Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 112




Dạ Đàm bò ra khỏi đám người, trâm cài tóc bị lệch, hoa tai rớt, y phục cũng bị xé rách, ngay cả Man Man trong lúc hỗn loạn cũng bị đánh cho một quyền. Một người một chim thật vất vả mới thoát khỏi sinh kiếp, Dạ Đàm thở hổn hển, không ngờ lại có mấy nam tử lưng đeo bảo kiếm ăn mặc như đạo sĩ đi tới, hỏi: "Ngươi thực sự đã gặp được vị Văn Nhân Hữu Cầm kia?"

"Ngươi......" Dạ Đàm nghĩ lại còn rùng mình, mắt thấy mấy nam tử này người nào cũng đều ngoài bốn mươi tuổi, nàng dè dặt hỏi: "Các ngươi lớn tuổi như vậy, đừng nói là cũng mê muội sắc đẹp của Cầm lang gì đó luôn nha?"

Nam tử dẫn đầu tức giận nói: "Chớ có nói bậy! Ta là Nhất Châu chân nhân! Thằng nhãi đó tên là Văn Nhân Hữu Cầm, là một đại yêu có một ngàn bảy trăm năm đạo hạnh! Làm hại Yêu giới đã lâu, ta đang chờ truy tìm tung tích của hắn."

Cuối cùng cũng tới được mấy người bình thường, Dạ Đàm phấn chấn tinh thần, hỏi: "Lúc ta đi đến núi hoa đào kia, thấy bên trong còn có rất nhiều mỹ nhân, đều là hắn bắt sao?"

Nam tử nói: "Đúng vậy! Người này làm nhiều chuyện ác, càng dụ dỗ vô số con gái nhà lành! Ta không thể không vì dân chúng mà trừ khử hắn!"

Ha! Thiếu Điển Hữu Cầm, khối thiên thạch này của ngươi, quả nhiên không phải người tốt mà!

Dạ Đàm trong lòng thấy sảng khoái, nam tử hỏi nàng: "Nếu ngươi đã từng đi Đào Yêu các, còn không mau mau dẫn đường, dẫn ta đến đó bắt yêu quái?!"

Loại ngữ khí trên cao nhìn xuống này, Dạ Đàm không thích chút nào. Nàng lớn tiếng nói: "Cái gì? Cầm lang là của ngươi á?!"

Phần phật một tiếng, hàng loạt yêu quái trẻ tuổi xúm lại đây. Dạ Đàm cầm Man Man lên, nhanh như bay bỏ trốn mất dạng.

Ma tộc.

Triều Phong gần đây không để ý tới chuyện bóc trần Thần tộc Thiên giới. Hắn đứng ở bờ Trọc Tâm hồ, dĩ nhiên đã yên lặng đợi rất lâu.

Cốc Hải Triều đứng ở phía sau hắn, hỏi: "Điện hạ là đang chờ cái gì?"

Triều Phong nói: "Chờ một tin tức."

Lời này quả thực chẳng khác nào chưa nói.

Cốc Hải Triều hỏi: "Chờ cái gì......" Còn chưa hỏi xong, hắn liền thấy thuyền nhỏ từ Trọc Tâm đảo trở về. Trên thuyền có một người đang đứng, là một ma nữ. Nàng mới vừa đến bờ, liền nhảy xuống thuyền, sau đó soi bóng trên mặt nước.

"Công chúa Li Quang thị thực sự là thần y a!" Nàng hai tay bưng mặt, đúng là vui mừng đến phát khóc!

Cốc Hải Triều theo Triều Phong lưu lại thám báo doanh, cuối cùng cũng thông thạo tin tức. Hắn đột nhiên nhớ ra, nói: "Vị này chính là...... con gái của tộc trưởng Già Xà tộc —— Già Lâu La! Mấy ngày không gặp, sao lại gầy thành như vậy?!"

Triều Phong nói: "Biết nên làm gì rồi chứ?"

Cốc Hải Triều hỏi: "Nên làm gì?"

Cũng may Triều Phong đã quen với chỉ số thông minh của tên này, hắn nói: "Lửa cháy thêm dầu, đem tin tức này tung ra bên ngoài. Ta muốn bộ rễ của nàng cắm thật sâu vào đất của cả Ma tộc."

Cốc Hải Triều chần chừ nói: "Nhưng mà Ma tộc cấm y. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, chỉ với sức lực của một mình nàng, phải chống lại truyền thống ngàn vạn năm của toàn bộ Ma tộc. Tính tình nàng thuần lương, làm sao đối phó với những đao kiếm gió sương đó được."

"Không có đao kiếm gió sương gì hết." Triều Phong rời khỏi bờ hồ, đi về phía thám báo doanh, "Nàng chỉ cần sạch sạch sẽ sẽ, tâm tính dịu dàng. Những người đáng chết, ta sẽ đi giết. Máu cần phải chảy, ta sẽ làm chảy."

Chuyện Già Lâu La của Già Xà tộc kia đến Trọc Tâm đảo cầu y, hơn nữa thành công gầy đi, lập tức truyền khắp cả Ma tộc.

Bờ sông Vong Xuyên, ngay cả người chèo thuyền cũng đang bàn luận chuyện này.

Trọc Tâm đảo lúc trước xem như là một nơi thanh tịnh, hiện tại lại đông như trẩy hội. Không ít ma nữ mang bệnh mà đến, có người cầu khôi phục dáng người thon thả, người khác thì nhiều năm không có thai, bỏ một số tiền lớn cầu con. Cũng có người trên người có sẹo, có ban, quả thật là nhiều không đếm xuể.

Mà những người thực sự có bệnh, thấy thế cũng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.

Thanh Quỳ là lương thiện nhất, không thể nhìn người bên ngoài ốm đau, đành phải lần lượt tiếp đón chẩn bệnh.

Các nữ ma là ầm ĩ nhất, có người không theo thứ tự đến trước đến sau, nhất định muốn tranh địa vị cao thấp, làm cho mất trật tự. Cả Trọc Tâm đảo, ngày đêm sáng rực ánh nến, tiếng người ồn ào.

Già Xà tộc kia thấy thế, cũng không biết có nên gia phong Thánh nữ hay không, trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể dò xét thái độ của Ma tôn.

Vì thế dâng sớ thỉnh cầu ban cho Già Lâu La phong hào Thánh nữ cứ liền như vậy từ Già Xà tộc đưa đến Thần Hôn đạo.

Ma giới vô số ánh mắt, cũng đồng thời nhìn về phía vị công chúa nhân tộc ở Trọc Tâm đảo này.

Trọc Tâm đảo.

Thanh Quỳ đang bắt mạch cho một ma nữ, đột nhiên, tiếng cãi vã bên ngoài im bặt, cả Trọc Tâm đảo không có nửa điểm âm thanh. Trước mặt Thanh Quỳ, hai ma nữ đang đợi khám bệnh cũng chợt quỳ rạp xuống đất.

Thanh Quỳ đứng dậy, đầu tiên là nghe thấy tiếng gậy chống xuống đất. Không bao lâu sau, mành gấm vén mở, chính là Ma hậu đỡ một lão thái thái đầu tóc bạc trắng đi tới.

Lão thái thái này Thanh Quỳ có biết, chính là một trong những trưởng lão của Ma tộc, Bạch Cốt phu nhân, cũng là cô cô của Ma tôn. Địa vị ở Ma tộc của bà rất cao quý, nói nhất ngôn cửu đỉnh (*) cũng không quá đáng. Thanh Quỳ vội hành lễ: "Bái kiến Ma hậu, bái kiến Bạch Cốt phu nhân."

(*) nhất ngôn cửu đỉnh: chỉ một câu nói mà có sức nặng như 9 cái đỉnh, hình dung lời nói cực kì có sức mạnh, có tác dụng mang tính quyết định.

Ma hậu vẫn cứ vẻ mặt tươi cười, nhưng không bảo nàng đứng dậy, chỉ tự làm chuyện của mình là nói chuyện với Bạch Cốt phu nhân: "Từ sau lần Già Lâu La của Già Xà tộc đến đây chẩn bệnh, Trọc Tâm đảo này quả thực đã sắp trở thành một cái y quán của Ma tộc rồi. Cô cô nhìn xem, đây vẫn xem như là ít người đó."

Sắc mặt Bạch Cốt phu nhân không hề dễ nhìn, bà từ trên cao nhìn xuống mà đánh giá Thanh Quỳ, hỏi: "Ma tộc cấm y, ngươi không biết hay sao?"

Thanh Quỳ rũ mắt xuống đất, chỉ có thể nhìn thấy cây gậy làm từ xương của thượng thần ở trên. Nàng nghiêm mặt nói: "Hồi bẩm phu nhân, ta học y từ nhỏ, không dám xưng là cứu tế thế nhân, nhưng cũng là vì để hiểu bệnh tật của mọi người. Nếu các nàng đã tới cửa xin thuốc, ta càng không nên từ chối."

Các ma nữ quỳ rạp trên đất một mảnh yên lặng, gậy xương trong tay Bạch Cốt phu nhân đập mạnh hơn một chút: "Im miệng! Căn cơ của Ma tộc ngàn vạn năm nay, đã kinh qua bao nhiêu trận đánh lớn nhỏ? Máu tươi của các dũng sĩ Ma tộc ta đều đổ ra cả Vong Xuyên. Ma tộc ta là dựa vào đánh trận mà cường thịnh phồn vinh, dựng nên uy danh Tứ giới, cơ nghiệp muôn đời. Ma tộc cấm y mấy vạn năm, thiết huyết (*) dũng mãnh, há lại để cho ngươi đục ruỗng biến chất?"

(*) thiết huyết: ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh.

Bạch Cốt phu nhân ở Ma tộc xây dựng thế lực nhiều năm, hiện giờ giận dữ, đến cả Ma hậu cũng không dám thêm củi vào lửa.

Thanh Quỳ hơi hơi mím môi, nói: "Phu nhân, Ma tộc hướng về sự dũng mãnh, ta cũng kính phục. Nhưng dũng sĩ anh dũng cần gì phải vì một cái quy củ mà hy sinh vô ích chứ? Bọn họ rõ ràng có thể cứu chữa......"

"Láo xược!" Bạch Cốt phu nhân chỉ vào nàng, phẫn nộ nói: "Đừng tưởng rằng ngươi cứu chữa Tam điện hạ, là có thể mở miệng nói xằng! Người đâu! Áp giải nàng ta đến Triền Hồn quật (hầm), tiến hành giam giữ! Tất cả những người đến đây cầu y, bất kể là ai, đều phải giao ra đan dược, thiêu hủy toàn bộ!!"

Ma hậu nghe vậy, trên mặt liền nở nụ cười, nói: "Nếu cô cô đã lên tiếng, các ngươi còn thất thần làm cái gì? Còn không mau lôi người đến Triền Hồn quật đi?"

Mấy ma binh lập tức nhận lệnh, tiến lên áp giải Thanh Quỳ đi ngay. Thanh Quỳ thở dài trong lòng, nhưng cũng không biết làm sao —— sớm biết như thế, thật không nên liều lĩnh hành nghề y. Bạch Cốt phu nhân này ở Ma tộc thực sự là có ảnh hưởng rất lớn, mình đắc tội bà ấy, chẳng phải là rước lấy phiền phức cho Dạ Đàm sao?

Thanh Quỳ một đường đi một đường hối hận. Chỉ chốc lát sau, ma binh dừng bước, nói: "Công chúa, đã tới Triền Hồn quật rồi, mời đi vào trong."

Thanh Quỳ không cần suy nghĩ, nghe thấy tên này, cũng có thể đoán được là cái loại địa phương gì, chắc là giống như núi đao biển lửa gì gì đó, hoặc là máu tanh bẩn thỉu.

Nàng hít sâu một hơi, suy nghĩ tình huống tồi tệ nhất có thể, chuẩn bị tiến vào nơi trừng phạt kẻ có tội của Ma tộc. Nhưng khi ma binh dẫn đường đẩy cánh cửa bằng đồng màu đỏ ra, Thanh Quỳ liền sợ ngây người.

Phía sau cánh cửa đồng là một góc đình viện không lớn không nhỏ. Không hề có máu tanh như trong tưởng tượng. Khoảng sân quét dọn đến một hạt bụi nhỏ cũng không dính, ở giữa là một cái hồ cá nho nhỏ, bên trong nuôi ma ngư có màu sắc rực rỡ, thỉnh thoảng đuổi bắt nô đùa. Một dòng nước suối dẫn vào trong ao, leng keng tùng tùng, âm thanh như tiếng nhạc trên dây cung đàn.

Góc sân phía đông nam còn có ý tưởng sáng tạo mà trồng một gốc cây tử đằng, hiện giờ đang là tháng sáu, giữa mùa hạ, cây tử đằng nở hoa, chảy xuống như thác.

Mà trên lối đi lát gạch trong sân phủ đầy những cánh hoa mẫu đơn, trước mắt đỏ tươi.

Càng đáng sợ hơn chính là, mấy chục ma binh trong bộ dạng cai ngục xếp hàng ngay ngắn ở phía cuối đường hoa, có người trong tay cầm khăn tay, có người đang cầm hương hoa, cũng có người đốt pháo. Trong tiếng pháo hoa cành cạch, tất cả cai ngục cùng cúi đầu, cùng cất tiếng nói: "Cung nghênh Thanh Quỳ công chúa vào ở Triền Hồn quật."

Thanh Quỳ tuy đã chuẩn bị đầy đủ, cũng bị dọa sợ tới lùi về phía sau một bước —— đây...... là hình ngục của Ma tộc các ngươi á?! Ma tộc các ngươi hễ cứ bỏ tù đều phải chào mừng long trọng như vậy sao? Thực sự là phong tục cực kỳ quái dị!

...... Không phải là ta đã sinh ra ảo giác đó chứ?