Tôi Thực Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện!

Chương 79: Năm mới danh phận mới




Đại não của Diệp Hành như là bị một chiếc búa nhỏ không quá nặng đập vào một chút.

Trái tim lập tức nổi lên cảm giác dường có dòng như điện lưu dày đặc, hưng phấn ngọt ngào.

Biết rõ việc xem vòng kết nối bạn bè của Đường Minh Hề là không đúng, nhưng hắn khắc chế không được đôi tay của chính mình, chậm rãi lướt xuống. 

Đường Minh Hề có thói quen thích phát chỉ mình tôi mới có thể thấy được trong vòng kết nối bạn bè, mãi cho đến hiện tại cũng chưa sửa.

Tất cả những cảm xúc nhỏ nhặt trong lòng của cậu giờ phút này đều nhảy vào trong mắt Diệp Hành.

Cậu ở trong vòng kết nối bạn bè oán giận hắn quá thẳng nam, một chút cũng không hiểu săn sóc, cũng không biết từ khi nào đã trộm chụp được ảnh của hắn, ghép với đủ các loại nhãn dán kỳ lạ

Giữa những hàng chữ đều có thể đọc ra cảm xúc yêu thích.

Vòng kết nối bạn bè cuối cùng một cái chỉ chính mình có thể thấy được, là một tấm ảnh hạng mục tăng giảm điểm không biên giới.

Những chuyện mà Diệp Tiểu Hành đã làm sai chỉ trừ một điểm, nhưng nếu làm đúng một chuyện lại có thể thêm một trăm điểm. 

Nhìn đến nơi này, Diệp Hành nhợt nhạt hít một hơi.

Hắn nhắm mắt lại, sau đó đưa điện thoại di động phóng tới bên người Đường Minh Hề. 

Giây tiếp theo, Đường Minh Hề giật mình, tựa hồ muốn tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn Diệp Hành: “Về đến nhà rồi sao.”

“Tới rồi.”

Đại não của Đường Minh Hề phá lệ không thanh tỉnh, cho nên giờ phút này không hề chú ý tới biểu tình biến hóa của Diệp Hành. 

Cậu buồn ngủ muốn chết, nhớ tới việc từ gara ngầm về đến nhà còn có một đoạn đường dài phải đi như vậy, vì thế lười biếng cực kỳ  

Vươn tay, thuần thục mà leo lên bả vai Diệp Hành: “Cậu ôm tôi đi, tôi sắp mệt chết rồi.”

Diệp Hành lên tiếng, Đường Minh Hề chứng nào tật nấy, giống như con koala treo ở trên người Diệp Hành.

Cũng may trên đường trở về cũng không có bao nhiêu người, thang máy cũng chỉ có hai người bọn họ. 

Không có người ngoài ở đây, Đường Minh Hề hoàn toàn không sợ mất mặt, treo ở trên người Diệp Hành muốn tiếp tục ngủ. 

Sau khi về đến nhà, Đường Minh Hề lập tức đem chính mình ném vào giường lớn, quần áo không đổi mà tính toán đi ngủ như vậy.

Khi Diệp Hành rót một cốc sữa nóng khi quay lại, nhìn đến Đường Minh Hề đã chuẩn bị ổn thoả, tiến vào mộng đẹp.

Trong phòng tuy rằng có hệ thống sưởi dưới sàn, nhưng mặc quần áo như vậy ngủ cả đêm, cũng sẽ bị cảm lạnh.

Hắn buông ly sữa nóng, nhẹ nhàng đẩy Đường Minh Hề một chút: “Đường Minh Hề, thay đổi quần áo rồi hẵng đi ngủ.”

Đôi mắt của Đường Minh Hề nhắm chặt, hữu khí vô lực: “Đường Tiểu Hề ngủ rồi.” 

Diệp Hành cong khóe môi một chút, tầm mắt đen tối mà dừng ở trên mặt Đường Minh Hề.   

Trong phòng bỗng nhiên liền an tĩnh lại như vậy.

Đường Minh Hề hô hấp dần dần bằng phẳng, xem ra là cậu thật sự mệt mỏi, cứ như vậy ngủ rồi.

Diệp Hành không chú ý tầm mắt của chính mình dừng ở trên mặt Đường Minh Hề đã có chút si mê. 

Đường Minh Hề ngủ say đến mức không hề phòng bị, Diệp Hành ma xui quỷ khiến cúi đầu, ở trên môi của cậu hôn một chút.

Lần này, tựa hồ dường như có cái chốt gì đó đã được mở ra.

Một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước của Diệp Hành kết thúc, lại không kìm chế được, hôn xuống lần thứ hai.

Tiếp theo, là  những nụ hôn dày đặc hạ xuống.

Tuy rằng không thâm nhập, nhưng hắn đã hôn lên má cùng gương mặt Đường Minh Hề, cuối cùng phương hướng phát triển tựa hồ có điểm rối loạn. 

Thời điểm Diệp Hành ngẩng đầu, phát hiện lông mi của Đường Minh Hề đang kịch liệt run rẩy.

Một phen động tác như vậy của hắn, người chết ngủ rồi đều sẽ tỉnh dậy đúng không?! 

Tuy nhiên, Đường Minh Hề thoạt nhìn một chút cũng không muốn tỉnh lại ở cái thời khắc xấu hổ này.

Hoàn toàn chưa nghĩ ra đối mặt với Diệp Tiểu Hành như thế nào được chứ?! 

Hắn còn là người sao?!

Tôi đã mệt mỏi liên lụy đến cậu như vậy rồi cậu còn dám trộm hôn tôi?!

Trộm hôn tôi còn tính đem tôi đánh thức?!

Quên đi.

Hôn cũng đã hôn rồi, nhanh chóng đi đi thôi TvT!!

Trái tim của Đường Minh Hề đều sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu lúc này thật sự đã bị hôn đến không có cảm giác buồn ngủ, nếu Diệp Hành muốn hôn tiếp, thì sẽ khiến việc giả bộ ngủ của cậu cũng khó khăn mất! 

Không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, khi Đường Minh Hề giả làm rùa đen rút đầu nỗ lực giả bộ ngủ, luôn cảm thấy chính mình nghe được một tiếng cười khẽ của Diệp Hành. 



Sáng sớm hôm sau, Đường Minh Hề rời giường tắm rửa. 

Tối hôm qua cậu nguyên bản định giả bộ ngủ, kết quả sau đó thật sự ngủ mất rồi.

Nên nói thật không hổ là chính mình không:)

Thời điểm buổi sáng tỉnh lại cậu đã cởi áo khoác, thoải mái dễ chịu mà ngủ ở trong chăn.

Diệp Hành cũng không biết đã kết thúc ra sao.

Đường Minh Hề tắm rửa xong nhìn nhìn chính mình trong gương, nhìn đến đôi môi so với ngày thường hơi thâm sắc sưng đỏ. 

Cổ cũng nhiễm màu đỏ một chút.

Chết tiệt, cẩu nam nhân.

Hắn thật sự là cẩu đi.

Đường Minh Hề nghiến răng nghiến lợi đem Diệp Hành mắng một lần.

Nghĩ đến việc cậu rõ ràng chưa hề đáp ứng hắn, đã bị hắn chiếm tiện nghi, trừ điểm, phải bị trừ điểm!!

Đường bình hoa nhỏ ở trong lòng trừ hai điểm của Diệp Hành.

Trừ phi mua đại biệt thự cùng đại du thuyền cho cậu, nếu không sẽ không tha thứ cho hắn:)
Sự hờn dỗi của Đường Minh Hề vẫn luôn kéo dài đến ăn tết.

Vào buổi sáng của đêm giao thừa, sự hờn dỗi của cậu đã bị tâm lý sợ hãi phải đi tới trong nhà Diệp Hành ăn tết thay thế.

Bởi vì ba năm trước đây, sau khi Đường Minh Hề nhảy xuống biển chết giả, Diệp Hành đã thông báo với bên ngoài tuyên bố cậu xuất ngoại tu dưỡng.

Cho nên giấy hôn thú của bọn họ vẫn như cũ hữu hiệu dựa trên mặt pháp luật.

Điều này có nghĩa là, ăn tết năm nay Đường Minh Hề phải đi theo Diệp Hành trở về Diệp gia. 

Nhớ tới Diệp gia hình dung trong tiểu thuyết nguyên tác, nội tâm của Đường bình hoa nhỏ không khỏi run bần bật lên. 

Dù sao cũng là tài phiệt khởi điểm tiểu thuyết nhà cao cửa rộng, lại còn có Boss lớn nhất trong nguyên tác tiểu thuyết, mẫu thân thân sinh của Diệp Hành, Trì Doãn. 

Đường Minh Hề sợ hãi rất nhiều, nhưng nhiều hơn là khẩn trương.

Hai đời của cậu, dù là kiếp trước hay kiếp này, cũng chưa gặp qua gia trưởng!

Sáng sớm, Đường Minh Hề liền ngốc nghếch ở trong phòng để quần áo không chịu ra ngoài.

Mười mấy đoàn đội chuyên viên tạo hình trang điểm ở cách vách chờ Đường Minh Hề ra, nhưng chính cậu lại đang rối rắm đứng ở phòng chọn quần áo.

Không sai, là chọn quần áo.

Trong phòng để quần áo của Đường nhị công tử, số lượng quần áo trước nay vẫn luôn không kém hơn một nghìn bộ:)

Phân loại dựa theo các nhãn hiệu, có cao quý hay không, hoặc dựa vào giá cả khác nhau thì cũng được treo ở những chiếc tủ khác nhau.

Đường Minh Hề cho tới bây giờ cũng đã thay đổi năm bộ, nhưng vẫn có điểm do dự.

“ Màu sắc này có phải đã quá hoạt bát rồi không.” Đường Minh Hề nói thầm một tiếng.

Tiểu tỷ tỷ Leona là tạo hình sư đi theo bên cạnh người thấy thế vội vàng mở miệng: “Sẽ không đâu, Nhị công tử mặc gì cũng đẹp hết.”

“Phải vậy chăng.” Đường Minh Hề rất có quyền lực hoài nghi tạo hình sư tỷ tỷ chỉ là vì giữ được bát cơm công tác của chính mình cho nên mới vỗ mông ngựa* của cậu như thế TvT!

* Vỗ mông ngựa: nịnh hót

Leona thề thốt nói lời nói của chính mình đều là sự thật, dựa vào gương mặt này, cái dáng người này của Đường Minh Hề, cho dù là mặc một cái bao tải thì cũng có thể đi trình diễn thời trang Berlin! 

Vì cái gì cậu lại rối rắm mặc cái gì mới đẹp chứ, cô nếu như có thể lớn lên như vậy, thì chỉ cần mặc bao nilon cô cũng dám ra cửa TvT!!!

Đường Minh Hề lại thử thêm vài món.

Thời điểm Diệp Hành từ công ty lái xe đến, Đường Minh Hề đã đổi bộ thứ năm trong hôm nay.

Cuối cùng cũng có một chút cảm giác miễn cưỡng vừa lòng.

Đường Minh Hề xoay người, vừa lúc nhìn thấy Diệp Hành. 

Đối phương dựa vào cửa sổ, ánh mắt mang theo một chút ý cười nhìn cậu.

Đường Minh Hề phát hiện, ánh mắt của Diệp Tiểu Hành mấy ngày nay đều rất kỳ quái. 

Kể từ sau khi trộm hôn mình hôm trước, hắn vẫn luôn dùng một loại tầm mắt làm người ta khó có thể lý giải nhìn chằm chằm chính mình!!

Thật lố bịch.

Ở nơi riêng tư thì cũng thôi đi, bên ngoài còn có người nữa, Đường Minh Hề bị hắn nhìn như vậy, cảm thấy phi thường thẹn thùng!

Trên mặt đất rối rối loạn loạn mà nằm rất nhiều quần áo thời trang cao cấp không được sự thông qua của Đường bình hoa nhỏ.

Thoạt nhìn, cũng phải có ít nhất năm sáu bộ bị thay đổi.

Diệp Hành không biết vì sao tâm tình tại lý do gì tăng vọt lên.

Đường Minh Hề bị ý cười của hắn làm cho da đầu tê dại, dùng chân nhẹ nhàng đá hắn một chút. 

“Cậu tại sao lại cười đến ghê tởm như vậy?”

Diệp Hành quay đầu đi, tự hỏi một lát: “Thực ghê tởm sao?”

Cũng không phải quá ghê tởm. 

Đường Minh Hề khẩu thị tâm phi gật đầu. 

“Chỉ là cảm thấy.” Diệp Hành mở miệng: “Người nào đó giống như phá lệ coi trọng lần về nhà này.”

……

……

Xin chào người nào đó. 

Tạm biệt người nào đó.

Đường Minh Hề cảm giác tâm tư của chính mình đều bị Diệp Hành nhìn thấu.

Nhưng sau một hồi suy nghĩ, cậu coi trọng một chút thì có làm sao không, dù gì tên gọi của cậu không phải là bình hoa sao!

Bình hoa không trang điểm cho chính mình chẳng lẽ lại đi  trang điểm người khác chắc?!

Một chiếc bình hoa chân chính chính là dù ở trong bất kỳ cái trường hợp gì, đều phải đẹp hơn tất cả những con người bình thường:) 

Sau khi Đường Minh Hề nghĩ thông suốt, mặc kệ cảm giác của Diệp Hành: “Cậu cảm thấy cái này ổn chứ.” Đường Minh Hề thuận miệng vừa hỏi.

“Anh mặc cái gì cũng đẹp.” 

Ai, cậu sớm liền biết hỏi cũng giống như không hỏi:)

Còn không bằng Đường Minh Hề trực tiếp phát ảnh chụp vào trong nhóm hỏi đám người Vương Mẫn bọn họ một chút:) 

Hơn nữa còn thời gian tạo hình, đến tận bốn giờ buổi chiều, Đường Minh Hề mới ngồi trên xe, tâm tình thấp thỏm đi theo Diệp Hành cùng nhau về nhà.

Trong Bentley, cậu nhịn không được hỏi một câu: “Tôi mặc như vậy thật sự không thành vấn đề đúng không?”

“Thật sự không thành vấn đề.” Diệp Hành dọc theo đường đi bị cậu hỏi năm lần, ngữ khí bất đắc dĩ: “Anh đang khẩn trương sao?”

“ Vô lý.”

Sắp phải gặp đại Boss toàn văn có thể không khẩn trương sao!! 

Hơn nữa đây chính là Diệp gia Vân Kinh, Đường Minh Hề cầm lòng không đậu, não bổ ra tới một dãy nhà cao cửa rộng, tất cả những người bên trong đều đang xụ mặt, giống như hoàng cung cổ đại.

Đường Minh Hề sợ chính mình sau khi không cẩn thận nói sai lời nói, trực tiếp bị kéo đi ra ngoài chém đầu. 

Tuy nhiên, Diệp gia trong đời sống hiện thực, cùng Diệp gia trong tưởng tượng của Đường Minh Hề hoàn toàn không giống nhau. 

Cái loại này nhà cao cửa rộng vùng ngoại thành kiểu Trung Quốc, biến thành một tòa trang viên sáng ngời rộng lớn xa hoa trước mắt.

Đường Minh Hề cho rằng diện tích đất của cái loại nhà cũ trong Đường gia này cũng đã đủ khoa trương.

Không nghĩ tới Diệp gia còn khoa trương hơn, nói trang viên đã quá khách khí rồi, đây hoàn toàn là lâu đài TvT!!

Kiến trúc của Diệp gia tựa hồ mang phong cách châu Âu.

Đường Minh Hề nhớ rõ mẹ ruột Muộn Duẫn của Diệp Hành có một nửa huyết thống Anh quốc, điểm này cũng được ở thể hiện trên mặt Diệp Hành, chỉ là không phải quá rõ ràng.  

Khi cổng trang viên mở ra, Bentley lái xe ở bên trong vườn vài phút, sau đó dừng lại, Đường Minh Hề xuống xe. 

Dọc theo đường đi cậu khẽ lặng lẽ mà quan sát tòa trang viên này một chút, bất tri bất giác cũng đã tới phòng khách. 

Diệp Hành phảng phất chú ý tới thân thể căng chặt của Đường Minh Hề, vỗ vỗ lưng cậu: “Chỉ là ăn cơm mà thôi, không cần quá khẩn trương đâu.”

Cảm xúc khẩn trương nguyên bản của Đường Minh Hề bị Diệp Hành thoáng trấn an một chút, nhưng sau đó nghĩ lại, chính mình ngay cả nam chính cũng không sợ, sợ nhân vật phản diện làm gì?!

Nhưng không giống với nhân vật phản diện trong tưởng tượng của Đường Minh Hề, trên thực tế thời điểm Trì Doãn ra tới nơi, bà ta cùng phụ nữ trung niên bình thường cũng không khác biệt là mấy, dáng người ung dung, biểu tình có vài phần giống Diệp Hành, khí chất thanh lãnh, lộ ra một tia xa cách tự phụ. 

Ngay cả khi ăn mặc đơn giản quần áo ở nhà, cũng không khó nhìn ra khí chất cô độc sát phạt trên người. 

Trì Doãn hơi hơi mỉm cười: “Tiểu Hề tới ư? Trên bàn có trái cây, còn chưa tới thời gian ăn cơm chiều, ăn chút trái cây trước lót bụng.” 

Đường Minh Hề lấy lại tinh thần.

Từ từ, điều này hoàn toàn không giống với nhân vật phản diện mà?!

Đường Minh Hề trăm triệu không nghĩ tới, làm Boss lớn nhất nguyên tác tiểu thuyết, mà lại nói chuyện hòa khí như vậy.  

Thế cho nên thời điểm cậu ngồi xuống ăn trái cây, vẫn có cảm giác tựa như ảo mộng. 

Trì Doãn tuy rằng nói chuyện rất lạnh lùng, nhưng hiển nhiên đối với Đường Minh Hề có chút tò mò.

Ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên người cậu: “ Trước đây nghe Diệp Hành nhắc về con, cùng với con dâu trong tưởng tượng của tôi thì cũng không sai biệt cho lắm.”

Xin chào, nhân vật phản diện. 

Con dâu xin phép tạm biệt:)

Đường Minh Hề nghe được khóe miệng vừa kéo, đang muốn nói gì đó, cửa thang lầu liền truyền đến thanh âm Diệp Nguyệt.

Không hề nhút nhát sợ sệt giống như trước kia, hiện giờ hoạt bát thiên nhiên, tựa hồ nữ hài bình thường.

“Tiểu Hề ca ca tới rồi sao?” 

“ Mấy ngày nay mẹ đều nói về con.” Trì Doãn giải thích một câu, thuận tiện đối với Diệp Nguyệt mở miệng: “Đã tới rồi.”

Tạm biệt Diệp Nguyệt, Đường Minh Hề trong lòng không thể nói hiện tại đang có cảm giác gì. 

Thân thể của cô gái nhỏ ngày nào khi lớn lên đã thay đổi, hiện tại đã trổ mã thành đại cô nương duyên dáng yêu kiều, trừ bỏ hai mắt có chút vô thần, những thứ khác nhìn qua liền cùng người bình thường không sai biệt lắm. 

Diệp Nguyệt thật cẩn thận ngồi ở bên cạnh Đường Minh Hề, ngoan ngoãn như một chú cún con. 

Ai, Đường Minh Hề lập tức tràn ngập tình yêu, sờ sờ đầu Diệp Nguyệt. 

Tiểu cô nương trước mặt cũng không thay đổi so với mấy năm trước.

Trong lòng cậu có điểm cao hứng, nữ hài xinh đẹp hiểu chuyện như vậy, may mắn sống sót.

Trên thực tế, bữa cơm tất niên này ở Diệp Hành gia khác xa với những gì Đường Minh Hề đã tưởng tượng.  

Ban ngày thời điểm Diệp gia ít người, tới đến chiều tối lại trở nên sôi động náo nhiệt hẳn lên, các chú, các bác của Diệp Hành, còn có một ít một số người thân trong gia đình đều vội vã trở về trong đêm giao thừa.

Đường Minh Hề thực mau lâm vào trong một vòng bận rộn, cầm tờ giấy nhỏ trộm nhớ bối phận, thống nhất đều gọi là đại bá. 

Toàn bộ Diệp gia rực rỡ ánh đèn, náo nhiệt nhưng mười phần quy củ ngồi ở trước bàn, tuy rằng nói chuyện khách khách khí nhã nhặn lịch sự, nhưng không hề có sự đối chọi gay gắt củ đám tài phiệt nhà cao cửa rộng.  

Có lẽ có, nhưng ít ra Đường Minh Hề thoạt nhìn không thấy.

Một màn này thực bình phàm, cũng thực bình thường, tựa như những người thân quây quần bên nhau ăn tết.

Giây đầu tiên của tiếng chuông giao thừa vang lên. 

Đường Minh Hề gọi điện thoại cho Đường Vân, Đường Vân là kim chủ lớn nhất của chính mình, đương nhiên phải chúc tết đầu tiên!! 

Quả nhiên, mới vừa cúp máy, chiếc phong bì đỏ có tám chữ số quen thuộc liền nước chảy mây trôi gửi vào trong thẻ của chính mình.

Anh trai thật tốt TvT!!

Những đứa trẻ phải có anh trai mới là được TvT!!!

Có tiền trong tay, Đường Minh Hề ở trong nhóm WeChat thoải mái hào phóng đã phát một cái bao lì xì mười vạn tệ.

Tuy nhiên, giới hạn WeChat là hai vạn một cái, Đường Minh Hề tổng cộng đã phát năm cái.

Nhóm WeChat ngay lập tức liền náo nhiệt lên:

【??? 】

【?? 】

【Mặc dù đầu óc đang ở nghi hoặc, nhưng tay của tôi đã cướp được bao lì xì trước tiên (.) 】

Trong nhóm có bốn người, chính cậu không đoạt, Vương Mẫn cùng Lý Hiểu Vi xem náo nhiệt đoạt hai cái, kết quả không nghĩ tới vận khí tốt nhất là Tiểu Cầm, bao lì xì dư lại sáu vạn đều đã bị cô đoạt được. 

【[Để tôi đi, với số tiền lớn như vậy, Đường Tiểu Hề anh phát tài à? 】

Đường Minh Hề rụt rè chụp hình một tấm ký lục chuyển khoản mà Đường Vân chuyển cho cậu.

【. 】

Trong nhóm trầm mặc một lúc.

Vương Mẫn: 【Tôi nghĩ tôi có thể trở thành chị dâu của anh.】

Lý Hiểu Vi: 【Cạnh tranh công bằng đi, tôi cũng cảm thấy tôi cũng có thể trở thành chị dâu của Đường Tiểu Hề:) 】

Cuối cùng là Tiểu Cầm, đã phát một cái biểu tình run bần bật:

【 Không được rồi, nhìn vào sáu vạn tệ trong thẻ của tôi, tôi phải làm sao để nói cho ba mẹ biết đây là tôi đoạt bao lì xì mà có, chứ không phải cướp ngân hàng mà ra ( Tạm biệt) 】

Cô chưa bao giờ giật được một phong bao lì xì lớn như vậy trong cuộc đời này. 

Quỳ gối trước viên đạn bọc đường của chủ nghĩa tư bản! 

Đoạt bao lì xì lại phát bao lì xì, Tiểu Cầm ở trong nhóm nổi lên cầu vồng thí, trình độ cao hứng phấn chấn gần như tương đương với việc trúng được 500 vạn.

【 Bọn tỷ muội tôi cái gì cũng không có, chỉ có một trận cầu vồng thí nãy vĩnh viễn thuộc về mọi người mà thôi!! 】

Có Đường Minh Hề mở màn đầu tiên, Lý Hiểu Vi cùng Vương Mẫn cũng ở trong nhóm spam khởi xướng phát bao lì xì.

Đường Minh Hề sẽ không đoạt bao lì xì của chính mình, giống như việc cậu cũng sẽ không like WeChat cho chính mình, bởi vì bản thân cảm thấy thực xấu hổ:)

Nhưng khi đoạt bao lì xì của người khác thì vẫn rất có cảm giác hứng thú!

Sau khi ăn cơm xong, trưởng bối của Diệp gia ngồi ở một bàn bắt đầu thảo luận một ít tình thế tương lai của Vân Kinh.

Nếu nam nhân khác ngồi cùng nhau thảo luận cái này, đã sớm bị Đường Minh Hề xem thường lên trời từ lâu, chỉ bị coi như khoác lác.  

Nhưng Đường Minh Hề biết, nam nhân có thể ngồi ở một bàn này, không có một ai là dễ chọc, mà người không dễ chọc nhất lại chính là tên lão công kia của cậu:) 

Là nhân vật thật sự chỉ cần động động ngón tay, là có thể thay đổi toàn bộ kết cấu thương vòng của Vân Kinh, khuấy đảo thương trường.

Đường Tiểu Hề bình hoa nhỏ rất có một bộ dáng tự giác của bình hoa mỹ lệ, hoàn toàn không muốn tham dự vào loại đề tài cao thượng này, ngược lại cho Diệp Nguyệt cùng với một đám nhóc tì của Diệp gia phát đại hồng bao. 

Một người phát năm vạn, trở thành củ cải nhỏ trong lòng ánh sáng bắn ra bốn phía, chỉ xếp sau đại nhân vật Tiga. 

“Cảm ơn biểu tẩu!”  

Không biết là vị tiểu biểu đệ nào của Diệp Hành quá mức thức thời đi đầu trước tiên gọi Đường Minh Hề là tẩu tử.

Đám nhóc tì một đứa hai đứa tất cả đều cùng đồng thanh hô lên, đem Đường Minh Hề gọi đến mặt đỏ tai hồng, ngăn cũng ngăn không được bọn họ miệng!  

Đường Minh Hề đơn giản không cùng đám nhóc con chấp nhặt, sau khi đem tất cả đám bọn họ đều gõ một cái, thì toàn bộ củ cải nhỏ tất cả đều cực kỳ thành thật. 

Có thể thấy được tính tình thiếu gia của Đường Tiểu Hề đều có thể diễn ra mặc kệ người ta lớn tuổi hay nhỏ, ngay cả là tiểu hài tử cũng phải ngoan ngoãn nhường nhịn cậu:)

Sau khi chậm trễ như vậy, Đường Minh Hề ở trong nhóm WeChat đã bỏ qua rất nhiều bao lì xì. 

Thời điểm Diệp Hành tới, Đường Minh Hề vẫn đang hết sức chăm chú nhìn chằm chằm di động, hơn nữa còn không ngừng dùng ngón tay chọc chọc màn hình.

Bộ dáng thoạt nhìn nghiêm túc nhưng lại có chút ngu đần. 

Diệp Hành cười cười, ngồi ở bên người cậu: “Đoạt được nhiều hay ít?”

“Đều tại biểu đệ của cậu!” Đường Minh Hề thấy hắn tới, lập tức hùng hổ chỉ trích: “Chậm trễ thời gian của tôi, làm hại tôi bỏ qua rất nhiều bao lì xì.”

Đường Minh Hề mới vừa cướp được một cái đại hồng bao 5000 tệ, cả nhóm đều đang ồn ào kêu gọi bảo Đường Minh Hề phát ra. 

Cậu cũng không bủn xỉn, lại phát thêm một cái một vạn tệ.

Trong nhóm lập tức lướt được một loạt cầu vồng thí:

【 Bảo bối là phú quý hành tẩu nhân gian, anh vừa thiện tâm lại hào phóng, Nobel không ban phát cho anh một giải thưởng từ thiện hàng năm thích hợp hay sao? ( Miêu miêu rơi lệ) 】 

【 Thứ tôi bắt được không phải là bao lì xì mà công chúa điện hạ gửi, mà là vinh quang của chí cao vô thượng công chúa điện hạ! 】

【 Tôi đã hiểu, số tiền này tôi muốn gửi vào ngân hàng, truyền xuống đời đời con cháu vô cùng, làm hiện ra sự trung thành của tôi đối với điện hạ! 】

…… 

Ngày thường bọn họ loạn gọi công chúa điện hạ thì bỏ đi.

Hiện giờ Diệp Hành lại bị nhìn thấy, Đường Minh Hề lập tức cảm thấy thẹn muốn cướp luôn di động.

Nào biết đã chậm một bước, cẩu nam nhân rất có hứng thú nhướng mày: “Công chúa điện hạ?”

Đường Minh Hề:……

Diệp Hành dựa vào cậu rất gần, từ xa nhìn lại, giống như tình nhân đang nỉ non với nhau, ngữ khí mang theo điểm trêu chọc: “Vị công chúa này còn đủ tiền tiêu vặt dùng không.”

Đường Minh Hề: “……”

Đi chết đi, cẩu nam nhân:)

Dù sao cũng là Diệp Hành không biết xấu hổ trước. 

Đường Minh Hề đơn giản cũng không muốn cùng hắn khách khí, duỗi tay ra: “Bao lì xì của tôi đâu.”

Cậu nhắc nhở Diệp Hành: “Anh trai tôi gửi cho tôi bao lì xì tám con số, cậu xem có muốn gửi thế hay không.”

Đường Minh Hề vừa dứt lời, thẻ ngân hàng lại nhiều thêm một giao dịch chuyển khoản tám chữ số.

Trừ cái này ra, còn có một thứ Đường Minh Hề đã nhắc từ rất lâu, giao dịch ký lục của viên kim cương hồng trong hội đấu giá tư nhân giá trị hai ngàn vạn đôla.

Đường Tiểu Hề: 【. 】 

Không tồi, rất có ý thức.

“Còn có mười cái đảo tiến hóa.” Đường Minh Hề lẩm nhẩm lầm nhầm: “Đừng tưởng rằng tôi đã quên mất.”

“Ừm.” 

Đường Minh Hề nói: “Cậu đừng nghĩ tôi đang cảm tạ cậu, đây đều là những thứ mà cậu thiếu nợ tôi.”

“Đương nhiên không có.” Diệp Hành không chút để ý nói: “Dù gì thì vì công chúa điện hạ phục vụ cũng là vinh quang chí cao vô thượng.”

……

……

Trí nhớ đáng chết của hắn chỉ dùng để nhớ những thứ này hay sao?!

Trong trời đêm, những tràng pháo hoa đầu tiên của năm mới đã nổ tung.

Diệp Hành mở miệng: “Chúc mừng năm mới, Đường Minh Hề.”

Tâm tình của Đường Minh Hề cũng không thể giải thích được dần trở nên tốt đẹp, sợ rằng tiếng pháo hoa quá lớn, cậu đề cao thanh âm: “Chúc mừng năm mới!”

Nụ cười rạng rỡ, cơ hồ so với pháo hoa trong trời đêm càng lộng lẫy bắt mắt hơn. 

Hô hấp của Diệp Hành hơi hơi cứng lại, thanh âm nói ra cũng mềm nhẹ đi không ít.

“Đường Minh Hề, anh còn nhớ rõ những gì anh đã nói với tôi không.”

Đường Minh Hề cảm thấy hình như Diệp Hành có chuyện quan trọng gì đó muốn nói.

Cũng hơi hơi ngừng thở.

Diệp Hành mở miệng: “Nói chuyện thì phải giữ lấy lời, Đường Tiểu Hề.”

Hắn nhàn nhạt nói: “Tết đã đến rồi, thứ gì tới cũng phải tới, lớn tuổi rồi thì mọi thứ sẽ đều không dễ dàng.” 

“Cho nên, anh hiện tại có thể nói cho tôi đáp án của anh không.”

Đường Minh Hề cảm thấy người như Diệp Hành này thực giảo hoạt.

Ở lúc này mới đề cập đến chuyện này, đây không phải là mới vừa cho cậu thật nhiều tiền, nên cho rằng chắc chắn cậu sẽ mềm lòng đúng không TvT!!

Mặc dù đã biết Đường Minh Hề kế tiếp muốn nói gì, nhưng hầu kết của Diệp Hành cũng hơi hơi động đậy, có chút khẩn trương.

Đường Minh Hề dừng lại, bỗng nhiên hung hăng nói: “Cậu có phải đã sớm biết tôi thích cậu hay không?!”