Tớ Muốn Làm Bạn Tốt Với Cậu

Chương 1: Ốc Sên Nhỏ




Dì Hoa đi qua hành lang thật dài, lúc sắp đến phòng làm việc của chủ nhiệm lớp mới nắm tay con gái, cô đang định gõ cửa thì nghe được bên trong truyền đến âm thanh.

"Không cần mời người lớn, loại chuyện này ở nhà em, em làm chủ được."

"Bạn Chu Viên, em là một đứa trẻ thông minh hẳn là cũng hiểu được, em làm như vậy với giáo viên trên lớp sẽ ảnh hưởng đến uy tín của cô ấy."

Sau đó cô liền nghe được giọng nói cực kỳ nghiêm túc của bé trai, "Cô giáo kia là một giáo viên chuyên nghiệp, cô ấy chắc phải hiểu rõ lấy một đứa bé bị cà lăm làm trò cười trên lớp cũng không phải chuyện hài hước gì, trong đó sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng, làm một giáo viên chuyên nghiệp hơn em tin tưởng cô Lý sẽ không phải không hiểu, em chỉ là chỉ ra vấn đề của cô ấy mà thôi."

Dì Hoa cảm thấy cuộc đối thoại này rất có ý tứ nên đợi thêm một phút nữa.

"Cô Tạ không phải có ý đó, tâm ý của cô ấy rất tốt chỉ là phương pháp có chút thiếu sót. Được rồi, cô sẽ nói chuyện với cô Tạ. Em trở về phòng học trước đi."

Mà lúc này cửa mở ra, một bé trai mặc âu phục nhỏ đeo thêm cà vạt, đi đường mang gió bước ra, nhìn thấy bên ngoài có người theo bản năng ngẩng đầu nhìn một chút.

Dì Hoa lúc này mới thấy rõ tướng mạo của cậu, dáng dấp thật là dễ nhìn!

Bé gái Miêu Miêu sợ hãi trốn sau lưng dì Hoa.

Đợi đến khi bé trai đó rời đi, dì Hoa mới nhìn bé gái cười nói, "Bạn nhỏ kia thật lợi hại đúng không?"

Bé gái cúi đầu nắm bàn tay nhỏ, giống như đang do dự xoắn xuýt cái gì, cũng không đáp lại lời cô.

Dì Hoa cũng không vì không được đáp lại mà nhụt chí, nắm tay bé gái đi vào văn phòng.

Chủ nhiệm lớp nhìn thấy dì Hoa, đứng lên vừa cười vừa nói, "Chị Hoa, em còn đang nghĩ chừng nào thì chị tới đây."

Chủ nhiệm lớp là bạn cùng phòng thời đại học với dì Hoa, bạn bè tốt nhất trong bốn năm, sau khi tốt nghiệp vẫn luôn duy trì liên hệ, nghe nói dì Hoa có con gái sắp đi học lớp một, đây không phải đúng dịp sao, cô cũng là chủ nhiệm lớp một, để dì Hoa đưa lại đây cô vừa vặn có thể chăm sóc một chút.

"Đây chính là Miêu Miêu nhỉ, thật đáng yêu." Chủ nhiệm lớp đi tới, Miêu Miêu cũng trốn ra sau lưng dì Hoa.

Chủ nhiệm lớp nhìn phản ứng của bé, nhớ tới lúc trước chị Hoa đã nói qua nên cũng không bắt buộc, nói với dì Hoa, "Một lát nữa phải vào lớp rồi, chúng ta dẫn bé đến phòng học đi."

Dì Hoa gật nhẹ, sau đó mang theo Miêu Miêu đến phòng học.

Lúc đến cửa phòng học, dì Hoa ngồi xổm xuống, "Miêu Miêu đừng sợ, phải ngoan ngoãn ở chung với các bạn nhỏ khác, trong túi có thịt khô, con chia cho các bạn nhỏ khác cùng ăn có được không? Buổi chiều dì sẽ tới đón con."

Khóe mắt cô có chút đỏ, mặc dù Miêu Miêu đã học lớp một nhưng đây là lần đầu tiên cô đưa đứa nhỏ đi học.

Tiểu Miêu Miêu nắm chặt tay, muốn giơ ra nhưng lại chần chờ một chút, cuối cùng vẫn là đi vào phòng học.

Bé chậm rãi đi tới chỗ ngồi chỗ giáo viên đã sắp xếp.

Sau khi ngồi xuống, bé nhìn về phía cửa phòng học thấy dì Hoa vẫn đang nhìn, con mắt càng đỏ hoe.

Bé thu hồi ánh mắt, có chút nôn nóng buông lỏng tay ra, để lộ một viên đường trong lòng bàn tay.

Bắt đầu từ buổi sáng hôm nay, dì đã có chút không vui, không vui có thể ăn một viên đường, trước kia mỗi lần bé khó chịu đều sẽ len lén ăn một viên….

Nhưng đến tận trường học, bé cũng không có dũng khí cho dì, tiểu Miêu Miêu nhíu mày cảm thấy mình rất vô dụng.

Chu Viên nhìn bé gái bên cạnh, cô bé không giống với mấy bé trai khác trong lớp, bé gái này đặc biệt yên tĩnh trầm ổn, vừa thấy chính là người làm chuyện lớn.

Chu Viên cảm thấy bạn nhỏ này cũng không tệ lắm, có thể chiêu mộ vào đội của mình.

Thế là Chu Viên bản tính thương nhân giơ tay, trên mặt nở nụ cười, chủ động mở miệng nói ra, "Chào bạn, mình tên Chu Viên, về sau mình chính là bạn cùng bạn của cậu, cậu tên là gì?"

Tiểu Miêu Miêu sửng sốt, nhỏ giọng nói, "Miêu Miêu…."

Miêu Miêu? Chu Viên có chút kỳ quái, mình hỏi tên của cậu ấy sao cậu ấy lại học mèo kêu?

Thanh âm ngọt ngào, thật kỳ lạ.

Mà lúc này chuông vào học vang lên, dì Hoa đứng bên ngoài nhìn bé hình như nói gì đó với bạn ngồi cùng bàn, cuối cùng vẫn cảm thấy được chút an ủi, xem ra ở với người bằng tuổi vẫn có chủ đề chung, dì Hoa một mực chờ ở chỗ này cũng không tốt nên chỉ có thể rời đi.

Tiểu Miêu Miêu nhìn dì rời đi, có chút mất mát cất viên đường kia vào.

Tiểu Miêu Miêu không có đi học nhà trẻ, mặc dù dì trong nhà dạy rất nhiều nhưng bé vẫn có chút sợ hãi, cho nên bé cầm sách mới lấy bút ghi bài.

Chu Viên nhìn đám nhóc đang làm ầm ĩ vì chưa thoát khỏi trạng thái lúc còn ở nhà trẻ, lại nhìn về phía bạn ngồi cùng bàn đang vùi đầu nhu nhuận viết chữ bên cạnh, trong mắt tràn đầy tán thưởng.

Hạt giống tốt, bồi dưỡng một chút khẳng định là người có thể tin được.

Bạn bè cùng chung chí hướng là phải giữ được từ lúc còn nhỏ!

Thế là Chu Viên ngồi quan sát bạn ngồi cùng bàn mới này, nhưng bạn ngồi cùng bàn mãi cho đến buổi chiều tan học cũng không nói được một câu, cái đầu nhỏ giống như mọc trên sách.

Chu Viên thỏa mãn gật nhẹ, người thích đọc sách vận khí cũng không quá kém.

Nhưng mà cũng có chỗ không hài lòng lắm, đó là động tác có chút chậm, làm gì cũng chậm, giống hệt như ốc sên nhỏ.

Ốc sên nhỏ làm việc rất chậm nhưng lại ngay ngắn rõ ràng, ghế của trường học là thống nhất, không cao không thấp, nhưng ốc sên nhỏ thấp hơn một chút so với mấy bạn cùng tuổi, cho nên lúc bé ngồi trên ghế làm bài tập có chút phí sức.

Nhưng bé vẫn căng khuôn mặt nhỏ, chậm rãi lót thêm lên ghế một chút sau đó lại ngồi lên.

Lúc lớp hai tan học, các bạn nhỏ khác đều đang chơi đùa cùng bạn, không ít bạn bè tới gọi Chu Viên ra ngoài chơi nhưng đều bị cậu cự tuyệt.

Cậu vô cùng nổi tiếng trong đám đầu củ cải này.

Tiểu Miêu Miêu ngồi tại chỗ mình, len lén liếc mắt nhìn bạn học bên cạnh, là dì khen cậu ấy lợi hại.

Bé có hơi muốn nói chuyện với cậu ấy, tay Miêu Miêu thò vào trong túi, mò tới thịt khô dì đã bỏ vào cho bé, là dì làm, ăn rất rất ngon.

Dì nói chia cho mấy bạn học khác là có thể làm bạn.

Tiểu Miêu Miêu sờ lên thịt khô, nắm trong tay muốn cho bạn học bên cạnh.

Nhưng…. Nhưng…. Bé không dám mở miệng.

Rất nhanh chuông vào học vang lên, tiểu Miêu Miêu nhìn thịt khô trong lòng bàn tay một cái, có hơi uể oải bỏ lại vào túi.

Tiết này vốn là tiết ngữ văn nhưng bởi vì giáo viên ngữ văn là cô Tạ bị Chu Viên làm cho tức đến khóc nên tiết này cô không lên lớp, đổi lại thành tiết của chủ nhiệm lớp cô Lý.

Cô Lý nhìn hai cái đầu củ cải ngồi ở hàng thứ nhất, nhất là Miêu Miêu, thấy bé ngoan ngoãn làm bài tập, trong lòng thở dài một hơi.

Chu Viên từ trước đến nay là một đứa nhỏ thông minh, trưởng thành sớm và biết chăm sóc bạn nhỏ, khẳng định sẽ không bắt nạt Miêu Miêu.

~~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Mở truyện sớm~

PS: Tiểu Miêu Miêu gọi dì là có nguyên nhân, chương sau có giải thích.