Tội Này, Tôi Không Nhận

Chương 159: Bố già




Bên kia bờ đại dương.

Đồng hồ tích tắc qua lại, vừa tĩnh vừa tối, trong phòng quanh quẩn khói xì gà, tàn thuốc nhẹ bay trong gạt tàn, trong màu trắng có vài vệt xám.

Ngón tay dài kẹp xì gà, làn da có hơi lỏng, tái nhợt.

Ngón giữa đeo một chiếc nhất đá mắt mèo to mà tinh tế. Ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào qua khe hở của bức màn, khiến viên đá quý xanh lục vàng kim này tỏa ra một vòng phản quan óng ánh, băng lãnh mà mĩ lệ.

Gương mặt người đàn ông giấu trong đêm tối, áo khoác treo trên giá trong phòng, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi lụa, một tay dựa trên tay vịn sô pha, ánh hồng ở đầu xì gà như ẩn như hiện.

Ông đưa xì gà đến bên miệng, lúc này cửa phòng bị gõ nhẹ.

“Đi vào.” Tiếng Italia.

Giọng người đàn ông khàn khàn đầy từ tính, như là Ác Ma mê hoặc nhỏ nhẹ, từng âm tiết tuyệt đẹp. Từ giọng nói có thể nghe ra ông không còn trẻ, nhưng lại không hạ thấp sức quyến rũ, mà còn khiến giọng nói thêm âm sắc mê hoặc không tả được, để người ta không kiềm được tự hỏi ý trong lời của ông.

Cửa bị đẩy ra, tựa như ánh sáng chảy vào góc âm u.

Người đi vào ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, nơm nớp lo sợ khom lưng nói: “Mấy kẻ xuyên sách kỳ lạ kia đều đã chết. Chúng tôi tìm thấy một người bị mất trí nhớ, anh ta nói không biết tất cả mọi chuyện xảy ra sau tháng mười một năm trước. Ngài Morenza, ngài cần tự mình nói chuyện với anh ta không?”

Người đàn ông khua tay, ông không nói gì.

Một vệ sĩ đứng ở cửa, đeo kính đen mặc vest đen, nghiêng đầu, giữ tai nghe nghe vài câu. Sau đó vệ sĩ đi vào phòng, thấp giọng nói: “Người đã tỉnh.”

Xì gà bị dí vào gạt tàn, ánh lửa lụi tắt.

Người đàn ông kéo ngăn kéo trước bàn, lấy ra từ bên trong một khẩu súng lục bán tự động màu đen.

Nòng súng đã lên đạn, ngón tay thon dài kéo khóa an toàn đến điểm S, sau đó nhét nó vào bao đựng súng bên hông.

Cháu trai ngài Morenza, hai tuần trước được đón từ bệnh viện về trong nhà tĩnh dưỡng, chỉ cách phòng hút thuốc mày một tầng. Wolf Morenza bỗng kiểm tra súng lục, mang theo bên người, lại thêm việc sau khi Wolf nghe được tin tức, vẻ mặt thay đổi, khiến người chờ ở cửa tim đập thình thích.

– Chẳng lẽ vị Bố già vùng biển Đông này, định giết cháu mình?

Federik Morenza là một người dị năng, được những người dị năng trung thành với Wolf cứu về từ biên giới Mexico. Chuyện này lại liên quan đến việc chính phủ nước Mỹ bí mật đuổi bắt một thiếu niên tên “Johnson Brown”, nhưng giờ thiếu niên kia đã mất tích. Federik mười ngày trước bỗng “bệnh tình xấu đi”, suýt chết, trùng với thời gian kẻ xuyên sách đột tử. Dù Wolf Morenza ra lệnh cấm mọi người bàn luận chuyện này, trong lòng mọi người vẫn có phỏng đoán.

Sự tồn tại của kẻ xuyên sách, lai lịch của họ, kết cục của họ, ở đây đều không phải là bí mật. Kết hợp với tình huống hiện giờ, mọi người bắt đầu nghi ngờ vị Thiên Vương toàn mĩ của giới âm nhạc cũng bị người “chiếm” xác. Đây chính là chuyện lớn!

“Ngài Morenza, mong ngài bình tĩnh!” Ngoài phòng Federik, bác sĩ tư nhân của gia tộc Morenza móc khăn tay ra lau mồ hôi trên trán.

“Bệnh nhân vừa tỉnh lại, rất dễ dàng xác nhận thân phận…”

Wolf không có tâm trạng nghe hắn nói, bảo vệ sĩ đẩy cửa ra.

Federik nằm ở trên giường, hắn phát hiện cổ tay và chân mình đều bị trói lại. Bình thường, vật như vậy là để ngăn bệnh nhân nhúc nhích lung tung làm vết thương nặng thêm. Đương nhiên, bệnh viện tâm thần cũng thường xuyên dùng. Federik phút chốc không nhớ ra nổi mình đã xảy ra chuyện gì, sao lại cần dùng tới mấy thứ này.

Hộ sĩ giữ im lặng từ chối nói chuyện với hắn, Federik mơ hồ cảm thấy đã xảy ra chuyện gì. Nơi này là nhà chú hắn, trang trí trong phòng rất quen mắt, nhân viên y tế cũng không có gương mặt lạ…

Wolf xuất hiện trước cửa phòng, Federik thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần không phải chú hắn gặp chuyện không may, bị nhốt vào ngục giam, bị kẻ thù ám sát, thì dù rắc rối có lớn cỡ nào cũng thế thôi.

“Đứa cháu thân yêu của ta, hôm nay cháu cảm giác thế nào?” Wolf là một người đàn ông Italia rất phong độ, mặc bộ vest vừa người, tóc màu không rối sợi nào, cảm xúc cũng rõ ràng. Ông cúi đầu hôn trán Federik, động tác dịu dàng, không khác gì những người lớn trong gia đình khác.

Federik ngửi được mùi nhẹ nhàng của xì gà cao cấp trên người Wolf, thần kinh căng thẳng từ từ thả lỏng.

“…Nói thật là, không tốt lắm.” Federik kéo cánh tay, ý chỉ đám dây trói.

“Chuyện xảy ra mười hai ngày trước, cháu còn nhớ gì không?”

Wolf ngồi xuống trước giường, thái độ ông trò chuyện rất dịu dàng, nhưng nhìn mặt ông, nghe giọng ông, suy nghĩ của mọi người cuối cùng sẽ không tự chủ được mà bị cuốn theo.

Cho dù có tỉnh táo, bị tay Wolf cầm lấy, sẽ nhìn thấy vết sẹo lộ ra dưới cổ tay áo sơ mi, vết chai có quy luật phân bố trên ngón tay. Bị giữ lại thì rất khó rút ra, đặc biệt là dưới ánh mắt Wolf, cả hô hấp cũng trở nên dồn dập, người chột dạ sẽ toát mồ hôi lạnh, cả người phát run.

Federik lại không hề sợ hãi, trực giác cho hắn biết vấn đề là ở câu hỏi này.

Vết thương của hắn không quá nghiêm trọng, sau khi được tay sai của Wolf đưa về nước Mỹ cũng được trị liệu và kiểm tra khá tốt, di chứng cưỡng ép cai nghiện là dễ chú ý nhất. Federik đau đầu nghĩ phải giải thích chuyện cậu thiếu niên Johnson với chú như thế nào. Kết quả, còn chưa nói câu nào, hắn bỗng…

Sắc mặt Federik trắng bệch.

Đau đầu kịch liệt, cảm giác như linh hồn bị rút ra khỏi cơ thể, đau đến ngất xỉu, lúc tỉnh lại lựa chọn quên đi, mãi đến khi cẩn thận tìm tòi trong trí nhớ mới nhớ đến.

“Cháu bị tấn công?” Federik không xác định hỏi.

Wolf  nhìn mọi hành động của hắn ở trong mắt.

“Không khác lắm.”

“Ai?” Federik không nhớ rõ trong nguyên tác có người dị năng tinh thần không, nhưng Quỷ Lửa và Kẻ Cắn Nuốt đều có thể dùng nấm chạy đến nước Mỹ, Federik đã không dám hoàn toàn tin tưởng nguyên tác.

“Nguy hiểm đã qua.”

Ngoài dự đoán của bác sĩ và vệ sĩ, Wolf ngược lại có ý khiến Federik che giấu sự thật.

“Không, chuyện này rất nghiêm trọng. Người dị năng ở thế giới thực cũng có thể tấn công người thường. Lần này là cháu, lần sau có thể là chú, người bình thường không thể chống lại người dị năng.”

Federik nhìn Wolf để ổng cởi trói cho hắn, giọng điệu nôn nóng.

“Đã không còn người dị năng.” Wolf đứng lên, lơ đãng đưa tay đến bên hông.

Mọi người đều nín thở, sợ động tác kế tiếp của Wolf là rút súng ra, dứt khoát đẩy chốt an toàn, trong ba giây kết thúc một mạng người.

Họ biết kẻ xuyên sách dẫn đến vài người kỳ lạ, biết kẻ xuyên sách chiếm cứ cơ thể vài người, cũng biết người bị mượn cơ thể bị đột tử, người sống thì mất đi một đoạn trí nhớ. Federik chưa có dấu hiệu mất trí nhớ, nhưng hắn và mấy kẻ xuyên sách kia cùng lúc xuất hiện bệnh trạng. Thật ra, một ngôi sao Thiên Vương như Federik, bỗng vì một thiếu niên không có người giám hộ, chạy trốn đến biên giới Mexico, còn bị ép nhiễm ma túy, nghĩ như thế nào cũng thấy lạ.

Trước mắt người này hay không là Federik Morenza, bọn họ đều có cái nhìn.

Nhưng mà…

Federik Morenza thật là đứa trẻ bảy tuổi đã chết đi, khác với “Federik” họ nhận định trong lòng, sổ sách tính toán lung tung, chỉ có Wolf rõ ràng.

Tâm trạng Wolf phức tạp, trước khi mở ra cánh cửa này, ông nghĩ rằng nếu đối mặt với một Federik có thân hình trưởng thành, chỉ số thông minh và trí nhớ dừng lại ở bảy tuổi, thì phải làm thế nào.

– Đó là đứa cháu thật sự, người thân thật sự của ông, tuy đứa nhỏ kia ông chưa gặp được vài lần, cảm tình càng không cần nói, nhưng sự thật không thể phủ nhận.

Sau khi Wolf nghe tin kẻ xuyên sách đột tử, chỉ thấy may mắn vì Federik còn sống một phút đồng hồ, rất nhanh đã càng nghi ngờ hơn.

Federik và những kẻ đó giống nhau sao?

Hay là “Federik” đã rời đi, lại có người mới chiếm cơ thể cháu ông?

Trước khi Federik tỉnh lại, trước khi mở ra cánh cửa này, tất cả đều là ẩn số.

Giờ phút này, đứng ở trước giường, Wolf đã có đáp án, không ai có thể giả “Federik” trước mắt ông mà không bị phát hiện.

Cháu ông, đứa nhỏ bảy tuổi kia, thật sự đã chết… Cho dù năm đó ôm cái xác kia, xác nhận đứa nhỏ đã ngừng thở, bị nhiều chuyện kỳ lạ xuất hiện ở thế giới này ảnh hưởng, Wolf lại không thể kiềm lòng được, tưởng tượng ra khả năng này.

Không xuất hiện khả năng đó, cũng không xuất hiện tình trạng tệ hơn. Federik vẫn là “Federik”, vẻ mặt Wolf không thay đổi, cảm nhận trong lòng lại rất phức tạp.

Ông nhìn Federik, tưởng tượng bộ dạng đứa nhỏ kia khi lớn lên, lại cảm thấy bề ngoài sẽ không như Federik này. Những người khác nhau, gặp chuyện khác nhau, cho dù cùng một cơ thể, khí chất cũng sẽ khác nhau như trời với đất.

Wolf biết rất nhiều chuyện của Federik, nhưng lại không phải do Federik nói, mà là ông đoán được.

– Trước khi trở thành cháu ông, người này là ca sĩ một lòng hướng tới giải Grammy, rất quen thuộc đối với giới âm nhạc, đối với xã hội thượng lưu lại hoàn toàn không biết gì cả. Chú ý kiểm tra thân thể, rất biết chăm sóc người khác, hiểu rằng người thế nào thì có thể nhận được cứu trợ gì. Tổng kết mấy điểm đặc thù này, cuộc đời lúc trước của Federik đối với Wolf cũng không phải bí mật gì.

“Nghỉ ngơi cho tốt, không cần nghĩ nhiều, Thế giới Bị Từ Bỏ đã biến mất.” Wolf xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng.

Federik khiếp sợ.

Thời gian trong nguyên tác còn chưa đi được một phần mười, mà đã biến mất không?

Hắn theo bản năng nhớ tới Johnson, phát hiện như vậy cũng tốt, thiếu niên không còn là vũ khí bí mật của cục dị năng nước Mỹ, sẽ không bị bồi dưỡng đặc huấn, cũng không cần cuốn vào nhiều tranh đấu như vậy, tiếp xúc với ích lợi chính trị.

“Không đúng, Johnson bị nấm mang đi!”

“…”

Sắc mặt Wolf âm u, ông không hề có chút ấn tượng tốt nào đối với thằng nhóc gây rắc rối kia, thậm chí sẽ một phát bắn chết Johnson. Federik suýt thì mất mạng vì Johnson, cho dù không chết, cai nghiện cũng đâu có dễ chịu?

Thuộc tính bao che khuyết điểm, không nói đạo lý này, chắc là bệnh chung của các ông Bố già xã hội đen.

“Thằng nhóc kia ở Trung Quốc, tin từ chính phủ, họ đang đưa ra đề nghị đưa người về với phía Trung Quốc.” Sắc mặt Wolf âm trầm, nói “Trước khi Thế giới Bị Từ Bỏ biến mất, Trung Quốc không đồng ý. Giờ thì khó nói.”

Người dị năng mất đi dị năng, thì không đáng giá một dollar.

Các quốc gia đều đang gấp rút xây dựng lại, dầu máy bay cũng là vật tư quan trọng, chưa nói đến hành trình bay qua Thái Bình Dương rất dài. Nếu Trung Quốc không chịu cử máy bay đi, nước Mỹ cũng không chịu, như vậy sẽ không còn vấn đề đưa về nữa, Johnson chỉ có thể tiếp tục ở Trung Quốc.

Nghĩ đến điểm này, Federik thở dài.

“Chú, chúng ta cần nói chuyện.”

Về chuyện con cái người dị năng, hơn mười năm sau có thể lại có dị năng.

Tạm thời không ai để ý thành niên nhân vật chính, thế nhưng không thể phủ nhận khả năng này, Federik cảm thấy dù là vì Johnson, hay là vì thế lực của chú hắn, vấn đề này đều rất quan trọng.

Wolf cho mọi người ra khỏi phòng, chỉ để lại hai người họ.

Sau khi nghe Federik nói xong, Bố già vuốt nhẫn đá mắt mèo trên ngón tay, không cảm xúc, hỏi: “Cho nên, tốt nhất là đón thằng nhóc kia về?”

Federik gật đầu.

Wolf nhìn hắn thâm sâu, vứt ra một câu rồi xoay người đi ra ngoài.

“Ta sẽ nghĩ cách.”