Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 111




Thùy Hồng điện, Huyền Thương quân vẫn đang hôn mê bất tỉnh.

Càn Khôn Pháp Tổ tự mình chuyển vận thanh khí, trì hoãn thương thế của hắn chuyển biến xấu. Phi Trì ở một bên hầu hạ. Không bao lâu sau, tiên thị Hàn Mặc cầm một hộp đan dược báo lại: "Thiên Tôn, hoa Thủy Tiên điện phái người đến tặng đan dược."

Càn Khôn Pháp Tổ cẩn thận xem xét thương thế của Huyền Thương quân, hồi lâu mới nói: "Để xuống đi."

Hàn Mặc do dự nói: "Hoa Thủy Tiên điện còn truyền lời của Vi Nguyệt thượng tiên, nói là...... Vi Nguyệt thượng tiên gần đây thương thế chuyển biến tốt đẹp, hy vọng có thể tự mình đến Thùy Hồng điện, chăm sóc quân thượng."

Càn Khôn Pháp Tổ căn bản không nhìn đan dược hoa Thủy Tiên điện đưa tới, nghe vậy cũng chỉ thản nhiên hỏi: "Thùy Hồng điện thiếu nhân công à?"

Phi Trì bên cạnh vội nói: "Thiên Tôn, quân thượng mê man bất tỉnh, Thùy Hồng điện nếu có nhiều người, chỉ sợ ngược lại ồn ào. Vi Nguyệt thượng tiên cũng bệnh, căn bản không nên đến đây."

Càn Khôn Pháp Tổ khẽ gật đầu: "Vậy liền đáp lời nàng, không cần."

Hàn Mặc vâng một tiếng, đi ra ngoài thưa lại. Càn Khôn Pháp Tổ nói thêm: "Thiên Ba viện hiện tại cũng không có việc gì làm, tiểu tiên nga kia của tôm nhỏ, gọi là gì ấy nhỉ......"

Phi Trì nhắc nhở nói: "Hồi bẩm Thiên Tôn, tên Hồ Tuy."

Càn Khôn Pháp Tổ nói: "Đúng. Kêu nàng ta tới đây giúp đi. Nha đầu đó trông có vẻ thành thật chăm chỉ, mắt nhìn người của tôm nhỏ không tồi đâu."

Phi Trì vội quỳ xuống đất: "Vâng."

Hoa Thủy Tiên điện, Bộ Vi Nguyệt mới vừa về tới, chỉ thấy Bộ Thanh Từ quỳ gối ở trước cửa phòng nàng.

"Sao vậy?" Nàng hỏi.

Bộ Thanh Từ dập đầu chạm đất: "Sư phụ, vừa nãy...... Càn Khôn Pháp Tổ đích thân lên tiếng, từ chối để sư phụ tiến đến Thùy Hồng điện hầu hạ. Hơn nữa...... ông ấy vừa từ chối sư phụ, đã lập tức điều tiểu tiên nga của Thiên Ba viện —— một tiện tì xuất thân từ Ngũ Tân tộc vào Thùy Hồng điện. Thà rằng điều phái một tiên tì của Thiên Ba viện, cũng không để ý tới lời thỉnh cầu của sư phụ, đây không phải là làm cho sư phụ bẽ mặt ở trước mặt mọi người sao?"

Bộ Vi Nguyệt hơi hơi ngửa đầu, hít một hơi thật sau, sau đó cười nói: "Ta không chịu thay bệ hạ làm chuyện dơ bẩn, khiến lão nhân gia ông ta mất hứng. Chuyện này không thể tránh được mà, thôi vậy."

Bộ Thanh Từ nói: "Tiểu tiên nga Thiên Ba viện kia, đối với Li Quang Thanh Quỳ ngược lại rất trung thành. Chúng ta có nên thừa dịp nàng ta vắng mặt, cho tiên nga đó biết tay thử một chút không?"

"Cần gì phải so đo với hạng người thấp kém đó? Đắc tội Thiên Tôn, cũng không có lợi gì cho chúng ta." Bộ Vi Nguyệt trực tiếp quay về phòng, nhẹ nhàng để lại một câu, "Nhưng có một người, so với chúng ta càng muốn làm như thế hơn."

Đôi mắt Bộ Thanh Từ phát sáng: "Sư phụ là nói...... Bích Khung tiên tử?!"

Bộ Vi Nguyệt không trả lời câu hỏi này, ngược lại nói: "Nghe nói trà muối của Diêm mẫu, đối với cỏ cây tiểu yêu mà nói, cho dù là uống một lượng nhỏ cũng có thể lấy mạng."

Tối hôm ấy, Thùy Hồng điện.

Hồ Tuy đang trồng hoa, nàng là một nha đầu cẩn thận ngay thẳng, tay chân làm việc cũng chịu khó. Phi Trì và Hàn Mặc xem nàng như người nhà —— dù sao chủ nhân "Thanh Quỳ công chúa" của nàng cũng có "tình ý" với quân thượng, chính là cả Thiên giới đều có mắt nhìn giống nhau.

Đồ dùng yêu thích của Huyền Thương quân, tuy rằng hiện giờ hắn không có ý thức, nhưng mọi người vẫn y như bình thường, ngày ngày dọn dẹp, không dám trì hoãn.

Hồ Tuy cắt một bó hoa, đang định cầm vào trong điện, đột nhiên có người nói: "Là ngươi?" Hồ Tuy thình lình ngẩng đầu lên, chỉ thấy người đến là Bích Khung. Đi theo phía sau Bích Khung còn có hoa Thủy Tiên lệnh sứ Bộ Thanh Từ, nàng vội hành lễ: "Bộ lệnh sứ, Bích Khung tiên tử!"

"Hừ!" Bích Khung vừa nhìn đến nàng, đã nghĩ tới chủ tử "Thanh Quỳ" của nàng. Mà nghĩ đến Thanh Quỳ này, nàng lại nhớ tới mẫu thân của mình bị phạt hạ phàm lịch kiếp. Lúc này làm gì còn giữ được vẻ mặt hòa nhã nữa chứ?!

Nàng nói: "Một tiên tì của Ngũ Tân tộc như ngươi, làm sao dám đến Thùy Hồng điện hầu hạ quân thượng? Ngươi chẳng lẽ không biết rằng quân thượng ghét nhất thứ mùi trên người các ngươi sao?"

Hồ Tuy vốn sợ hãi, trong khoảng thời gian ngắn càng ngay cả nói cũng không biết nói như thế nào. Trong điện, Phi Trì ra nghênh đón, nói: "Thì ra là Bích Khung tiên tử, tiên nga này là phụng mệnh của Thiên Tôn đến điện hầu hạ. Hai vị tiên tử tới đây, chắc là thăm quân thượng rồi, xin mời vào bên trong."

Bích Khung được Đan Hà thượng thần cưng chiều, đâu chịu bỏ qua như vậy? Nàng nói: "Cho dù là Thiên Tôn cho phép nàng ta vào đây chăm sóc, nhưng mà ngươi xem thứ hoa mà nàng ta hái là hoa gì?"

Nàng dùng mũi chân đá một cước, bó hoa trong tay Hồ Tuy liền rơi rụng đầy đất.

"Những bông hoa này, cũng xứng được nuôi dưỡng trong tẩm điện của quân thượng sao? Thiên Tôn xem trọng ngươi, cho ngươi tiến vào Thùy Hồng điện hầu hạ, ngươi chỉ làm qua loa cho xong chuyện như vậy?" Bích Khung đã quen nhìn từ trên cao xuống, muốn bắt lấy lỗi sai của tiên nga, cũng đều rõ ràng đâu ra đấy.

Phía sau nàng, hoa Thủy Tiên lệnh sứ Bộ Thanh Từ chỉ mỉm cười, chẳng nói lời nào.

"Ta...... vậy ta sẽ cắt lại một lần nữa." Hồ Tuy cầm cây kéo, lại lần nữa cắt hoa.

Bích Khung thấy nàng vẫn xem như là nghe lời, một bụng ác khí cũng liền tiêu tan đi gần hết. Thực ra nàng rất dễ dỗ, chỉ là tính tình trẻ con. Đan Hà thượng thần tuy rằng không dạy nàng điều gì tốt, nhưng cũng không dạy nàng quá độc ác.

Nàng hừ lạnh một tiếng, liền định đi vào trong điện.

Bộ Thanh Từ nhíu mày —— đây không phải là mục đích của nàng.

Nàng nói: "Một tiên tì nhỏ nhoi, ở Thùy Hồng điện hầu hạ còn lười biếng như thế, e rằng phải dạy bảo quy củ một phen mới được. Để tránh tay chân thô thiển, làm chậm trễ việc lớn."

Bích Khung nghe vậy, nói: "Đúng! Ngươi cần phải đi theo Bộ Thanh Từ tỷ tỷ về hoa Thủy Tiên điện, ngoan ngoãn học quy củ!"

Bộ Thanh Từ vội nói: "Không, quy củ gì gì đó, tốt hơn hết là Bích Khung muội muội nên tự mình dạy nàng ta."

Bích Khung tuy rằng ngang ngược, nhưng bụng dạ không xấu. Nàng vốn không hề nghĩ tới, nếu người này ra khỏi Thùy Hồng điện, bị thương, bị tàn phế, hay thậm chí là chết thì phải làm sao? Nàng lập tức đồng ý: "Đúng! Li Quang Thanh Quỳ không dạy bảo ngươi, thì ta sẽ dạy ngươi!"

Phi Trì thật đúng là không có cách nào khác! Hắn chỉ là tiên thị bên cạnh Huyền Thương quân, nếu thực sự luận thân phận địa vị, sao có thể so sánh với Bích Khung và Bộ Thanh Từ được?

Hắn chỉ có thể nói: "Chuyện này, phải chăng nên báo cho Thiên Tôn biết?"

Bích Khung hỏi: "Một tiểu tiên nga Ngũ Tân tộc, đi tới chỗ của ta học một chút quy củ cũng phải báo cho Thiên Tôn biết á?"

Quả thực không thể đem chút chuyện nhỏ này đi làm phiền Thiên Tôn. Phi Trì khó xử, Hồ Tuy ngược lại an ủi hắn: "Vậy ta theo Bích Khung tiên tử đi sang đó nha, học xong quy củ sẽ trở về."

Phi Trì tuy rằng lo lắng, nhưng chỉ có thể như vậy.

Nhân gian, Yêu tộc. Dạ Đàm vừa từ Đào Yêu các đi ra, Man Man liền chào đón.

"Ngươi gặp được Thanh Hành quân chưa?" Nó nhảy lên vai Dạ Đàm, hỏi.

Dạ Đàm nói: "Rồi, bên kia có tửu lâu, chúng ta qua hỏi thăm một người." Nàng vừa dứt lời, nữ yêu có lỗ tai thỏ dài bên cạnh liền hỏi: "Cô nương hẳn là muốn nghe về Cầm Lang đúng chứ?"

Không phải chứ...... nổi danh đến vậy á?

Dạ Đàm quay đầu lại, thấy nữ tử tai thỏ mặt cười đỏ bừng, nàng hỏi: "Cầm lang...... là vị công tử mặc một thân y phục hồng nhạt, vạt áo thêu hoa đào, còn có một ngọn núi hoa đào, giam giữ rất nhiều mỹ nhân kia á hả?"

Nàng còn chưa dứt lời, lúc đang nói, nữ yêu tai thỏ ngay cả ánh mắt cũng sáng rỡ lên: "Là chàng ấy là chàng ấy, ngươi thực sự đã nhìn thấy chàng rồi sao?!"

Nữ yêu tai thỏ còn chưa nói xong, đã bị một nữ yêu tai mèo kéo ra, nữ yêu tai mèo cũng hai mắt lấp lánh, hỏi: "Cầm lang nhà ta đang ở đâu? Ngươi thực sự đã từng tới Đào Yêu các sao? Còn nhớ rõ đường đi không?"

Cái gì hả? Dạ Đàm còn chưa kịp trả lời, rất nhanh lại có một nam hồ ly tiến đến: "Cầm lang! Cầm lang chàng đang ở đâu?"

Tiếng ồn ào bên tai càng lúc càng nhiều, Dạ Đàm cũng không biết xung quanh đã vây đầy các yêu quái trẻ tuổi từ khi nào, nàng bị chen đến choáng váng đầu óc, bên tai lại có người tranh cãi: "Cầm lang là của ta!"

Những lời này giống như châm mòi lửa, trong nháy mắt, các yêu quái kéo tóc, nắm y phục, đánh thành một đám lộn xộn.