năng lượng truyền dẫn vào thiết bị phát xạ không hoạt động, do chúng mất đi hiệu lực, khiến cho năng lượng không thể truyền đến thiết bị phóng theo cường độ cho phép mà đã vượt quá mức tối đa theo thiết kế của thiết bị phóng, luồng năng lượng làm cho thiết bị phóng của pháo chủ lực bị hỏng hoàn toàn, không thể truyền năng lượng vào nòng pháo để phóng ra ngoài. Tư lệnh, chúng ta tạm thời không có hy vọng sử dụng pháo chủ lực, hơn nữa phải mau chóng hạ mức năng lượng trong buồng nén, nếu không sẽ xuất hiện hiện tượng năng lượng quá tải, khiến cho năng lượng tràn ra, cuối cùng phát sinh những hậu quả không thể tưởng tượng......."



"Năng lượng vẫn tiếp tục truyền vào, cường độ năng lượng đang tăng lên nhanh chóng, hiện đã đạt tới 117%...." Một kỹ thuật viên khác đột nhiên chen ngang báo cáo.



"Khởi động thiết bị an toàn khi quá tải năng lượng! Đóng hệ thống pháo ‘Ngọn giáo ba mũi’! Cắt năng lượng truyền dẫn vào buồng nén! Hạ khẩn cấp mức năng lượng." Tư lệnh day day trán, xem ra hôm nay sẽ là một trận khổ chiến," Thông báo cho hạm đội 13 lập tức quay về......."



" Tư lệnh! Không được! Cơ chế an toàn cũng mất đi hiệu lực, nó hoàn toàn không có tác dụng, chúng ta không thể cắt đứt đường truyền dẫn năng lượng vào hệ thống ‘Ngọn giáo ba mũi’, cũng không thể hạ mức năng lượng trong pháo."



" Cái gì?" Tư lệnh Đức Hoài Đặc lúc này mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng tới mức độ nào, luồng năng lượng cực mạnh bị nén lại không thể phóng ra ngoài, cũng không thể xả ra để hạ áp, này nguồn năng lượng khổng lồ vốn dùng để tấn công hạm đội địch, nay giống như một khối thuốc nổ cực mạnh đã châm ngòi, vạn nhất nó nổ ở bên trong căn cứ Trân Châu Cảng, có nghĩa là.......



Ông không dám nghĩ tiếp, viễn cảnh hậu quả đã vượt qua sự chịu đựng của thần kinh, lúc này không chỉ là vấn đề có lâm vào khổ chiến hay không, nếu không có biện pháp, không cần hạm đội quân phản loạn tấn công, bọn họ đã tự mình đẩy mình xuống mồ.



"Năng lượng xuất hiện phản ứng tràn ra, sắp có vụ nổ mạnh, Tư lệnh, làm sao bây giờ?" Kỹ thuật viên kinh hoàng nhìn nhìn đường kẻ màu đỏ thể hiện mức năng lượng đang vợt lên đến mức cao nhất, ngây người ra không biết làm gì.



Tư lệnh cũng không có biện pháp gì, sự hiểu biết của ông đối với pháo chủ lực ‘Ngọn giáo ba mũi’ cũng không hơn gì so với các kỹ thuật viên, biện pháp không phải là không có, nhưng cần thời gian, mà hiện tại đã quá muộn, không còn thời gian cho họ, chỉ vài giây sau khi năng lượng tràn khỏi buồng nén, nó sẽ gây ra một vụ nổ mạnh, trong vài giây muốn giải quyết vấn đề này, là điều vô vọng.



"Chúng ta không còn biện pháp nào có thể phát xạ sao?" Ông tận lực dùng ngữ khí ôn hòa để hỏi, cho dù ông biết hy vọng quá mong manh, nhưng đây là sợi rơm duy nhất mà ông còn có thể bám vào, nếu không vụ nổ sẽ không thể tránh khỏi.



" Không thể, Tư lệnh, vô cùng xin lỗi......"



Trong giây phút cuối cùng này, đầu óc vị tư lệnh đột nhiên trở nên vô cùng thanh tỉnh, pháo chủ lực bị hỏng, linh kiện sửa chữa bị cướp, hạm đội 13 bị dụ đi, quân phản loạn tiến công quá trùng hợp, pháo chủ lực đột mất khống chế dẫn đến vụ nổ..... Những sự kiện liên tiếp bị nối với nhau một cách kỳ diệu, dù có chút vấn đề ông còn không thấy rõ ràng cho lắm, nhưng ông đột nhiên hiểu ra...



Là âm mưu chết tiệt của quân phản loạn!!



Ông đã hiểu ra, đáng tiếc, tất cả đã quá muộn!