Tội Này, Tôi Không Nhận

Chương 149: Trấn trường




Rõ ràng là Johnson cũng đồng ý đến.

Không, kẻ thực thi hành vi bắt cóc sớm nhất là nấm.

Phát hiện mình phải cõng nồi cho nấm, vẻ mặt Giản Hoa rất vi diệu, cậu đang muốn nói gì đó, bỗng cảm thấy mặt đất chấn động kịch liệt. Mệt mỏi khi xuyên qua không gian khiến cậu không thể chống đỡ, một tay Giản Hoa chống vách tường, từ từ ngồi xuống, tựa bên cạnh Lý Phỉ.

Vì vừa rồi tình trạng này đã xuất hiện một lần, phản ứng đầu tiên của Trương Diệu Kim là Tiến Sĩ Điên mất tích lại chạy đến. Hắn cảnh giác giơ sung lên, sau đó hắn cảm thấy Corgi trong lòng giãy dụa, như muốn nhảy xuống.

“Không được, sẽ nguy hiểm.”

Trương Diệu Kim là quân nhân, Corgi không thể thoát khỏi lực cánh tay hắn.

Trong lòng Đoàn Đoàn rất tức giận, nó sáng sớm vừa tỉnh ngủ còn chưa đi tản bộ, nó cần phải giải quyết việc quan trọng, ngũ cốc luân hồi!

Một đám tổ viên Hồng Long đề phòng đợi mệnh lệnh, nhìn thấy cái mông tròn xoe của Corgi ngoe nguẩy trong lòng thiếu tá, gắng nhịn cười.

Lộn xộn giằng co khoảng nửa phút, chuyện gì cũng không xảy ra.

Trương Diệu Kim nghi ngờ quan sát xung quanh, bỗng hắn nghe thấy một âm thanh không nên xuất hiện: Tiếng tí tách xào xạc khi mưa rơi trên mặt đất và trên lá cây.

Thế giới Bị Từ Bỏ biến mất?

Mọi người kinh ngạc nhìn nhau, họ trở lại? Còn tám tháng nữa mới hết một năm mà?

“Không ổn rồi! Triệu tập mọi người trong căn cứ, mở máy liên lạc ra, chuẩn bị liên lạc với Bắc đô!”

Trương Diệu Kim thả  Đoàn Đoàn xuống, Corgi béo dùng hai chân, vội lao ra ngoài.

Đám tơ không tránh ra, tổ viên Hồng Long muốn đi cũng không được, nấm trói tay buộc chân ngăn giữa đường, tỏ vẻ “đừng vừa thấy mặt đã đi nha”. Thiếu tá Trương không có Corgi “hộ thân”, chính hắn cũng không ra được, chỉ có thể quay đầu tìm Giản Hoa.

Kết quả, vừa quay đầu, chống lại vài ánh mắt.

“…”

Johnson mờ mịt nhìn xung quanh, phòng ở căn cứ Hồng Long đều theo phong cách xưa cũ của vài thập niên trước, còn dán quảng cáo và tranh dán tự cắt, nó đương nhiên có thể nhận ra nơi này không phải là nước Mỹ.

Thiếu niên nhân vật chính không thể thành công về nhà nên rất thất vọng, nhưng chuyện như vậy cũng không phải lần đầu, nó không tỏ vẻ không thích hợp gì, thấy Trương Diệu Kim và mấy người mặc quân trang, còn nghiêng đầu nhìn chăm chú.

Lý Phỉ một tay bảo vệ Giản Hoa, anh đã thấy mưa dày đặc ngoài cửa sổ.

Cảnh Điền và ông Trình thì đừng nói, khó khăn lắm mới về tới căn cứ Hồng Long, vui mừng còn không kịp.

“Đây là chuyện gì?” Trương Diệu Kim truy hỏi.

Lý Phỉ nhớ tới núi lửa phun trào ở thế giới Nhện khổng lồ, trong thế giới hư vô mơ hồ nhìn thấy động rỗng biến hóa, liên hệ hai chuyện, anh cũng đưa ra kết luận không khác Giản Hoa lắm.

“Thế giới Nhện khổng lồ hẳn là sẽ không xuất hiện lại, nó ảnh hưởng đến tính ổn định của không gian Thế giới Bị Từ Bỏ, nên mới trở lại thế giới thực sớm hơn.”

Trương Diệu Kim nghe lời này, cảm thấy một tin tốt và một tin xấu cùng nhau lao tới.

Thế giới Bị Từ Bỏ kết thúc, nhưng Hồng Long vẫn chưa hoàn thành việc tu sửa Hải thành và khu vực xung quanh.

Giản Hoa cố hết sức khống chế đám tơ, nấm lúc này mới không tình nguyện thả người ra. Tổ viên Hồng Long gấp như lửa đốt, xông hết ra ngoài, chỉ để lại mấy người vừa kết thúc “chuyến đi xa” ngồi dưới đất từ từ lấy lại sức.

Vài phút sau, Quan Linh đến, Trương Diệu Kim dù bận mấy, cũng không quên bên này còn có người phải sắp xếp.

Quan Linh là người dị năng Không Gian cấp B, hơi thở dị năng trên người cô khá mạnh, lại không biến thái như gã Bọ Cạp Đỏ kia. Johnson lập tức chú ý tới cô, còn cảm thấy Quan Linh trông rất thân thiết.

Cảnh Điền đỡ ông Trình, Giản Hoa có Lý Phỉ chăm sóc, Quan Linh rất tự nhiên nhận việc an ủi Johnson.

Số lượng người dị năng trong căn cứ Hồng Long rất nhiều, nhưng thiếu tá Trương làm việc ở khu vực trung tâm, cũng không có người ngoài gì, nên còn phòng trống.

Bật TV lên, có mấy kênh không có tín hiệu (tòa nhà của đài truyền hình chắc đã xảy ra vấn đề), còn lại cũng rất hỗn loạn, biên tập viên đều khàn cả giọng đưa “tin tức mới nhất”. Thành phố hoàn toàn thay đổi, có nơi cháy nổ, có nơi thành đống đổ nát, đâu cũng có thể thấy đám người hốt hoảng bỏ chạy.

Mấy biên tập viên này vốn đang quay chương trình giải trí, hoặc đang phỏng vấn trên đường, biến cố xảy ra, họ lập tức chuyển thân phận, bắt đầu đưa tin về thảm họa đột nhiên xảy ra này.

Vì là đêm khuya, màn ảnh lắc lư qua lại, gần như không thấy rõ, chỉ có thể nghe được tiếng kêu khóc.

Ông Trình thở dài nặng nề, Cảnh Điền xoa tay.

Johnson sững sờ nhìn màn hình, sau khi lấy lại tinh thần, nó kéo tay Cảnh Điền, nôn nóng nói nó muốn về nhà, về nước Mỹ.

“Toàn thế giới đều hỗn loạn, e rằng sân bay cũng bị phá hủy, đừng nói đi nước Mỹ, giờ ngay cả đường sắt cũng không thông đâu.”

Lúc này mọi người nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào náo động.

Quan Linh mở cửa sổ ra xem, hóa ra là Hồng Long cưỡng chế yêu cầu tất cả người dị năng tham gia đội cứu viện, lập tức xuất phát đi Hải thành, khiến đa số người dị năng bất mãn.

“Chúng tôi vất vả lắm mới trở về, không ăn không uống thời gian dài như vậy. ĐM ai không cho ông đây về ngủ một giấc, ăn một bữa ngon. Ông đây đánh luôn nhớ!”

“Nhân viên cứu hỏa đâu? Cảnh sát đâu? Quân đội đâu? Đây cũng không phải Thế giới Bị Từ Bỏ, mấy người có nhiều người như thế! Chúng tôi cũng đâu ăn bát cơm của quốc gia!”

“Có dị năng là phạm tội sao? Dựa vào cái gì mà không cho người đi?”

“Chúng tôi thấy căn cứ an toàn mới đến đây trốn. Ăn ở căn tin, cũng là mỗi ngày đi săn thú đổi điểm để mua. Cùng lắm là mượn mái hiên, sao lại thành tiểu tốt để mấy người hô đến kêu đi? Các người là quân nhân, hẳn là phải bảo vệ chúng tôi chứ?”

Quan Linh bốc hỏa, cô vốn cũng không phải người tốt tình, tính tình Quan Linh nếu mềm yếu, cô đã bị bố mẹ trọng nam khinh nữ ở nhà giày vò xong rồi, còn có thể một mình lang thang ra Bắc sao?

“Mượn mái hiên, họ sao không nói đơn giản là mượn nấm đi! Gần thành phố chỗ nào chả có nấm, cũng rất an toàn, sao họ không đi? Mỗi ngày đều có thể bắt con mồi sao họ không tự cung tự cấp?”

Đương nhiên là vì căn cứ Hồng Long không có ai cướp bóc, không ai sẽ vì một miếng thịt mà giết người. Nơi này có người dị năng Lửa, cũng có người dị năng Nước, còn có giá căn cứ Hồng Long tự trồng, có cua giáp sắt nuôi trong ao vây lại. Bị thương thì dùng điểm cống hiến có thể đổi được thịt thằn lằn khổng lồ màu lam. Ở bên ngoài dù có dùng một trăm con khỉ tay dài, cũng đâu ai chịu đổi thằn lằn khổng lồ cho?

“Đừng vội tức, là có người nhân cơ hội làm loạn.” Lý Phỉ nghe một lúc, đã phát hiện mấy người giọng cực vang, dường như có ý dẫn dắt cảm xúc của mọi người.

“Không vội không được, còn như vậy, nếu là xảy ra xung đột, Hồng Long chỉ có thể nổ súng cảnh báo, thế nhưng…” Cảnh Điền chưa nói hết, nhưng ý hắn đã rõ. Mấy người này không phải dân chúng bình thường, nghe thấy tiếng súng sẽ sợ hãi. Một khi chọc giận mấy tên nóng máu, mấy tên ấy sẽ không hề do dự mà dùng dị năng.

“Tùy họ đi đi.” Ông Trình lo lắng.

Giản Hoa bỗng nhiên nói: “Không thể để họ đi.”

Phát hiện tinh thần Giản Hoa tốt hơn, mọi người đều rất vui, có thể trở lại căn cứ Hồng Long, đều nhờ dị năng của Giản Hoa, nếu không dù Thế giới Bị Từ Bỏ kết thúc, mọi người vẫn còn ở nơi đất khách. Tình huống xấu nhất là sa mạc, chỗ đó ban ngày hơn năm mươi độ, cực nóng, buổi tối lại dưới 0 độ, một đám người dị năng cấp cao cũng chưa chắc có mạng để đi ra.

Lý Phỉ không muốn Giản Hoa tốn sức nói chuyện, thay cậu giải thích: “Mấy người dị năng chia nhau về nhà, trên đường thấy người khác đánh cướp cửa hàng, họ có động lòng hay không? Lúc trước có người kiểm soát, có Hồng Long giám sát, châu báu tiền mặt ở Thế giới Bị Từ Bỏ cũng không có tác dụng gì, họ mới không ra tay, còn giờ thì sao?”

Càng miễn nói đến chuyện có người đã sớm giấu một vài vật quý giá ngoài căn cứ, Thế giới Bị Từ Bỏ bỗng kết thúc, họ vội muốn đi lấy đồ ra.

Cho dù người dị năng không làm gì, khi vật tư cứu tế của chính phủ đến, họ có ỷ vào năng lực của mình để chen lên lấy trước hay không? Toàn quốc gặp nạn, bao nhiêu vật tư cũng không đủ, chỉ có thể phân phát trước một ít. Từng nhà đều không đủ, thế giới thực lại không có quái vật, người dị năng ăn không no, ai sẽ lấy đại cục làm trọng?

Ông Trình nghĩ lại, cũng hiểu đạo lý này: “Haiz, nhưng tôi cũng vội về nhà gặp bạn già.”

“Đương nhiên là có người dị năng giống như ông Trình có nhân phẩm không tệ, thế nhưng họ nếu bị kích động, thì rất khó xử lý.”

Quan Linh càng nghe càng vội.

Giản Hoa không nói lời nào, có Lý Phỉ ở đây, cậu không cần mở miệng – Lý Phỉ chẳng những nói rõ ý của cậu ra, còn suy nghĩ chu đáo hơn cậu.

“Chuyện xảy ra quá đột nhiên.”

Hồng Long không kịp chuẩn bị, vốn có thời gian tám tháng, thông qua kế hoạch phục kiến, đủ để khống chế đa số người dị năng phân bố – phạm vi tu sửa dần ra xa, nhân số tự nhiên sẽ phân tán, làm lâu một công việc ở cùng một chỗ, sẽ có tình cảm, không dễ bị kích động như vậy.

Ánh mắt của Quan Linh không kiềm được bay tới chỗ Lý Phỉ, giờ là thời cơ tốt nhất của Lý Phỉ và Giản Hoa, không có gì quan trọng hơn thái độ vào lúc gặp tai họa, thực sự làm gì còn tốt hơn.

Đạo lý này Lý Phỉ còn hiểu hơn Quan Linh, thế nhưng Giản Hoa còn đang bị bùa đòi mạng đè nặng. Họ và quốc gia này, hoặc phải nói là tất cả các quốc gia đều đối lập, trừ khi Thế giới Bị Từ Bỏ vĩnh viễn không kết thúc, dụng cụ kia vĩnh viễn không được phát minh.

– Nhưng điều này sao có thể?

“Gâu gâu!”

Corgi tuần tra một vòng lãnh địa của mình, “xác định” phạm vi giải quyết vấn đề sinh lý, lắc lắc mông chuẩn bị về hưởng dụng bữa sáng. Kết quả, nó phát hiện đường bị chặn, một đám người cứ ở đó ồn ào.

Chủ của mình được tổ viên Hồng Long giữ bên cạnh, cô bé sợ tới mức phát khóc.

Corgi nổi giận đùng đùng, nhảy lên rít gào, có người dị năng tránh đường, có kẻ lòng dạ khó lường lại vụng trộm ra tay, nhưng “dị năng” làm sao cũng không chạm đến Corgi được. Một vài người càng sắc mặt tái nhợt, gần như thở không nổi, cuống quít trốn sang bên cạnh.

Dị năng Trục Xuất của Đoàn Đoàn, chủ yếu nhằm vào lực lượng không thuộc về thế giới này.

Tính cả dị năng, quái vật ở Thế giới Bị Từ Bỏ, linh hồn kẻ xuyên sách đương nhiên cũng tính.

“Gâu!” Corgi hung tợn vung móng vuốt, dõi mắt nhìn xung quanh, định làm loạn? Nó đồng ý chưa?

Nó vừa đi, vừa phát ra tiếng gầm gừ đe dọa từ trong cổ họng, nghênh ngang đi đến cạnh chủ, dùng cơ thể cọ cọ cô bé an ủi, cô bé vội ôm lấy Corgi, cánh tay phát run.

Corgi chịu bụng đói, vừa chơi đùa với chủ, vừa quay đầu, lộ ra ánh mắt khó chịu với Trương Diệu Kim.

Thiếu tá Trương:…

Ánh mắt Chương Thao lấp lóe trong đám người, là một thành viên của Hắc Uyên, anh ta rất có dã tâm. Tình huống hôm nay chính là do anh ta và mấy người khác thúc đẩy. Thấy một con chó kỳ lạ khắc chế dị năng của mọi người, Chương Thao tức giận đến mức trán cũng đau. Bình thường anh ta cũng từng thấy con chó này, nghe nói là thú cưng của nhân viên Hồng Long. Tuy không rõ sao một con chó vào được Thế giới Bị Từ Bỏ, nhưng có lẽ là Thế giới Bị Từ Bỏ có một loài sinh vật trông giống chó?

Chó và chó cũng không giống nhau, nếu là loài dữ tợn như chó Ngao Tây Tạng, mọi người thấy thì sẽ cảnh giác, còn loại Corgi nhỏ bé chân ngắn này thì có thể làm gì? Ai cũng không để nó trong lòng.

Ai ngờ rằng một con chó lại là vũ khí bí mật của Hồng Long?

Mọi người chịu thiệt như vậy, ai có thể chịu phục, chỉ im lặng một lúc, đã lại bắt đầu ồn ào – không thể ra tay dùng dị năng, thì còn có thể nói chuyện mà!

Chỉ là có Corgi trấn trường, cảm giác khẩn trương xung đột thăng cấp lúc trước tan thành mây khói.

Giản Hoa cũng lấy lại sức, lập tức kêu gọi dị năng. Nấm rất nhiều, bị ý thức của Giản Hoa ảnh hưởng, như ong vỡ tổ tràn về hướng đám người, mọi người đều dính khẩu trang đám tơ.

Trên người có nấm, chính là buộc bom hẹn giờ trên người, đám tơ nếu chui vào cơ thể, giết người cũng không cần tốn sức. Sắc mặt mọi người tái nhợt, nơm nớp lo sợ.

Kẻ Cắn Nuốt không lộ diện, nhưng loại “uy hiếp” này còn hiệu quả hơn lời nói ngoài miệng.

Ông Trình, Cảnh Điền, Lý Phỉ cộng thêm một thành viên Hồng Long, Quan Linh, bốn người ra khỏi tòa nhà, không cần nói gì, khuôn mặt kia của Lý Phỉ đã đủ nói lên tất cả rồi.

Hắc Uyên nếu đứng bên Hồng Long, thì ai cũng không dám chặn hai cấp S và ba cấp A (không tính Corgi). Có kẻ xuyên sách ngầm tuyên dương, người dị năng đều biết Lý Phỉ không phải người tốt, Kẻ Cắn Nuốt trở mặt giết người như ngóe.

“Có nhà ở Hải thành, chia đội đi quanh khu phố, có thể cứu viện người thân của các người, nhưng phải nghe theo sắp xếp.” Trương Diệu Kim lúc này mới có cơ hội nói chuyện, hắn đúng lúc “uy hiếp” một câu, “Tư liệu của mọi người, đều trong tay Hồng Long. Các người muốn nhân lúc hỗn loạn cao chạy xa bay, chỉ trừ khi đến rừng già núi sâu hay tự mình bay qua Thái Bình Dương… Tự hiểu rõ đi.”