Tớ Muốn Làm Bạn Tốt Với Cậu

Chương 2: Chuyện Lớn




Bữa trưa là do giáo viên sinh hoạt đưa đến sau đó còn ăn trái cây, hôm nay ăn quả quýt nhỏ, tiểu Miêu Miêu ăn cơm cực kỳ nhã nhặn, ăn sạch sẽ đồ ăn trên bàn, sau đó lại lột quả quýt nhỏ ra bắt đầu ăn.

Chu Viên bên cạnh luộn nhịn không được nhìn bạn nhỏ ngồi cùng bàn này, thấy quai hàm bé phồng lên đặc biệt giống động vật nhỏ.

Sau khi ăn cơm là thời gian bọn trẻ ngủ trưa.

Khi Chu Viên tỉnh ngủ, bạn nhỏ ngồi cùng bàn còn chưa dậy mà vẫn nằm sấp bên cạnh, hôm nay bạn nhỏ không mặc đồng phục, bé mặc sơmi dài tay màu trắng, ống tay áo thiết kế viền lá sen bao hết phân nửa ống tay áo, bởi vì nguyên nhân do ngủ nên ống tay áo bị kéo lên một chút, lúc này Chu Viên mới nhìn thấy trên cổ tay và mu bàn tay bé có rất nhiều vết sẹo cũ, cũng có một ít là vừa dứt vảy, lộ ra thịt màu đỏ bên trong....

Chu Viên cho là mình nhìn lầm, nhẹ nhàng kéo tay áo của bạn nhỏ ngồi cùng bàn, sau đó liền thấy nhiều vết sẹo hơn, những vết sẹo này không giống như là hình thành tự nhiên.

Bạn nhỏ ngồi cùng bàn vẫn nằm sấp ngủ ngon lành, đặc biệt yếu ớt.

Trong lòng Chu Viên tràn đầy phẫn nộ, cậu cẩn thận từng li từng tí đứng lên, sau đó đứng trên ghế đẩu nhảy ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng học, Chu Viên chạy cực nhanh về phía văn phòng của chủ nhiệm lớp.

Lúc này cô Lý đang ngủ trưa, lập tức bị lay tỉnh, "Cô Lý!"

Cô Lý vừa mở mắt liền thấy Chu Viên.

"Sao vậy bạn Chu Viên, sao em không đi ngủ?"

Vẻ mặt Chu Viên vô cùng nghiêm túc, "Cô Lý, cô hiểu bao nhiêu về tình hình trong nhà của bạn ngồi cùng bàn của em?"

Cô Lý nhíu mày, "Sao vậy?"

"Em nghi ngờ nhà Miêu Miêu ngược đãi bạn ấy." Vẻ mặt Chu Viên càng thêm nghiêm túc, giống như gặp kẻ thù, "Trên tay Miêu Miêu toàn là vết sẹo lít nha lít nhít."

Cô Lý đau đầu, thì ra là chuyện này, cân nhắc đến tính cách của Chu Viên cô quyết định nói mọi chuyện cho cậu biết, "Chu Viên, cô biết em rất thông minh, chuyện này cô nói cho em biết em nhớ đừng nói cho mấy bạn khác."

"Trước kia tiểu Miêu Miêu từng bị ba mẹ ngược đãi rất nghiêm trọng, sau đó ba mẹ bạn ấy bị kết án, bạn ấy ở lại phòng chăm sóc đặc biệt nhưng không có họ hàng nào nguyện ý nuôi, người cha hiện tại của bạn là bác sĩ bệnh viện đó, sau khi vợ của ông ấy biết thì mỗi ngày đều vào chăm sóc Miêu Miêu, sau khi khá hơn hai vợ chồng vừa vặn cũng không có con nên nhận nuôi Miêu Miêu, em đừng nói chuyện này ra ngoài biết không?"

Chu Viên ngẩn người, sau đó gật nhẹ.

Sau khi cậu trở về bạn nhỏ cùng bàn đã tỉnh, Chu Viên nhìn bé, ánh mắt mang theo thương hại, đứa trẻ trải qua cực khổ về sau sẽ càng ngày càng tốt hơn.

Học sinh lớp một tuổi còn nhỏ nên vào tiết cuối cùng của buổi chiều, cô Lý liền trở lại, "Bạn nhỏ đừng gấp, người lớn của các em rất nhanh sẽ tới đón."

Trước kia vẫn luôn nói là ba mẹ nhưng cô là bạn tốt của chị Hoa, khoảng thời gian trước cô đi chỗ khác học tập nên không thể đi thăm hỏi tiểu Miêu Miêu, nhưng tình huống của tiểu Miêu Miêu cô cũng biết, tất nhiên sẽ tận lực tránh né hai từ này.

Tiểu Miêu Miêu phải về nhà nhớ tới lời nói của dì, lại sờ lên thịt khô trong túi, một miếng cũng chưa cho người khác.

Bé có chút sốt ruột, một miếng cũng chưa cho, một người bạn cũng không có....

Sau khi trở về, dì có thể cảm thấy bé không ngoan, không nghe lời không....

Bé càng nghĩ càng thấy sốt ruột, tay nhỏ cầm thịt khô thật chặt, nhất định phải cho bạn khác.

Mà lúc này bé liền nghe được giáo viên sinh hoạt gọi, "Tiểu Miêu Miêu, người lớn của em tới rồi mau ra đây đi."

Tan học lúc năm giờ, lúc 4:30 dì Hoa và chú Hoa đã đến trường học, dì Hoa trao đổi đơn giản một chút với cô Lý, biết được tiểu Miêu Miêu ở trường học tất cả đều thuận lợi lúc này mới thở dài một hơi.

Tiểu Miêu Miêu chỉ có thể bỏ thịt khô vào lại trong túi, sau đó chậm rãi đeo cặp sách nhỏ đi ra khỏi phòng học.

Lúc đi ra liền bị dì Hoa ôm vào lòng.

Tiểu Miêu Miêu bị dọa đến lui về sau một bước.

Chú Hoa kéo dì Hoa lại, "Em đừng quá kích động, hù dọa đứa bé."

Dì Hoa cũng kịp phản ứng lại buông tiểu Miêu Miêu ra, sau đó nắm bàn tay nhỏ của bé, "Hôm nay Miêu Miêu ở trường học thế nào?"

Hỏi.... Tiểu Miêu Miêu siết chặt tay, vành mắt đỏ lên, bé quá vô dụng không kết bạn được một ai, cũng không có cho bạn khác đồ ăn vặt.

Tiểu Miêu Miêu không nói gì, dì Hoa cũng không nóng nảy, tiếp tục ôn nhu nói, "Hôm nay dì đi làm, lúc làm việc đặc biệt nhớ đến Miêu Miêu của chúng ta."

Chú Hoa bên cạnh hơi đứng ra xa một chút.

Vừa vặn lúc này, bên cạnh cũng đều là người lớn dắt đứa nhỏ nhà mình về, bọn nhỏ lớp một líu ríu giống như chim sẻ nhỏ.

"Hôm nay lớp con có một bạn học mới."

"Hôm nay Chu Viên mắng cô Tạ đến khóc...."

"Nhưng mà Chu Viên nói đúng, cô Tạ không nên giễu cợt bọn con, tuy bọn con là trẻ con nhưng bọn con cũng có lòng tự trọng, về sau ba mà cười con sún răng con sẽ kêu Chu Viên đến mắng ba...."

Tiểu Miêu Miêu cúi đầu xuống, nghe đứa nhỏ của người khác nói chuyện bé càng thêm đưa đám.

Dì Hoa nói chuyện suốt đường đi, nói buổi trưa hôm nay mình ăn cái gì, cuối cùng còn nói, "Hôm nay còn gặp được bạn học thời cấp ba nên có nói chuyện phiếm với cô ấy, kết quả một đồng nghiệp phát lựu đem về nhưng dì không được phát. Bằng không dì có thể mang về cho tiểu Miêu Miêu rồi."

Mấy chuyện linh tinh gì đó đều nói một lần, giống hệt như mấy đứa nhỏ bên cạnh.

Đến cửa trường học, dì Hoa cùng Miêu Miêu đứng chỗ này chờ chú Hoa chạy xe đến.

Lúc này Chu Viên vừa vặn đi ra cùng ba Chu.

Ba Chu còn đang giáo dục Chu Viên, "Bạn học Chu, xem như cô giáo có lỗi nhưng con cũng không nên nói ra trước mặt nhiều bạn học như vậy, có biết không?"

Chu Viên vốn đang định phản bác, sau đó liền thấy ốc sên nhỏ đứng im trước cửa trường học, bé đang nắm tay người lớn bên canh.

Cũng chỉ có người lớn nhà bạn nhỏ ngồi cùng bàn của cậu là không ngừng lải nhải.

Chu Viên thấy động tác ôn nhu của người lớn đó, thở dài một hơi, dì này có lẽ cũng không tồi

Lúc sau chú Hoa chạy tới, dì Hoa dắt tiểu Miêu Miêu lên xe, trong xe tiểu Miêu Miêu ôm chặt cặp sách ngồi an toàn trên ghế nhỏ của mình.

Dì Hoa muốn cầm cặp sách giúp bé, tay tiểu Miêu Miêu vẫn nắm chặt, "Con.... Con tự cầm."

Dì Hoa đặc biệt cao hứng, "Tiểu Miêu Miêu thật ngoan."

Sau khi về nhà, tiểu Miêu Miêu chậm chạp đột nhiên bước nhanh về phòng mình.

Căn phòng của bé chính là phòng công chúa đáng yêu, hồng phấn, tiểu Miêu Miêu lấy thịt khô ra đặt trên giường, sau đó lại khép cặp sách lại.

Tiếp theo cầm cặp sách ra cất vào thư phòng.

"Miêu Miêu, cơm tối muốn ăn cái gì?" Dì Hoa đeo tạp dề lên, hỏi.

Trong lòng tiểu Miêu Miêu cất giấu tâm sự, sợ hãi nói, "Cái gì cũng được ạ."

"Vậy cơm tối dì nấu cơm ngô, sau đó xào thêm cải ngọt, món mặn thì làm thịt viên, còn canh thì nấu canh dưa leo trứng muối được không?" Mặt mày dì hớn hở.

Tiểu Miêu Miêu ngẩng đầu, cẩn thận từng li từng tí nhìn cô, nhìn dáng vẻ cười nói vui vẻ của cô, trong nội tâm bé nghĩ, dì.... thật là dễ nhìn.

~~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Ps: Gọi dì là bởi vì tiểu Miêu Miêu có bóng ma với mẹ, cảm thấy mẹ sẽ đánh người cho nên vẫn luôn gọi là dì. Đây là hướng chữa trị, sẽ không ngược. Tôi lấy ngực phẳng của mình ra thề.