Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A

Chương 78




 78. Chương 78.

Nhiệt độ trong người của Sở Thao rất cao, đầu lưỡi cùng nóng bỏng, vừa rồi cậu đã uống một liều thuốc ổn định tin tức tố vì vậy mà môi lưỡi còn tàn lưu lại mùi tinh dầu ngọt ngào.

Ý thức của Giang Thiệp mất khống chế trong một giây, theo bản năng ngón tay y nắm chặt lấy cổ tay của Sở Thao, lưu lại dấu vết nhợt nhạt trên làn da trắng nõn của cậu.

Mặc dù phun thuốc ức chế nhưng đã là Alpha sao có thể chịu nổi loại trêu chọc như vậy, hầu kết của Giang Thiệp nhẹ lăn, cơ bắp cả người căng lên.

Sở Thao vùi đầu vào gáy y, gương mặt cậu dán vào phần cổ mềm mại của y, dùng thanh âm mềm mại nhè nhẹ nói:

"Đừng nhúc nhích, Giang Thiệp, để tớ hôn một cái...."

Hô hấp của Giang Thiệp trở nên dồn dập, hơi chút thanh tỉnh. Nơi này là bệnh viện, Sở Thao đang phát sốt, y lại hỗn trướng thế nào cũng không thể mất khống chế vào lúc này được.

Nghĩ vậy, Giang Thiệp hung hăng nhéo mạnh lên phần trong cánh tay của mình một cái, y dùng sự đau đớn chống đỡ lại dục vọng chiếm hữu đang đánh úp lại, nhưng, y lại thấy, Sở Thao đang làm càn lớn mật hít lấy tin tức tố của y.

Y cảm thấy mình tựa như một con sói đã đói bụng vài ngày, mắt thấy một con dê con không biết sống chết ở ngay trước mặt đang cọ tới cọ lui, nhưng lại không thể hạ miệng được.

"Bảo bối nhi, có chuyện gì vậy?"

Giang Thiệp nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay cậu vì bị y niết đau, sau đó nâng tay lên, nhè nhẹ vỗ lưng cậu.

Sở Thao toát mồ hơi, sau lưng ướt đẫm, Giang Thiệp sợ cậu cảm lạnh, chỉ có thể chống nửa người trên, nỗ lực kéo chăn lên, muốn đắp cho cậu.

Đôi mắt Sở Thao đỏ bừng, nước mắt không thể không chế được trượt xuống theo khóe mắt, đôi mắt đào hoa nhu nhược động lòng người, cả người run rẩy phảng phất như một chú cá nhỏ mắc cạn, thở dồn dập trước khi chết.

"Tớ muốn ... muốn cậu."

Cậu không biết lấy sức lực ở đâu mà ôm chặt lấy eo Giang Thiệp, kéo ngã y xuống giường.

Chiếc giường cá nhân không lớn, chỉ có 1m2, đủ cho một người nằm, vì vậy mà Giang Thiệp thiếu chút nữa rớt xuống đất. Không chờ y đổi lại tư thế, kéo lại nửa người đang treo ở ngoài vào giường thì Sở Thao đã ghé vào người y.

Giang Thiệp nhìn thẳng vào gương mặt bị sốt tới ửng đỏ của cậu, hai mắt đẫm lệ mê mang vô thố, y cảm thụ được nhiệt độ nóng bỏng của cậu, y cảm thấy lý trí của sắp hỏng mất, y đầu váng não trướng không nhịn được mà cảnh cáo cậu:

"Cậu còn như vậy, tôi mặc kệ cậu có sốt hay không đấy."

Sở Thao tựa hồ như hoàn toàn không hiểu y đang nói gì, không dằn nổi mà dán mặt cậu lên mặt y, phảng phất như muốn truyền nhiệt độ nóng bỏng của cậu cho y.

Một lát sau cậu hơi hơi nhổm dậy, cúi xuống, rõ ràng là bộ dạng từ trên cao nhìn xuống, nhưng lại phảng phất như bị uất ức cực lớn, dẩu miệng, năn nỉ nói:

"Cậu đừng cử động được không, tớ phải thử hút một chút, thử xem cần tới mấy điếu mới đủ."

Giang Thiệp mơ hồ, thậm chí y không hiểu được vì sao Sở Thao chỉ phát sốt mà biến thành như vậy.

Tựa như .... tựa như tới 'kỳ xao động'.

Mà Alpha có Omega cố định mới có thể bắt đầu tiến vào kỳ xao động, còn Sở Thao căn bản không hề gần gũi một Omega nào, lại còn chưa thành niên, tại sao lại có thể biến thành như vậy?

Sở Thao thấy Giang Thiệp không cự tuyệt, lúc này mới mềm mại như bông ngã xuống người y, còn dùng môi chạm vào khóe môi Giang Thiệp, vào cằm, vào cần cổ, đi dần xuống dưới, rồi lưu luyến ở xương quai xanh của y.

Giang Thiệp còn mặc đồng phục, cổ áo giờ bị Sở Thao vo vê tới nhăn nheo, bèo nhèo, làn da co dãn trắng nõn lưu lại những vệt nước ướt dầm dề.

Ý thức Sở Thao đã trở nên hỗn độn, cậu giống như một chú chim nhạn nhỏ hốt hoảng, vô thố, co rúm lại thân thể dưới cành bạch dương, những chiếc lá mỏng manh kia là cảng tránh gió cuối cùng của cậu. Rồi lại phảng phất như người lữ hành di chuyển trong hoang mạc cuối cũng cũng tìm thấy được cam lộ, những hạt mưa tinh mịn đánh vào da thịt cậu, làm thân thể nóng bỏng của cậu dần dần dịu lại.

Cậu đã mong đợi những giọt mưa kia mang đi những khô nóng trong người, loại cảm xúc ẩm ướt xa lạ này làm cậu cảm thấy sợ hãi, dưới cảm xúc thấp thỏm phập phồng này, cậu không tự chủ được ôm càng chặt lấy Giang Thiệp.

Tin tức tố mát lạnh tùy ý tràn ra, Sở Thao vội vàng dán chặt vào, trên chiếc giường bệnh nhỏ lung lay tựa như sắp đổ, Giang Thiệp phải dùng lực lượng nửa người trên để chống đỡ cho cả hai người.

Sở Thao trở nên cực kỳ dính người, vội vàng, không nói đạo lý, mà giọt nước mắt trào ra kia làm cho cậu tựa như ôn hòa mong manh dễ vỡ, nhưng Giang Thiệp lại biết, thực tế không phải như vậy.

Dù sao Sở Thao cũng là Alpha, sự ôn nhu của cậu hoàn toàn không giống Omega, Giang Thiệp có thể cảm giác được, trên cổ mình ít nhất có vài dấu ứ huyết.

Nhưng kẻ đầu sỏ gây tội kia vẫn khóc thút thít, xúc động nhìn y, bộ dạng vô tội, vừa nhẹ mím lại đôi môi hồng nhuận sáng bóng, vừa đưa ra yêu cầu vô lại:

"Để tớ cắn một cái lên tuyến thể của cậu đi, cầu xin cậu đấy, cậu tốt nhất....."

Từ trước tới nay Giang Thiệp chưa từng bao giờ nghe Sở Thao dùng loại ngữ khí này để nói chuyện, vừa mềm vừa dính, giống như một chút mèo con đang làm nũng, đôi mắt ầng ậc nước, phảng phất như y không đáp ứng lời thỉnh cầu kia chính là một tội đồ.

Nhưng yêu cầu kia, chú mèo con này đang muốn cắn lên tuyến thế của y!

Tâm tình Giang Thiệp trở nên phức tạp, không biết nên tức giận hay nên mỉm cười. Đã phát sốt, còn muốn đem y trở thành Omega để tiết - dục sao.

Trong phòng bệnh nhỏ, đèn tường chói lọi, trong không khí còn mang theo một cỗ hương vị chua xót đặc trưng của bệnh viện, nhưng toàn thân Sở Thao thì ngọt lành muốn chết, y có thể khắc chế không cắn lên tuyến thể của cậu đã là không tồi rồi vậy mà Sở Thao còn muốn cắn y.

Giang Thiệp ỷ vào sức lực của mình lớn hơn, thân thể đang ở trạng thái tốt hơn, dùng một chút lực xốc lại Sở Thao, đổi thành y đè lên cậu. Vừa rồi phải gồng mình chống đỡ cho hai người làm cơ bắp y ẩn ẩn lên men, mỏi nhừ.

Đầu óc Sở Thao quay cuồng, mưa rền gió dữ, chuyển mình một cái vậy mà đã nằm ở phía dưới. Cậu cọ cọ thân mình muốn thay đổi lại thế cục nhưng sức lực người phía trên lớn hơn, đè ép lên cậu làm cậu không thể động đậy.

"Là kỳ xao động phải không Sở Thao? Còn muốn đánh dấu tôi à?" Giang Thiệp nhẹ nhàng vỗ vỗ cằm Sở Thao, lòng bàn tay y khô ráo nhẹ lướt qua gáy cậu làm cậu run lên.

Giữa Alpha không tồn tại sự đánh dấu, tuyến thể một khi bị cắn vào sẽ sưng lên, đại khái phải một tuần sau mới biến mất, bôi thuốc gì cũng vô dụng.

Sở Thao nhẹ nhàng thở hổn hển, vốn dĩ nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống nhưng giờ lại có chút dấu hiệu tăng lên.

Cậu khó chịu, cảm thấy mưa bụi yếu ớt không thể trấn an được sự khô nóng trong người, trong lúc mê mang cậu nỗ lực vùng vẫy, dũng cảm rời đi tổ ấm, bay về nơi mây đen âm trầm kia. Quay cuồng giữa mây mù bỗng nhiên có tia chớp mãnh liệt bổ xuống, hơi vô ý một chút là cậu có thể ngã xuống đất, nhưng ở nơi kia, phía chân trời không biết tên kia có sự dụ hoặc làm cậu hận không thể từ bỏ mọi thứ để theo đuổi.

"Ông xã, để em cắn một cái đi .... Làm ơn mà, làm ơn mà."

Sở Thao vùi đầu vào ngực Giang Thiệp, nỗ lực cọ cọ, liều mạng cọ cọ, làm những sợi tóc mềm mượt khô ráo lung tung rối loạn hết cả, cánh mũi đỏ rực, lông mi còn vương giọt nước mắt, cực kỳ chật vật.

Hàm răng của Giang Thiệp khẽ run lên, cổ họng khàn khàn bài trừ ra được một câu:

"Em còn nhớ rõ mình là Alpha không, Sở Thao?"

Có lẽ là nhớ rõ đi, bằng không sẽ không nhớ thương muốn cắn y.

Nhưng Alpha làm sao có thể mị hoặc như vậy, làm sao có thể kiều mềm như thế, nhìn dáng vẻ này của cậu, dục - hỏa của Giang Thiệp sắp bùng nổ.

"Em còn nhớ rõ."

Sở Thao nắm lấy cổ áo y, vừa nói vừa bám lấy cổ Giang Thiệp, sờ vào tuyến thể sau cổ y.

Giang Thiệp vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, nhưng đối phương là Sở Thao, y thật sự không có biện pháp nào. Alpha một khi trong trạng thái xao động thì không thể nói đạo lý, vừa làm càn lại tùy hứng, không đạt được mục đích thề không bỏ qua.

Hơn nữa rõ ràng Sở Thao có bạn lữ, y thân là bạn lữ của cậu cho nên không thể để cậu như vậy được.

Chỉ có Sở Thao.

Tuyến thể của Giang Thiệp từ trước tới giờ là nơi không ai dám chạm vào, càng đừng nói là muốn mơ màng nhớ thương nó, ai cọ một chút thôi nhất định sẽ bị đánh tới mức nhập viện rồi. Nhưng giờ phút này, y chỉ có thể chống thân mình lên, không nhúc nhích chờ đợi Sở Thao, giống như một chú mèo nhỏ, ôm lấy y, móng vuốt kia gắt gao nắm chặt quần áo y, từng chút từng chút thò hàm răng tới gần.

Giang Thiệp chế trụ lai cái ót mềm mại lông xù xù của cậu, giúp cậu tiết kiệm sức lực, chờ tới khi tuyến thể của y phát giác được sự nguy hiểm, cả người y đều căng chặt, cánh tay hơi run nhè nhẹ, còn lẩm bẩm nói:

"Chỉ có em thôi."

Sở Thao bị bản thân thân thể chi phối, vui sướng cắn một ngụm lên tuyến thể của Giang Thiệp. Hàm răng cậu tiếp xúc lên làn da mềm mại, tin tức tố phiêu tán trong nháy mắt, phá vỡ mây đen, sao trời xuất hiện, bên tai vang lên tiếng vui mừng bén nhọn của chú chim nhỏ.

Cậu không có cách nào hình dung được cảm giác lúc này, những khô nóng khó chịu cùng cực của thân thể biến mất trong khoảng khắc, sức lực cuồn cuộn không ngừng khôi phục lại, ý thức cùng dần dần thanh tỉnh.

"Ừm....." Sở Thao không nhịn được khẽ rên lên một tiếng, ôm chặt lấy Giang Thiệp.

Giang Thiệp cảm thấy sau cổ bị cái gì đó chọc vào một chút, lúc đầu đau đớn chỉ rất nhỏ rất nhỏ, sau đó làn da trở nên tê mỏi, đau đớn từng giọt từng giọt đong đầy.

Một chút đau đớn này với y mà nói thì không có là gì, Sở Thao đã hoàn toàn an tĩnh lại, phần gáy ra không ít mồ hôi.

Đại khái là do dòng điện không ổn định cho nên bóng đèn trong phòng chập chờn một chút, phát ra tiếng xoẹt xoẹt thanh thúy, trong không gian chỉ có một tấc vuông này, tràn ngập tin tức tố với hương khí ngọt lành.

Nửa giờ sau.

Trong bệnh viện không được hút thuốc, Giang Thiệp chỉ có thể ngậm điếu thuốc hút lấy mùi vị cỏ khô đắng ngắt kia. Y ngồi xổm dựa vào cửa phòng bệnh, khuỷu tay tùy tiện gác lên đầu gối, áo đồng phục đã trở nên nhăn nheo bèo nhèo, chật vật bất kham, nơi xương quai xanh còn vài dấu vết tinh mịn làm người mơ màng, ứ huyết nhàn nhạt tựa như muốn phá nát làn da để chảy ra ngoài.

Tuyến thể sau cổ đã sưng lên, nhưng cũng may thể lực của Sở Thao không đủ, chỉ cắn một cái, cho nên không quá nghiêm trọng.

Sở Thao thì ngồi ở mép giường, che mặt mình lại, hung hăng xoa xoa. Cậu dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn qua Giang Thiệp.

Vị đại ca này tựa như vừa bị giày xéo qua một lần.

Làm người xấu hổ chính là, những việc phát sinh vừa rồi, toàn bộ chi tiết, toàn bộ lời nói, cậu hoàn toàn hoàn toàn nhớ rõ ràng. Cậu nhớ rõ vì đạt được mục đích, cậu không biết xấu hổ gọi Giang Thiệp là ông xã, làm nũng, cầu y, hôn y, hận không thể dùng toàn bộ thủ đoạn dỗ dành Giang Thiệp đáp ứng yêu cầu của cậu.

Cậu còn bôi nước mắt lên quần áo của Giang Thiệp, còn lưu lại dấu vết ở mỗi nơi mỗi chỗ trên người y, tham lam mút vào tin tức tố của y, khó dằn nổi dán chặt lên người y. Nhưng việc này rõ ràng là cậu đã làm.

Sở Thao mím môi, cảm thấy cổ họng hơi khô. Vừa ra mồ hôi lại còn khóc nháo, hao phí không ít hơi nước, hiện tại cậu có chút khát, muốn uống nước.

Hơn nữa sau khi rút kim truyền bọn họ cũng đã ở đây đủ lâu rồi, tuy rằng có chỉ thị của ông Giang nhưng Sở Thao cũng cảm thấy ngượng ngùng khi chiếm dụng của công.

Cậu có chút chột dạ nhìn về phía Giang Thiệp, nhỏ giọng lẩm bẩm nói:

"Xin lỗi cậu rất nhiều."

Giang Thiệp lợi hại hơn cậu rất nhiều, bị cậu trêu chọc như vậy mà vẫn có thể giữ vững được. Sở Thao cảm thấy nếu Giang Thiệp ở trong thời kỳ chiến tranh, khẳng định sẽ là anh hùng thà chết chứ không chịu khuất phục.

Giang Thiệp hít một hơi ổn ổn lại tâm tình, sau đó giúp Sở Thao lấy áo khoác. Y phủ áo lên người cậu, mở miệng nói với thanh âm trầm thấp:

"Tôi nhớ kỹ rồi."

"Ư?" Sở Thao nâng mắt lên, nghi hoặc nhìn y.

Đôi mắt Giang Thiệp híp lại, nói:

"Sớm hay muộn gì cũng có một ngày, tôi sẽ 'làm' em không xuống được giường."

--------------------