Tội Này, Tôi Không Nhận

Chương 160: Tương lai




Thời gian tiến vào tuần cuối tháng năm, nhiệt độ tăng lên.

Dịch bệnh sau thảm họa mới là chuyện đáng sợ nhất.

May mà công tác cứu viện ở Trung Quốc chưa một ngày trì hoãn. Ngoài vấn đề lớn như lở đất, quốc lộ và đường tỉnh cơ bản đã khôi phục thông thẳng đường, rất nhiều thành thị bỏ lệnh kiểm soát giao thông, khôi phục trật tự. Mỗi ngày đều có xe hàng chuyên chở vật tư tiến vào thành thị, tiến hành giao dịch trong thị trường chính phủ lập ra, giá do quốc gia quy định, bất cứ người nào có ý đồ nhanh chóng nâng giá, đều sẽ lập tức bị bắt, sau đó phái đến kiến trúc trên công trường làm cu ly.

Công việc tái thiết tiến hành đâu vào đấy.

Thành thị từ trong đống đổ nát tỏa sáng sinh mệnh mới. Dựa theo nguyên tắc phân phối lân cận, sau khi nơi ở mới trong tiểu khu xây dựng xong, vài người có nhà bị sập có thể trực tiếp chuyển vào. Hiện tại họ đang ở tạm trong căn nhà dựng bằng tấm ngăn, điều kiện không tốt lắm, mùa hè lại sắp đến, nhân viên chính phủ phụ trách quản lý đang lo đến sứt đầu mẻ trán.

Đa số mọi người cũng không tin lời hứa hẹn thành khẩn trong tin tức, nói: “Sau thảm họa, người dị năng sẽ biến mất toàn bộ”. Họ lo lắng hãi hùng, rất tin tưởng một vài lời đồn, có người còn trực tiếp truyền giáo tại khu nạn dân.

Không thể truyền giáo ở nơi công cộng không theo tôn giáo. Bình thường cũng không ai báo cáo, không ai quản, nhưng giờ tình hình đã khác, vừa lộ mặt là bị bắt, một lần cảnh cáo hai lần phạt tiền ba lần thì đến công trường chuyển gạch đi!

Thực ra, ở một quốc gia theo thuyết vô thần, bán hàng đa cấp sản phẩm bảo vệ sức khoẻ, hay góp vốn phi pháp đều tẩy não tốt hơn tôn giáo, suy cho cùng mọi người đều mong mình khỏe mạnh, mơ mình phát tài. Nhưng có người nói ở trần thế chịu khổ để rồi lúc chết được lên thiên đường, thì mọi người đều không tin. Vì sao chứ, không phải là người tốt thì được đến đáp sao, sao phải chờ đến lúc chết rồi mới được?

Khoảng khắc người dị năng cùng lúc mất đi sức mạnh, họ kinh hoảng bất an. Có người quyết định giấu diếm không nói, sợ người lúc trước bị mình bắt nạt trở về trả thù. Nhưng giấy không gói được lửa, tin mọi người đều không có gì năng, cuối cùng sẽ truyền ra.

Tháng năm này, ngày của người dị năng không dễ qua.

Những người đi cùng quân đội cứu viện thì còn tốt, người dị năng khác trong lúc hỗn loạn ỷ vào sức mạnh, chiếm địa bàn tốt, giành lĩnh đồ ăn và nước trước, giờ phải nhận ánh mắt mỉa mai, có kẻ xui xẻo còn trực tiếp bị trùm bao tải, trùm chăn.

Vì không động tự tiện tác quái bắt người dị năng cấp S cấp A đi một chuyến lữ hành, Lý Phỉ lúc cuối gần như không nắm giữ Hắc Uyên. Người dã tâm bừng bừng như Chương Thao có được cơ hội, lung lạc phần lớn người dị năng, sau lưng vì tranh quyền đoạt thế mà còn hại đến mạng người, nghiễm nhiên trở thành một thế lực không thể bỏ qua.

Nào ngờ, tổ chức họ lấy làm kiêu ngạo, trong nháy mắt đã tan thành mây khói.

Đa số người dị năng đều là người thường, có lẽ trong đó có mấy nhân tài kỹ thuật, hoặc thân thủ không tệ, thế nhưng muốn đối mặt với quốc gia thì… hoàn toàn không có phần thắng!

Trong lệnh truy nã quốc gia mới ra, tên Chương Thao ở trên đó, hành vi phạm tội là giết hại người dị năng khác ở Thế giới Bị Từ Bỏ.

Mặt khác lại có vài lệnh truy nã bị hủy bỏ, chủ yếu là đám tội phạm trong vụ nộ khách sạn Trân Châu Hoài thành. Xác thủ phạm đã tìm được, bởi vì kẻ xuyên sách biến mất, tội danh cũng không bắt “chủ thật” chịu tiếp.

Mối đe dọa của Thế giới Bị Từ Bỏ biến mất, kẻ xuyên sách quấy rối cũng không còn, tất cả đều đi theo quỹ đạo. Ngay cả tổ viên tiểu tổ dị năng quốc gia Hồng Long cũng không kiềm lòng được nhớ đến mình từng có sức mạnh phi phàm.

“Dị năng Nước rất tiện, đi ra ngoài thì mang nước là nặng nhất! Có dị năng Nước, lên núi xuống biển đều không lo, dị năng mạnh bao nhiêu thì có thể đi xa bấy nhiêu! Chỉ cần máy bay vận tải mang đồ hộp thịt bò đến là được!”

“Dị năng Lửa cũng không tệ, hành quân gấp, huấn luyện dã ngoại, chấp hành nhiệm vụ…”

Tổ viên Hồng Long đang nói chuyện, búng ngón tay kêu vang, sau đó tiếc nuối nhìn lòng bàn tay mình, không bao giờ có lửa thoát ra nữa. Cái khác không nói, đi hẹn gái mà có một tay này thì cũng rất ngầu!

“Rõ ràng chỉ mới nửa năm…”

Than thở, ngày không có dị năng đã qua hơn hai mươi năm, thì cũng không còn cảm giác gì. Nhưng giờ rất không thích ứng khi mất đi dị năng, có người dị năng Gió, quen tính nhảy lầu để lên đường tiết kiệm thời gian, suýt thì ngã gãy tay.

“Sức mạnh khiến người ta nghiện.”

Ngay cả Trương Diệu Kim cũng cảm thán như vậy.

Dị năng của hắn cấp A, thuộc về loại bán thực chiến, lúc đối phó với người dị năng khác cũng không có ưu thế đặc biệt gì. Thế nhưng chống lại vũ khí nóng, cỗ máy chiến tranh, cho dù là máy bay, xe tăng, Trương Diệu Kim một người cũng có thể sánh ngang với một nhánh quân đội.

Khống chế kim loại phương diện vi mô, làm một khẩu súng xoắn lại, Trương Diệu Kim cũng là có thể làm được, nhưng như vậy rất tốn dị năng, hắn có cách tốt hơn, như là phá hủy kết cấu bên trong cây súng.

Thế giới hiện đại văn minh, bên trong có cấu tạo tinh vi, vũ khí thì không cần phải nói, ô tô máy tính cũng như vậy.

Trương Diệu Kim là quân nhân, hắn tương đối quen thuộc đối thứ vũ khí như súng ống, có chút loại hắn nhắm mắt cũng có thể tháo ra lắp lại, hắn rất quen thuộc với linh kiện cấu tạo. Trương Diệu Kim tuy không biết lái xe tăng, cũng không lái được máy bay chiến đấu, nhưng hắn là giáo quan, khóa lý luận vẫn phải học, thường thức vũ khí còn phải thi.

Loại dị năng liên quan đến lĩnh vực chuyên nghiệp, dùng rất tốt, sau khi mất đi cảm thấy rất đau lòng.

Súng ống gặp trục trặc nhỏ, không cần sửa, thiếu tá Trương cầm trong tay sờ vài cái là xong. Có tội phạm bắt ép con tin, thiếu tá Trương mặc áo chống đạn, đứng xa quấy nhiễu vũ khí của bọn tội phạm là xong. Chẳng cần biết là súng thật hay là đao cụ, thoải mái giải trừ võ trang của đối phương… Đỡ tốn biết bao nhân lực, vật lực?

“Mọi việc có lợi có hại, so sánh với uy hiếp của Thế giới Bị Từ Bỏ, dị năng của mọi người không tính là gì.” Trương Diệu Kim làm công tác tư tưởng cho tổ viên Hồng Long.

Mọi người biết vấn đề nặng nhẹ, tỏ vẻ mình chỉ than thở tý thôi. Nếu dị năng thật trở về, đám quái vật Thế giới Bị Từ Bỏ kia cũng cùng trở về phá hủy thế giới, tuyệt đối không ai vui.

“Thế giới trở về bình thường, đây là một chuyện đáng giá ăn mừng!” Một vài tổ viên Hồng Long  tính tình hiếu động ồn ào.

Quan Linh cười cùng mọi người, chỉ là vẻ mặt có hơi miễn cưỡng.

Trương Diệu Kim chú ý tới phản ứng của cô.

Nửa giờ sau, Quan Linh và hơn mười người vốn là người thường, từng là người dị năng năm trước mới gia nhập Hồng Long, bị gọi vào văn phòng Trương Diệu Kim.

Quan Linh coi như bình tĩnh, có người đứng ngồi không yên, thấp thỏm chờ đợi thiếu tá Trương lên tiếng.

– Họ mất đi dị năng, như bị đập bát cơm, còn có thể ở lại căn cứ Hồng Long bao lâu?

Trương Diệu Kim để họ ngồi xuống, sau đó nhìn mọi người xung quanh: “Tôi nghĩ mọi người đều tự hỏi tương lai chính mình. Hồng Long thuộc về đội ngũ bí mật quốc gia, bao giờ cũng chấp hành nhiệm vụ phi thường nguy hiểm. Nó ở trong quân đội chọn lựa, chiêu mộ thành viên mới, yêu cầu luôn cực kỳ nghiêm khắc.”

Những người này lại càng sốt ruột, dựa theo thử thách thể năng tiêu chuẩn của Hồng Long, họ không có bao nhiêu người đủ tư cách.

Công việc lúc trước của họ không còn, dù lại đi tìm, thì khi tình hình bên ngoài còn chưa ổn định, sản xuất sinh hoạt đều đang ở thời kỳ dưỡng thương, làm nhân viên phục vụ không thành vấn đề, thành phần lao động tri thức thì lại gặp khó.

“Trong số mấy người có người trực tiếp trình đơn từ chức cho tôi!” Trương Diệu Kim rút một phần văn kiện ra, hắn cười, “Đây là lần đầu tiên tôi nhận được đơn từ chức, lúc trước tôi ký đều là đơn xuất ngũ chuyển nghề.”

Quan Linh sửng sốt, sau đó muốn che giấu ánh mắt xấu hổ.

May mà Trương Diệu Kim không nói người trình đơn là ai.

“Thực ra mọi chuyện không tệ đến vậy. Hồng Long có rất nhiều chức vụ hậu cần, chỉ cần tinh thông một nghề và vượt qua cuộc thi trong ba tháng là có thể ở lại. Người thi không được và thật lòng muốn rời đi… Tôi cũng sẽ trong khả năng của mình, dựa theo quy định đặc biệt, tìm cho mọi người một công việc công chức có tính chất dân sự. Đương nhiên, những gì mọi người nhìn thấy nghe được ở Hồng Long đều là cơ mật, cần ký hiệp nghị chuyên bảo mật, không được phép, không thể tiết lộ ra ngoài.”

Những lời này vừa nói xong, lòng mọi người cũng ổn định lại.

Sinh hoạt mới là mạo hiểm thật sự, bần cùng mới là nhân vật phản diện thật sự cần chuẩn bị chiến thắng.

“Mọi người cũng xem như là theo tôi cùng trải qua chiến trận. Đại tá Lô sai tôi truyền đạt lại lời từ Bắc đô, ‘Người trả giá vì quốc gia, quốc gia đều sẽ nhớ kỹ’. Phải hiểu rõ rằng, mọi người rời căn cứ Hồng Long không có nghĩa là thất nghiệp, mà là nguy hiểm qua đi, nghênh đón hòa bình. Đều phải vui mới đúng.”

Thiếu tá Trương lần lượt vỗ lưng từng người.

Khi đến phiên Quan Linh, cô vươn tay, cầm tay phải Trương Diệu Kim.

– Phủ đầy vết chai, rất thô rấp, lại hơi ấm áp.

Lúc đầu họ mới gặp nhau cũng hơi xấu hổ.

Bởi vì trong “Kẻ bị vứt bỏ” nhắc tới một chuyện. Trung Quốc Hồng Long thiếu tá Trương Diệu Kim, trong mười năm Thế giới Bị Từ Bỏ duy trì liên tục, kết hôn cùng với người dị năng không gian cấp B, Quan Linh.

Từ khi tổ viên Hồng Long nhìn thấy tư liệu này từ nhóm chim cánh cụt của kẻ xuyên sách, liền cực kỳ hóng hớt nhiều chuyện. Sau khi Quan Linh vào Hồng Long, rất nhiều người mở to mắt đánh giá cô.

Quan Linh đã chịu qua xã hội giày vò, Trương Diệu Kim ở trong quân đội cũng thân kinh bách chiến. Họ đều không phải người tuổi trẻ xúc động, đối với “vận mệnh an bài”, độ phản cảm cũng không sâu như vậy, sẽ không nghe được việc là nổi giận đùng đùng như thuốc nổ, cũng sẽ không giận chó đánh mèo với người kia, bởi vì thế là quá ngây thơ, không thành thục.

Chẳng phải chỉ là một đối tượng kết hôn sao. Trong sách nói sẽ kết hôn, chẳng lẽ họ nhất định sẽ kết hôn? Loại chuyện này, còn không phải do chính mình nói à? Cũng đâu phải tiên tri là chính mình muốn hủy diệt thế giới, thống trị địa cầu đâu, dù không làm cũng sẽ bị người hắt nước bẩn!

Trương Diệu Kim rất thong dong, Quan Linh chịu ảnh hưởng, cũng trở nên thản nhiên.

Ánh mắt hóng hớt trước không khí giải quyết việc chung, không hề có bong bóng phấn hồng bị bại lui. Sau này, người của Hồng Long đều không nói chuyện này nữa, bởi vì cảm thấy hai người này thật sự không thú vị.

Quan Linh có cảm tình với Trương Diệu Kim, nhưng chỉ là cảm tình, họ không thời gian ở chung đơn độc, nói một vài chuyện không liên quan. Không phải mỗi người phụ nữ đều có não yêu đương, ấn tượng tốt là một chuyện, duyên phận là một chuyện khác. Tuy trên đời này đàn ông tốt không nhiều, nhưng không phải thiếu đàn ông thì không sống được.

“Tôi đoán em sẽ không ở lại Hồng Long.” Trương Diệu Kim nhìn Quan Linh.

“Tôi cũng không muốn trở về làm em gái văn phòng. Nếu công việc giống như phụ tá cảnh sát gì đấy, tôi sẽ rất thích.” Quan Linh bắc phiêu* nhiều năm, tiền gửi ngân hàng cũng không nhiều. Giờ phòng ở để thuê cũng không có, sinh hoạt đúng là có chút khó khăn.

*Rời quê nhà lên phía bắc để kiếm sống

“Em có muốn một loại công việc như vệ sĩ không? Cần huấn luyện một đoạn thời gian, sau đó nhận cam kết, bảo vệ bên người một vài người phụ nữ… làm nhân vật của công chúng.” Trương Diệu Kim vội ho một tiếng.

Quan Linh hơi mơ hồ không hiểu.

“Giải trí Tinh Thiên thiếu người làm nữ vệ sĩ.”

Tiền lương cao, cũng ít phải ra ngoài đường hứng nắng gió, thân thủ của Quan Linh rất tốt, phụ tá cảnh sát không tính là biên chế chính thức, đi thi vị trí công chức khác thì bằng cấp của cô lại không đủ.

Quan Linh giờ mới nhớ tới quan hệ gia đình của Trương Diệu Kim và CEO Giải trí Tinh Thiên, Lương Quân, cô cười: “Nghe không tệ.”

Mắt thấy mọi người lục tục rời đi phòng, Trương Diệu Kim nhịn không được thấp giọng nói: “Tôi còn có một ý càng tốt hơn.”

“…”

“Em có để ý bạn trai hoặc là chồng tương lai, hằng năm không ở nhà không?”

“Rất để ý.” Quan Linh thốt ra.

Trương Diệu Kim không kịp phản ứng, tiếp tục dựa theo kịch bản vốn có, nói: “Quân nhân không có quá nhiều thời gian cá nhân, thế nhưng chỉ cần có, đều sẽ dành cho một nửa của mình, cho nên… A, ý tôi là, không quan trọng, em cũng không ở nhà là được.”

Hai người nhìn nhau, Quan Linh không nhịn được trước, quay đầu, bả vai rất đáng nghi mà run rẩy.

Thấy chuyện xảy ra không giống suy tính, Trương Diệu Kim chỉ có thể khô khan nói: “Vẫn nên nói chuyện yêu đương trước đi.”

“Không tính thời gian mới gặp, có thể sẽ phải nói mười năm mới có kết quả.” Quan Linh rất thực tế nói.

“Có thể nói một đời.”

Trương Diệu Kim không hề có áp lực, cũng không có ý thức được rằng “Hẹn hò mà không lấy kết hôn làm tiền đề đều là giở trò lưu manh”.

“Tuy thế giới của mình là quyển sách rất vớ vẩn, thế nhưng trong sách có một số việc luôn đúng.”

Số người khác phái Thiếu tá Trương gặp được và có cảm tình không được mấy, Quan Linh chính là một trong số đó. Chẳng liên quan gì đến vận mệnh an bài, chỉ là đúng lúc gặp được một người như vậy, dù không đủ xinh đẹp, không đủ thông minh cũng không sao. Thích và tiêu chuẩn thưởng thức không phải là một.

“Ví dụ như…” Chỉ số thông minh của thiếu tá Trương trong tình yêu thật sự không cao, không nói ra được cái gì dễ nghe, lúc cần nêu ví dụ não hắn lại co rút, thuận miệng nói, “Ví dụ như Kẻ Cắn Nuốt và Quỷ Lửa thật sự có quan hệ tín nhiệm không tầm thường.”

Quan Linh:…

Hai người đấy khoảng cách bằng âm, còn cần dùng từ ngữ để tân trang à!!