Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A

Chương 77




 77. Chương 77.

Sở Thao bị ông Giang mạnh mẽ đưa tới một bệnh viện mà nhà họ Giang có hợp tác trong công việc, cậu còn được mang đi kiểm tra, xét nghiệm.

Nếu là người bình thường, với biểu hiện như cảm lạnh, phát sốt như này thì chỉ cần bác sĩ trực khám sơ qua, sau đó truyền nước một chút, hoặc căn bản không cần phải truyền nước, không bị sốt tới 39 độ thì chỉ cần kê chút thuốc hạ sốt rồi cho về mà thôi.

Nhưng Sở Thao cũng biết, ông Giang vì muốn biểu hiện trước mặt Giang Thiệp cho nên mới coi trọng cậu. Cậu có chút dở khóc dở cười, từ trước tới nay cậu chưa từng nghĩ tới, mình có thể trở thành công cụ để người khác dùng để lấy lòng ai đó như vậy, nhưng dù sao ông Giang làm như vậy cũng vì để hòa hoãn lại mối quan hệ với Giang Thiệp, cho nên trong lòng cậu cũng cảm thấy ấm áp.

Ai không hy vọng càng nhiều người đối tốt với mình chứ. Giang Thiệp dù có kiên cường tới đâu thì cũng chỉ là một thiếu niên chưa thành niên, chẳng sợ sẽ không thương tâm nhưng ít hay nhiều sẽ có chút tiếc nuối.

Nhưng thực sự Sở Thao không còn sức lực để nghĩ sâu hơn nữa, cậu sốt tới nỗi giọng nói cũng phát khô, hận không thể nhanh chóng hít thở không khí lạnh để hạ thấp nhiệt độ trong cơ thể. Lúc xếp hàng chờ xét nghiệm, cậu đã dán mu bàn tay lên mặt mình. Hai má vừa khô vừa nóng, không có chút mồ hôi nào.

Bởi vì công việc của ông Giang Thích Phong quá bận, nên ông đã dặn dò tài xế ở lại cùng Sở Thao còn mình thì lái xe đi trước.

Sở Thao vốn định từ chối nhưng thực sự cậu không có nhiều tinh lực, một chữ cũng không muốn nói nhiều.

Chú tài xế rất ân cần, còn rót cho cậu một ly nước ấm.

"Cảm ơn chú ạ."

Sở Thao nhận lấy ly nước, uống ừng ực mấy ngụm, mặc dù cậu không khát nhưng cậu cũng biết uống nhiều nước có thể nhanh hạ sốt.

Chú tài xế cũng hơn bốn mươi tuổi, con chú cũng đang độ tuổi như Sở Thao, nhìn cậu sốt cao còn khó chịu như vậy thì không nhịn được quan tâm hỏi han cậu:

"Mắt của cháu đỏ như vậy, chú thấy nhiệt độ hẳn là rất cao."

Sở Thao mê mang nâng mắt lên, đáy mắt còn hàm chứa một tầng hơi nước. Hoàn toàn là nước mắt sinh lý nhưng vì không được khỏe nên cảm thấy như đang bị uất ức.

Cậu nhẹ nhàng nắm lấy ly giấy, hữu khí vô lực nói:

"Có khả năng là lại sốt cao hơn, cháu cũng không biết nữa."

Chỉ nói một câu như vậy mà cậu đã cảm thấy cả người đều thoát lực.

Chú tài xế sợ cậu xảy ra vấn đề nên do dự nói:

"Nếu không, gọi điện thoại cho cha mẹ cháu đi, để bọn họ tới xem sao."

Sở Thao chậm rãi lắc lắc đầu.

Ánh đèn ngoài hành lang màu oánh bạch kéo dài tới cuối dãy, xa xa cuối dãy hành lang còn một cầu thang an toàn, bên cạnh có một ô cửa sổ nhỏ hứng lấy ánh nắng mặt trời.

Cậu dán mặt vào mặt tường trắng ngà, mặt tường ốp đá lạnh lẽo như có thể san sẻ chút nhiệt độ nóng bỏng trên người cậu.

Cuối cùng cũng tới lượt cậu kiểm tra, sau khi lấy chút máu, cậu còn được kiểm tra tin tức tố bằng giấy thử.

Bởi vì quan hệ của ông Giang Thích Phong cho nên cậu được sắp xếp vào một phòng bệnh trống. Chú tài xế đỡ cậu vào trong phòng nghỉ ngơi chờ kết quả, Sở Thao vừa nằm trên giường đã phát ra một tiếng rên rỉ không thể kìm nén.

Cậu bị chính thanh âm của mình dọa sợ.

Trong phòng có hương vị nước sát trùng nhàn nhạt, giường đệm khô ráo, sạch sẽ, vệ sinh, mặt tường màu vàng ấm áp ôn hòa, không mang lại chút áp lực nào.

Cậu nhắm mắt lại, đặt cái đầu hôn hôn trầm trầm xuống gối, lại sợ mình ngủ quên mất, nhưng lại chờ mong mình thật sự có thể ngủ được.

Lúc mơ mơ màng màng, trong đầu cậu hiện lên từng mảng từng mảng ký ức nhỏ.

Cậu mơ thấy Giang Thiệp nâng cằm cậu lên với biểu tình say mê, hô hấp nhợt nhạt hôn lên môi cậu, sau đó còn tinh tế cọ xát, nụ hôn còn mang theo nhiệt huyết nóng bỏng tuyệt đối không thể lay động.

Rồi cậu lại mơ thấy hình ảnh dưới cây liễu già, những cành liễu tung bay trong gió, bọn họ nương theo màn đêm tối tăm, cậu và Giang Thiệp ôm nhau, chặt tới nỗi hận không thể xoa tiến đối phương vào thân thể mình.

Còn có đêm mưa kia, sự lạnh lẽo thấm vào tận xương, Giang Thiệp cầm ô, đứng bên người cậu từ trên cao nhìn xuống, chắn lấy ánh đèn đường, cũng chắn đi mưa gió lạnh lẽo, cậu ngồi xổm ngửa đầu lên nhìn, chỉ có một thân ảnh cao cao mang theo hương vị nước mưa ướt dầm dề.

Sở Thao không nhịn được cọ cọ chăn, trở mình, chôn mặt vào gối đầu, ngón tay vô lực nắm chặt lấy vỏ gối.

"Sở Thao ở đây đúng không, có kết quả khám rồi!"

Một thanh âm phụ nữ vang lên tuy ngắn ngủi nhưng sáng ngời, hoàn toán kéo cậu ra khỏi cơn mộng mị.

Sở Thao gian nan mở to mắt, cậu cảm thấy đôi mắt mình vừa chua xót vừa đau đớn.

"Bác sĩ."

Cậu cũng không rõ mình đã ngủ bao lâu, vị bác sĩ tới đây đã có tuổi, không phải người khám ở phòng trực.

Bác sĩ nhìn chú tài xế một cái, khách khí hỏi:

"Anh là người nhà của cháu sao?"

Chú tài xế nhanh chóng xua tay:

"Tôi không phải, tôi chỉ đưa cậu ấy tới đây."

Bác sĩ như suy tư gì đó, rồi quay đầu hỏi Sở Thao:

"Người nhà của cháu có tới không?"

Chú tài xế khẩn trương hỏi:

"Sẽ không có vấn đề gì lớn phải không bác sĩ?!"

Thường thì chỉ nóng lên một chút cũng không tới mức phải tìm phụ huynh như vậy, trừ phi là bệnh nặng một chốc một lát không trị hết được. Giờ phút này trong đầu của hắn hiện lên không ít ý tưởng xấu.

Bác sĩ lắc đầu: "Không sao, chỉ là có chút việc riêng, không thích hợp nói với người ngoài."

Sở Thao cố gắng chống người ngồi dậy, sống lưng cậu dựa vào chiếc gối mềm xốp phía dưới, xương cổ có chút khó chịu nhưng chút khó chịu này lại có thể làm cậu giữ được thanh tỉnh.

"Nói với cháu là được rồi."

Bác sĩ nhìn thoáng qua thông tin của cậu, mấy tháng nữa cậu lên 17 tuổi, cũng không phải đứa nhỏ nữa.

Vì thế bà mời chú tài xế ra ngoài, đóng cửa phòng bệnh lại.

"May mắn là có kiểm tra tin tứ tố, không phải chỉ là bệnh thương hàn dẫn đến phát sốt, hiện tại theo kết quả này thì cháu đang trong kỳ xao động đặc thù."

Sở Thao mê man nhìn bà, cậu căn bản không hiểu bà đang nói cái gì.

Bác sĩ giải thích đơn giản:

"Chúng tôi đã xét nghiệm tin tức tố của cháu, trước mắt tin tức tố của cháu đang ở trong trạng thái tiếp nhận xao động, nói cách khác, nó đang tiếp nhận cũng như thích ứng một tin tức tố của người khác, mà người kia là Alpha."

Ánh mắt của Sở Thao không còn mê man nữa, cậu chỉ mím chặt môi lại.

Bác sĩ tiếp tục nói:

"Loại tình huống này cực kỳ cực kỳ hiếm gặp, mọi người đều biết, tin tức tố của Alpha luôn bài xích lẫn nhau, nếu một Alpha cắn lên tuyến thể của một Alpha khác, thân thể sẽ có sự bài trừ làm tuyến thể sưng lên, nhưng thân thể cháu lại tiếp nhận nó."

Sở Thao hít sâu một hơi, cậu không biết những nghiên cứu về tuyến thể tâm linh có được lan truyền rộng rãi ra những bệnh viện bình thường hay không, nhưng nếu vị bác sĩ tới đây giảng giải cho cậu, như vậy chắc hẳn là đối phương đã từng tiếp xúc qua ca bệnh loại này.

Bác sĩ nhướng mày:

"Tôi thấy cháu đã hiểu rõ, cũng biết tình huống thân thể mình như thế nào đúng không?"

Sở Thao nuốt nuốt nước miếng, mặc dù trong miệng khô khốc không có gì:

"Cháu biết, nhưng cũng không biết."

Bác sĩ dùng ngòi bút gõ nhẹ lên bệnh án của cậu:

"Không cần lo lắng, không có ảnh hưởng nhiều tới thân thể của cháu, nhiều nhất chính là thể chất cơ thể của cháu quá tốt, xung đột giữa hai loại tin tức tố bị cơ thể đè ép xuống, gần đây do quá mệt mỏi, sức chống cự giảm xuống, những hỏa khí vốn tích tụ trong thân thể giờ mới phản ứng ra ngoài, đạt tới kỳ xao động đặc thù."

Sở Thao biết, Alpha bình thường một khi tới kỳ xao động thì cảm xúc sẽ trở nên dao động, tương đối dính người, nhưng vẫn trong phạm vi có thể không chế, một hai ngày là qua, không dễ để người khác phát giác, nhưng hiển nhiên cậu không giống với những người khác.

Bác sĩ đánh giá cậu một cái, chậm rãi nói:

"Kỳ xao động đặc thù, tên cũng như ý nghĩa, nó có đặc thù riêng, đó là xảy ra ngẫu nhiên, tôi có thể hỏi một chút được không, quan hệ của người kia với cháu như thế nào?"

Sở Thao khựng lại một lát, không biết nên trả lời như thế nào chỉ có thể hàm hồ nói:

"Rất tốt ạ."

Da mặt cậu mỏng, nếu là bình thường nhất định mặt đã đỏ lự lên, nhưng mà hiện tại nhiệt độ thân thể quá cao, vốn dĩ đã nóng sẵn rồi vì vậy ngược lại không nhìn ra được điều gì.

Bác sĩ cũng hiểu thiếu niên ở tuổi dậy thì vừa mẫn cảm lại thẹn thùng, bà đại khái hiểu rõ ý của cậu, cũng không hỏi sâu thêm.

"Tôi cùng cháu hình dung lại chuyện này một chút nhé. Giả thiết cháu có một điếu thuốc, vừa bắt đầu hút thuốc nhất định cháu sẽ cảm thấy sặc, cay, khó ngửi, khó chịu, tránh nó còn không kịp. Nhưng nếu cháu tiếp tục hút nó, chậm rãi sẽ quen với hương vị này, cảm thấy ngửi nó mới tỉnh táo, thậm chí còn thấy chút cam thuần.

Sau lại, cháu tiếp tục hút nó, sẽ khó tránh khỏi việc nghiện nó, cảm thấy một ngày một điếu là không đủ, muốn hút hai điếu, ba điếu, khi đó cháu bắt đầu phát hiện nó rất tốt, có thói quen mang theo nó bên người, tùy thời có thể hít một hơi.

Cuối cùng khi nhu cầu của cháu đạt tới một điểm giới hạn, một tháng cố định 2 -3 bao, không cần phải hút nhiều, nhưng hút ít cũng không được, đó là tính ổn định."

Sở Thao sốt đến tê dại, thậm chí một chốc một lát không thể nghe vào.

Bác sĩ đẩy đẩy mắt kính, dời ánh mắt, tận lực dùng ngữ khí công việc để nói:

"Cháu có hai lựa chọn, hoặc là cai thuốc hoặc là hút nhiều thêm một điếu cho tới khi đủ tới mức ổn định."

Mí mắt Sở Thao run rẩy, đôi mắt đào hoa còn mang theo vệt nước, phảng phất như một đầm nước bất kinh không gợn sóng.

"Hút... nhiều một điếu?" Cậu có chút chần chờ hỏi nhỏ, thanh âm có chút khàn khàn.

Dù sao bác sĩ cũng là phái nữ, bà vốn định dùng ngữ khí uyển chuyển để giảng giải cho Sở Thao, nhưng thấy cậu thật sự không hiểu cho nên đơn giản bất chấp nói:

"Hoặc là cách ly với người kia ra, phối hợp với việc dùng thuốc rửa sạch tin tức tố của đối phương gây ảnh hưởng tới cháu trong một khoảng thời gian, nếu là bình thường thì sẽ mất khoảng 27 ngày tin tức tố trong thân thể sẽ tuần hoàn thay đổi lại, cháu có thể tốt lên. Nếu không cháu cũng đừng khắc chế mình nữa, chỉ dừng lại ở giai đoạn ôm ấp, hôn môi đối với cháu là không đủ, cháu cũng biết nhu cầu của Alpha lớn như thế nào đúng không."

Sở Thao có chút giật mình nhìn bác sĩ, lẩm bẩm nói:

"..... Bác sĩ... muốn ám chỉ cái nào?"

Bác sĩ thanh thanh giọng nói:

"Hiện tại cháu vẫn còn là học sinh, không thích hợp, tôi cũng không biết tình huống của cháu sẽ phát tác 1 tháng một lần hay là bao lâu, vì không có nhiều ca bệnh để tham khảo, cháu cố nhịn qua cũng được, đại khái sẽ mất 2-3 ngày thì tự tốt lên.

Nhưng mỗi tháng một lần thì rất khó chịu, cháu sắp phải tham gia thi đại học, không thể trì hoãn được. Cho nên tôi hỏi cháu là quan hệ giữa hai người như thế nào, nếu tốt thì có thể hỗ trợ cháu là thuận tiện nhất. Cũng không nhất định, cháu cũng hiểu mà, quá mức không chừng còn sẽ làm cho tin tức tố bài xích nhiều hơn, ngược lại làm cháu càng khó chịu hơn. Trường hợp của cháu có thể xem như mới bắt đầu, chỉ cần tới trình độ cháu cảm thấy thoải mái là được."

Sở Thao hận không thể chui vào trong chăn. Dù sao đối phương cũng là bác sĩ nữ, tuy rằng tuổi có thể là mẹ của Sở Thao nhưng vẫn thấy xấu hổ. Hơn nữa cậu không thể nhìn thẳng được, hôm nay khó chịu như vậy là bởi vì cậu quá 'đói-khát', ngẫu nhiên ôm ấp hôn hít không thể thỏa mãn thân thể được nữa.

Cậu nhớ rõ bức thư vị giáo viên kia đã từng nói qua cho cậu, ban đầu sẽ là cơ khát làn da, sau đó có khả năng nhu cầu càng ngày càng cường liệt.

Hiện tại chắc hẳn là đã phát triển tới giai đoạn tiếp theo rồi.

Bác sĩ kê đơn truyền thuốc hạ sốt cho cậu, vẫn luôn sốt cao như vậy, thân thể cũng không thể chịu nổi.

Lúc Sở Thao đang truyền thuốc, Giang Thiệp đã trèo tường nhảy ra khỏi trường, gọi xe chạy tới bệnh viện rồi.

Y theo địa chỉ mà chú tài xế gửi cho thuận lợi tìm được phòng bệnh của Sở Thao. Thấy y tới, chú tài xế vội vàng trở về báo cáo lại kết quả công tác.

Bình thuốc sắp được truyền xong, Sở Thao nhắm mắt nằm trên giường, hô hấp đều đều.

Giang Thiệp duỗi tay sờ lên trán cậu, không còn quá nóng. Y nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt cậu, thấp giọng nói:

"Sở Thao, phải rút kim truyền ra."

Tay y có chút lạnh, vì vừa mới từ bên ngoài vào, trên người y còn mang theo hương vị man mát của gió. Sở Thao bị y vừa chạm vào liền tỉnh, cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, đáy mắt đều là hình ảnh của Giang Thiệp.

Trong nháy mắt cậu còn tưởng mình đang nằm mơ vì thế rất tự nhiên duỗi tay ôm lấy cổ y.

Giang Thiệp nhanh tay lẹ mắt đè lại cổ tay cậu:

"Đừng, vẫn còn kim truyền."

Sau đó y thuận tay ấn chuông báo, chờ y tá đi vào rút kim truyền ra. Sở Thao bị y ấn lại cổ tay, cũng đã hoàn toàn thanh tỉnh, thanh âm khàn khàn nhão nhão dính dính nói:

"Sao cậu lại tới đây?"

Còn không chờ Giang Thiệp trả lời, Sở Thao lại tự lẩm bẩm:

"Cậu đúng thật là đã đến."

Giang Thiệp có chút khó hiểu, vừa vặn lúc này y tá gõ cửa tiến vào, nhìn thoáng mu bàn tay của Sở Thao lại nhìn lượng thuốc còn lại, cô nhẹ nhàng búng búng bình truyền dịch, sau đó đè lại mu bàn tay của cậu, nhanh chóng rút kim ra.

"Không sao rồi, có thể đi rồi."

Giang Thiệp thay Sở Thao đáp:

"Cảm ơn cô."

Cửa bị đóng lại, phòng bệnh chỉ còn hai người bọn họ. Giang Thiệp quét mắt tới bệnh án đặt ở đầu giường cậu, tò mò thò lại gần, duỗi tay muốn lấy xem:

"Để tôi xem nào."

Nhưng không chờ y lấy được, Sở Thao đã nhảy bắn lên, đột nhiên ôm lấy cổ y, dí sát mình vào người y. Giang Thiệp hoảng sợ, cả người cứng đờ, bỗng nhiên bên vành tai cảm thấy một thứ gì đó mềm mại như bông.

Sở Thao vươn đầu lưỡi làm càn lớn mật liếm một cái vào vành tai Giang Thiệp.

-------------------