Tội Này, Tôi Không Nhận

Chương 150: Sau thảm họa




Sau này, mọi người gọi hôm nay là ngày thảm họa lớn nhất trong lịch sử văn minh loài người.

Mặt đường vỡ nứt, cầu nối đứt gãy, kiến trúc sụp đổ… Các vụ nổ liên hoàn, máy quay tùy ý đảo qua cũng có thể thấy xác người trong đống đổ nát. Mọi người đều mang gương mặt sợ hãi vặn vẹo. Rất nhiều thắng cảnh bị hủy hoại trong chốc lát, còn có nhà máy năng lượng nguyên tử của một vài quốc gia bị rò rỉ, phủ tổng thống biến thành đống đổ nát.

Cắt điện, cắt nước, rất nhiều nơi không có tín hiệu liên lạc với bên ngoài.

Khủng hoảng qua đi, hỗn loạn lại xuất hiện. Rất nhiều người điên cuồng lao vào siêu thị còn chưa sụp đổ hoàn toàn, giành giật đồ ăn và nước uống, có người chạy trên đường kêu to trái đất sắp bị hủy diệt.

Người có hiềm khích từ trước khua dao với nhau, giữa người xa lạ cũng bắt đầu ra tay, đâu đâu cũng có kẻ phạm tội.

Mấy gã đuổi theo chém người, giết đến sướng tay, hoàn toàn mất lý trí, cho dù người bị chém ngã quỵ dưới dao gã, bất động hoàn toàn, gã vẫn còn tiếp tục phát cuồng khua tay. Quên đi chính mình, quên mất dưới dao là người. Đây chính là Địa Ngục.

Trên toàn thế giới, một vài thị trấn nhỏ và thôn trang xa xôi không bị ảnh hưởng, càng là nơi văn minh phát triển, càng thảm hại hơn trong bi kịch này.

Khi quân đội tiến vào thành phố, trước cảnh tàn phá, nhóm côn đồ ném vũ khí, trốn vào trong đống đổ nát, mọi người trốn ở nơi ẩn nấp sau nhiều lần xác nhận an toàn, mới đi ra, lên tiếng gào khóc.

Đối với Trung Quốc, toàn bộ người dị năng tiến vào Thế giới Bị Từ Bỏ là hai, ba giờ đêm khuya, tai nạn xảy ra cách lúc đấy hơn một giờ sau. Vì mọi người còn đang ngủ say, nên thương vong rất lớn, cũng bởi vì không rõ chuyện gì xảy ra, nên người sống sót chạy ra khỏi nhà, phải nơm nớp lo sợ chờ trời sáng, đến giữa trưa hôm sau mới xảy ra hỗn loạn.

Thị trấn nhỏ nơi Lý Phỉ và Giản Hoa gặp Tiến Sĩ Điên, lại cùng nhau mất tích, vì ở Thế giới Bị Từ Bỏ mà bị thiêu cháy hết, hiện trường còn được Hắc Uyên thanh lý (vì tìm người), nên không có ai bị chôn dưới đống đổ nát. Mọi người đều ngơ ngác ngồi dưới đất, bị tro bụi sặc gần chết, phát hiện đồ vật đáng giá trong nhà đều mất, vừa sợ vừa giận, lúc ra ngoài lại cùng thấy – “Toàn bộ thôn trấn đều bị Thần Lửa thu đi”.

Khi cảnh sát trong trấn phân người đến, mọi người trong trấn đang ngay ngắn chỉnh tề quỳ trên mặt đất, bái lậy, ca xướng, làm hoạt động phong kiến mê tín.

Hải thành là kẻ được lợi trong kế hoạch phục kiến thành phố của Hồng Long, nhưng trước tai họa lớn, không ai tính Hồng Long giúp được bao nhiêu người may mắn thoát khỏi tai nạn, họ chỉ thấy danh sách người chết.

Trợ lý Lâm nằm trong bệnh viện. Tối hôm nay đối với cậu ta mà nói, có một người tên là Hoắc Vi tự dưng đến, nói với cậu ta, Lý Phỉ có bí mật, là thân phận người dị năng cấp cao. Trợ lý Lâm sợ tới mức ngủ không được, mãi đến hừng đông mới mơ màng, thì trước mắt bỗng tối đen, bệnh viện hình như bị cúp điện.

Chờ khi nguồn điện dự bị dùng được, đèn trên dụng cụ lại sáng lên, khu nằm viện ồn ào.

Trên hành lang chỉ có đèn phát sáng khẩn cấp, có người nhà trông giường vội ra xem tình hình, tìm người phụ trách bệnh viện ban đêm để nói chuyện, kết quả, lúc chạy đến cửa thang máy thì choáng luôn.

Thang máy bệnh viện biến thành thang trượt xoắn ốc bằng gỗ, một đường gấp khúc kéo dài xuống dưới tầng, cửa thang máy tối om cũng mất, bên trong hình như không có đèn, không thấy rõ tình hình.

“Có, có người không?”

Bên trong rất nhanh có tiếng hô, “Có!”

“Sao lại thế này… Xảy ra chuyện gì?”

“Không biết, chúng tôi ở tầng sáu.”

Sau đó lại lục tục có mấy tiếng hô tầng mình ở.

“Tôi là bảo vệ tầng một, người bệnh ở tầng trên có ổn không, điện đóm có vấn đề hay không?”

“Thang trượt” xấu hổ này, xuống được mà không đi lên được, mọi người đành phải vòng sang cầu thang phòng cháy, phát hiện cầu thang bên này không có vấn đề gì, vội vàng đi xuống xem xét tình hình.

Đi đến tầng ba, cầu thang cũng bắt đầu thay đổi, có mặt đất xi măng trông không giống xung quanh. Càng đi xuống tình trạng này càng rõ ràng, chờ khi đến tầng hai, mới phát hiện có một mặt tường được “sửa” lại hết.

Mặt tường lồi lõm như quần áo bị chắp vá, thủy tinh trên cửa sổ biến mất hết, trở thành lan can dây leo bằng gỗ. Tầng hai bệnh viện là phòng kiểm tra và thu phí, buổi tối không có người.

Hiện trường thanh lý không được sạch sẽ lắm, góc trên cùng của vách tường có mảnh thủy tinh cắm vào.

Vườn hoa bên ngoài như bị một con quái vật khổng lồ giẫm lên. Nhìn dọc theo dấu vết, giống như từng có người đâm thẳng vào tường ngoài tòa nhà bệnh viện, ở tầng hai đánh nhau sống chết một trận, rồi lan đến phá hủy hành lang, lại rời đi bằng thang máy, dẫn đến tấm chắn thang máy bị đánh xuyên qua, không thể sử dụng, dừng ở tầng một không thể đi lên.

Người nào có lực phá hoại như vậy?

Hoặc là nói, ai có thể thần không biết, quỷ không hay sửa chữa lại mấy chỗ này?

Mọi người đều nói như thiên hoa loạn trụy*, trợ lý Lâm nằm đó, ánh mắt trợn trừng. Cậu ta sợ chuyện này lại liên quan đến thứ gọi là Hắc Uyên, thế thì chẳng phải là liên lụy đến Lý Phỉ sao?

*Ai nói cũng hay, cũng đúng.

Đầu óc lộn xộn qua một đêm, vài giờ sau, mạng lưới điện được khôi phục.

Sau khi bật TV lên càng như bùng nổ, kênh nào cũng đưa tin hiện trường tai nạn, trợ lý Lâm cũng không kiềm được nhếch đầu lên, xa xa nhìn cái TV treo bên cửa cầu thang.

Mấy quốc gia trên toàn cầu trước tiên là trả lời, giải đáp thắc mắc của dân chúng về thảm họa này. Họ dùng một loạt danh từ người thường nghe không hiểu để nói về nguyên nhân và quá trình của sự cố. Kết luận là trong vũ trụ tồn tại một loại động rỗng mà khoa học hiện nay chưa thể dọ thám được. Nó dẫn đến hai không gian nối liền bị hỗn loạn, là động đất không gian. Trước mắt, thảm họa thiên văn này đang ở trên quỹ tích di chuyển của trái đất, nhưng trái đất trong vòng một tiếng trước đã thoát khỏi ảnh hưởng của nó.

Trọng điểm nhắc tới một loạt sự việc lạ thường xảy ra trước đó trên toàn cầu, chính là dấu hiệu.

Mọi người không hiểu sao, lên mạng tìm kiếm, phát hiện tất cả đều xôn xao. Rất nhiều người đều không tin lý do thoái thác này, yêu cầu quốc gia giải thích vì sao “người dị năng” xuất hiện.

Trợ lý Lâm đột nhiên thấy một tin: Quân đội và những người nhiệt tình cứu viện  đã tiến vào khu vực Hải thành gặp thảm hoạ nghiêm trọng.

Có một loạt ảnh chụp, và một video ngắn, trong đó có bóng dáng Lý Phỉ đi qua. Hình ảnh là một đám người đang đào móc đống đổ nát, muốn cứu người bị nhốt ra. Lý Phỉ tuy mặc bộ quần áo rất không hợp mắt, video cũng chỉ quay nửa mặt anh, nhưng trợ lý Lâm sao lại không nhận ra được.

Đúng là tổ tông! Tham gia đội cứu viện gì chứ?

Trợ lý Lâm vừa quay đầu, lại thấy Giản Hoa ở góc quay hẻo lánh đi đến, khóe mắt trợ lý Lâm giật liên tục.

Trương Diệu Kim nhận được điện thoại từ Bắc đô, đại tá Lô rất vừa lòng với thành quả tu sửa Hải thành, có hai khu phố không xuất hiện tình trạng thương vong quy mô lớn, rồi chỉ thị Hồng Long phối hợp với quân đội địa phương, nhanh chóng khôi phục trật tự bình thường.

“Để Lý Phỉ đi theo đội cứu viện, là ý tưởng rất tốt… Lần sau để Cảnh Điền cũng lên hình vài lần.”

Cảnh Điền là vệ sĩ của Lý Phỉ, bị truyền thông quay được rất nhiều lần, người có tâm chắc chắn có thể nhận ra hắn.

“Người dị năng cấp S đứng bên quốc gia. Sau này chúng ta gặp nhân viên làm việc tương tự bên Mỹ hay Châu Âu cũng có ưu thế hơn.”

Trong nhà mình có hai cấp S, còn đều được giác ngộ, sống lưng cũng cứng hơn người khác.

Trương Diệu Kim do dự, hỏi đại tá Lô có nhìn thấy báo cáo của hắn hay không.

Đáp án đương nhiên là không, hôm nay toàn thế giới đều sứt đầu mẻ trán, quốc gia nào mà không lo? Đại tá Lô hận không thể chia chính mình thành mười phần, có thể gọi cuộc điện thoại này cho Trương Diệu Kim, đã là một chút thời gian chen ra từ trăm mối bận rộn. Phần báo cáo kia lại đánh dấu bí mật đặc biệt, không thể để bí thư xem rồi nói lại.

Nội dung báo cáo, chính là kết cục trong nguyên tác mà Lục Triệu nói ra, và “cái chết” của Giản Hoa.

Không giải quyết vấn đề này, Hắc Uyên và Hồng Long sẽ là bằng mặt không bằng lòng. Lý Phỉ… lập trường của Lý Phỉ còn phải nói sao?

“Chúng ta không thể để các quốc gia khác chế giễu.”

Lúc trước còn khoe khoang sẽ giải quyết vấn đề người dị năng cấp cao trong nước, sau lưng, Lý Phỉ và Giản Hoa lại phá rối họ, mặt mũi này họ không ném nổi.

Đại tá Lô gõ mặt bàn: “Cậu Lục Triệu này ở đâu, mau nghĩ cách đưa cậu ta đến Bắc đô!”

“Lục Triệu đã chết.”

“Cái gì? Chuyện gì vậy, gặp nguy hiểm ở Thế giới Bị Từ Bỏ?”

“Không!” Trương Diệu Kim cười khổ, “Cậu ta ăn phải thứ không nên ăn, sau khi về thế giới thực, cậu ta chết.”

“…”

“Đây là một vụ mưu sát, có người cố ý trộn lẫn đồ không thể ăn vào trong vật phẩm mang theo bên người, lừa Lục Triệu. Sau khi ngày ngày tích lũy, cuối cùng dẫn đến cái chết của Lục Triệu. Vốn còn tám tháng nữa Thế giới Bị Từ Bỏ mới kết thúc, hung thủ chỉ cần giảm bớt thời gian qua lại với Lục Triệu, thì hiềm nghi sẽ không rõ ràng như vậy.”

Hôm nay khi thiếu tá Trương nhận được báo cáo của cấp dưới, tâm trạng rất tệ. Ngoài Lục Triệu, căn cứ Hồng Long còn có vài người dị năng cấp C đột tử, nguyên nhân chết hoàn toàn giống nhau.

Những người này có một nửa là người Hắc Uyên, một nửa khác là người dị năng bình thường, cũng là nhân vật có uy vọng, có thế lực – chỉ nhìn thân phận những người này, là có thể đoán được người xuống tay với họ là ai.

“Lý Phỉ và Giản Hoa gặp Tiến Sĩ Điên ở Thế giới Bị Từ Bỏ, sau đó cùng nhau mất tích. Trong Hắc Uyên có vài người có ý xấu, việc này xảy ra là do dã tâm của họ.” Trương Diệu Kim đã có đối tượng tình nghi.

“Cậu mau chóng giải quyết việc này, vấn đề của Giản Hoa… Chúng ta sẽ bàn lại.”

Ở Bắc đô xa xôi, đại tá Lô lấy ra một phần báo cáo cơ mật, vội vàng lật xem, cũng cảm thấy đau đầu, dị năng cắn nuốt cuối cùng lại thành bùa đòi mạng của Giản Hoa.

Thế giới Bị Từ Bỏ kết thúc, khi toàn cầu gặp thương vong, người lãnh đạo các quốc gia đều cứng rắn muốn giải quyết hết căn nguyên chuyện này. Nếu nhà khoa học ở nước Mỹ cũng biết được kết cục nguyên tác từ chỗ kẻ xuyên sách, thì giờ chắc chắn đã bắt đầu nghiên cứu cái máy dẫn hướng có thể bao phủ người dị năng toàn cầu rồi.

Kế hoạch này mà công bố, các quốc gia chắc chắn sẽ đưa ra nhân lực và vật lực để duy trì.

“Để viện khoa học nghiên cứu ra một máy dẫn hướng năng lượng mini trước. Thông báo với Trương Diệu Kim, để Giản Hoa ôm theo con chó tên Đoàn Đoàn kia, thử bằng dụng cụ gần đây một lần.” Đại tá Lô quyết định. Dựa vào báo cáo của Trương Diệu Kim, dị năng Trục Xuất của Corgi liên tiếp lập công, theo lý cũng có thể bảo vệ chính Giản Hoa không bị nấm kéo vào Thế giới Bị Từ Bỏ.

Nếu không thành, thì lại nghĩ cách khác, người sống còn có thể bị nấm liên lụy sao?

Lúc này, đại tá Lô còn không biết, nửa tháng sau ở hội nghị an toàn toàn cầu, nước Mỹ sẽ trực tiếp đòi ông nhân vật chính Johnson Brown bị Quỷ Lửa và Kẻ Cắn Nuốt bắt cóc.