Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 904-905




Chương 904

 

Không có em, thế giới muôn màu muôn vẻ vẫn không thể giữ chân anh. Anh có sống cũng như cái xác không hồn, trái tim của anh đã cùng em xuống hoàng tuyền rồi.

 

Thẩm Thanh… anh thật sự rất nhớ em.

 

Ngôn Minh Phúc nặng nề nhắm mắt lại, nước mắt hòa lẫn với máu, chậm rãi nhỏ xuống.

 

Khi mở mắt ra lần nữa, trong mắt tràn đầy sự trấn tĩnh thanh thản.

 

Hứa Trúc Linh nhìn thấy cảnh này, trái tim đập thình thịch.

 

Cô đã nhắc đến Ngôn Phúc Lâm nhưng vẫn không làm tăng ham muốn tồn tại của ông ấy, quyết tâm đi tìm cái chết của ông ấy không giảm đi mà còn mãnh liệt hơn. Cô run rẩy năm lấy cánh tay ông ấy và nói: “Bố đã quên những lời mà mẹ nuôi đã dặn trước khi rời đi rồi sao? Bà ấy không muốn bố chết. Bà ấy muốn bố phải sống tốt, bố còn có anh Ngôn Phúc.

 

Lâm, nếu bố rời đi thì anh ấy phải làm sao đây? Đừng, đừng đi được không ạ, chúng ta đi bệnh viện đi..’ Bàn tay nhuốm đầy máu của Ngôn Minh Phúc chạm vào mu bàn tay cô rồi từ từ rút ra.

 

Mặc dù động tác chậm chạp, nhưng lực trong tay lại khá mạnh.

 

“Bố đã làm tất cả những gì có thể làm cho Ngôn Phúc Lâm, tình cảm cha con của bố và nó vẫn không thể hơn được tình cảm vợ chồng của bố và Thẩm Thanh. Nếu không có Thẩm Thanh, bố sẽ toàn tâm lo cho nó, vì nó chính là máu mủ ruột thịt của Thẩm Thanh, cho nên bố mới yêu thương nó như yêu chính bản thân mình. Nhưng hôm nay Thẩm Thanh đã chết, trái tim của bố cũng đã chết, thế gian này không còn gì đáng để bố lưu luyến nữa rồi. Bố đã chuẩn bị một con đường tốt cho Ngôn Phúc Lâm, từ nay về sau sẽ không còn ông Cửu, cũng không còn Ngôn Minh Phúc nữa. Thẩm Thanh, anh đến đây, em đi chậm một chút, anh sẽ đến với em ngay đây”

 

“Thẩm Thanh… anh đến đây”

 

Ông ấy thì thầm và lặp lại những lời này, sau đó rút con dao găm từ trên người Lance ra và mạnh mẽ đâm vào tim mình.

 

“Bố nuôi!”

 

Hứa Trúc Linh thét lên một tiếng chói tai.

 

Nhìn máu của ông ấy đang ồ ạt trào ra từ vị trí trái tim.

 

Thế nhưng trên gương mặt của ông ấy không hề đau đớn mà nở một nụ cười nhẹ nhõm và thanh thản.

 

Ông ấy nhìn về phía xa xăm, đôi mắt dần mờ đi.

 

Ông ấy đưa tay lên và chỉ vào không trung, như muốn chộp lấy một thứ gì đó.

 

“Thẩm Thanh… em tới đón anh đi đó sao?”

 

“Một năm… khụ khụ, em không thèm vào giấc mộng tìm anh, bây giờ anh muốn đi tìm em, em mới đến phải không? Em đến dẫn đường cho anh phải không? Thẩm Thanh, anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em, chúng ta… chúng ta sẽ nói từ từ, được không?”

 

Cuối cùng, cánh tay của ông ấy yếu ớt rơi xuống, và cơ thể cũng nặng nề ngã xuống.

 

Hứa Trúc Linh nhìn về phía xa, chỉ là một mảnh trống không.

 

Nhưng cô biết rằng Thẩm Thanh đã đến và đón Ngôn Minh Phúc đi rồi.

 

Cô đau đớn nhắm mắt lại, lệ ràn khóe mi.

 

Cố Thành Trung ngồi xổm xuống, ôm cô vào lòng để cô khóc thoải mái hơn.

 

Trước đó Ngôn Minh Phúc đã yêu cầu Diên giấu chuyện này, chờ ông ấy làm xong chuyện bên này thì Hứa Trúc Linh cũng đã nhận giải xong.

 

Sau đó lại bảo Diên nói cho anh mục đích ông ấy làm như vậy, rồi dẫn họ tới đây để nói lời trăn trối.

 

Lời trăn trối chỉ có một điều, đó là chôn ông ấy và Thẩm Thanh cùng một chỗ.

 

Cố Thành Trung ném xác của Lance vào đống lửa, che giấu dấu vết của việc mình và Ngôn Minh Phúc đã đến đây, rồi đem xác về.

 

Chuyện ở chỉ nhánh công ty bên này tạm thời gác lại, anh cùng Hứa Trúc Linh đưa thi thể về Đà Nẵng để làm đám tang.


Chương 905

 

Đến sân bay, Ngôn Phúc Lâm đã ở sân bay đón cô, sắc mặt của anh ta rất phờ phạc, khuôn mặt hóp đi rất nhiều, râu ria vài ngày rồi chưa cạo.

 

Anh ta mặc một bộ đồ đen, thân hình của anh ta trông có vẻ hơi gầy.

 

Anh ta đã ốm đi rất nhiều, cũng đã trầm tĩnh hơn rất nhiều.

 

Gật đầu chào bọn họ rồi đến nhận xác.

 

Nhìn thấy thi hài của Ngôn Minh Phúc đã được xử lý tốt, anh ta rất bình tĩnh, chỉ liếc mắt nhìn, dùng vải trắng che lại rồi đưa lên xe.

 

“Cảm ơn mọi người đã đưa bố tôi trở về”

 

“Đừng khách sáo, chuẩn bị cho đám tang đi, chúng tôi sẽ . Nhà họ Ngôn trước sau gì cũng đều là nhà của vợ sẽ cố hết sức để làm chút chuyện cho : giúp tôi, t Tổng giám đốc Thành Trung khách sáo rồi, lên xe đi, về trước rồi nói sau.”

 

Ngôn Phúc Lâm không buồn cũng không vui, mặt không biểu cảm, trong mắt không có chút gợn sóng.

 

Anh ta đã trải qua quá nhiều chuyện, chỉ trong một năm, bố mẹ của anh ta đã qua đời.

 

Anh ta là người thừa kế duy nhất của Ngôn Minh Phúc, cậu chủ của gia tộc họ Ngôn.

 

Nhưng… anh ta không vui vẻ gì.

 

Anh ta không có nhà.

 

Ngôi nhà mà vốn dĩ người người đều ngưỡng mộ, từ sau khi người mẹ qua đời, đã bị phá hủy đổ nát và không còn tồn tại.

 

Nhà họ Ngôn treo khăn trắng, nhà tang đã được dựng từ sớm.

 

Khách mời vẫn chưa tới, tin tức mới được công khai.

 

Ngôn Minh Phúc đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, Ngôn Phúc Lâm mặc quần áo tang và đi vào trong hầm.

 

Ngôn Minh Hi đã sớm trở nên giống như một con lợn sắp chết, làn da vô cùng xấu xí.

 

Ông ta suýt chết nhưng vẫn chưa chết, được ngâm vào thuốc quý để giữ mạng.

 

Lâu rồi Ngôn Phúc Lâm không xuống dưới tầng hầm, lần cuối cùng anh ta đến là khi mẹ anh ta vừa qua đời.

 

Lần này, anh ta đến để tiễn đưa ông ta lên đường.

 

Ngôn Minh Hi nhìn thấy anh ta mặc quần áo tang, sửng sốt một lúc, sau đó bắt đầu cười to.

 

Lưỡi của ông ta đã bị rút ra, nhưng hàm răng vẫn còn, hơi khó phát ra âm thanh.

 

Ngôn Phúc Lâm nhìn bộ dạng người ra ra người, quỷ không ra quỷ của ông ta, trong mắt không có một tia đau lòng nào cả mà chỉ có nỗi thống hận.

 

Đây là bố ruột của anh ta sao?

 

Không!

 

Không phải!

 

Ông ta là ác quỷ, ông ta đã phá hủy ngôi nhà hạnh phúc.

 

của mình, phá hủy không còn gì cả.

 

Ông ta đã hại cả bố mẹ mình, còn có đứa em gái hay em trai chưa kịp chào đời của mình.

 

Ông ta không phải là bố ruột của mình, anh ta chỉ có một người bố duy nhất, đó là Ngôn Minh Phúc.

 

“Ngôn Minh Phúc… Ngôn Minh Phúc đã chết rồi đúng không? Thế mà ông ta lại thật sự chết trước tao, ha ha ha…

 

khụ khụ Vì cười quá mạnh nên ông ta bị sặc, ho lên dữ dội, thậm chí còn ho ra máu.

 

Ông ta biết rằng mình sẽ không còn sống được bao lâu nữa và ngày chết của ông ta đang đến gần.

 

Trước đó ông ta vẫn còn bưồn bực, mỗi ngày Ngôn Minh Phúc đều đến đây tra tấn mình, tại sao mấy ngày nay lại không tới.

 

Không ngờ ông ta còn chưa chết mà Ngôn Minh Phúc đã chết rồi.

 

“Tôi sẽ tiễn ông lên đường”

 

Ngôn Phúc Lâm lạnh lùng nói.