Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 106: Anh Nói Ghét Bỏ Tôi






Đời này của Quân Nhật Đình, lần đầu tiên bước vào nhà vệ sinh nữ, không thể ngờ đến là bởi vì người phụ nữ Hứa Thanh Tuệ này.

Anh đi vào phòng, đôi mắt phức tạp nhìn dáng vẻ người nằm trên đất.

Thấy Hứa Thanh Khê dựa vào bồn cầu, hai mắt nhắm nghiền, quần áo trên người nhăn nhúm hết cả, lại thêm nước đọng bên trên, bị ướt không ít.

Đương nhiên, điều khiến người ta càng khó chịu đựng hơn là trong phòng còn tỏa ra mùi vị khác thường.

Mùi chua cùng với mùi cồn khiến cho Quân Nhật Đình ghét bỏ mà nhíu mày.

Ngay lúc anh định gọi người khác đến dẫn người ra ngoài, bên tai lập tức vang lên giọng Hứa Thanh Khê bất an lẩm bẩm.

“Đi ra… Đừng chạm vào tôi…”
Cô vừa nói xong, Quân Nhật Đình lập tức dừng động tác gọi người lại.

Chỉ thấy lông mày Hứa Thanh Khê nhíu chặt, cái đầu vì bất an mà không ngừng chuyển động, nghĩ đến trước đó người phụ nữ này hẳn là bị dọa sợ rồi.

Chẳng biết tại sao, trong lòng anh lại nổi lên một tia đau lòng.

Cuối cùng anh vẫn từ bỏ việc gọi người đến, bản thân mình thì cố nén lại chút khó chịu, ôm người từ dưới đất lên.

Mà trong lúc Hứa Thanh Khê mê mê tỉnh tỉnh, cũng không biết có phải là do cảm nhận được mùi vị quen thuộc trên người anh hay không, mà khiến cho vẻ mặt vốn dĩ bất an của cô, trong nháy mắt lập tức bình yên lại.

Thậm chí cô còn giống như chú mèo con, khóe miệng mang theo ý cười ngoan ngoãn mà cọ xát lồng ngực của Quân Nhật Đình.


Quân Nhật Đình phát hiện ra động tĩnh của cô trong ngực mình, giống như chiếc lông vũ khẽ chạm vào mặt nước, khiến cho mặt hồ nổi lên từng gợn sóng lăn tăn.

Anh liếc mắt nhìn người trong ngực, mô mỏng khẽ nhếch, giống như có cái gì đó hiện lên trong mắt, tốc độ quá nhanh, khiến cho người ta không kịp nhìn rõ.

Sau đó, anh ôm Hứa Thanh Khê rời đi.

Hà Văn Tuấn đã đứng chờ sẵn ngoài cửa.

Cậu ấy nhìn thấy hai người, vội vàng bước lên ân cần hỏi thăm: “Tổng giám đốc, mợ cả không sao chứ?”
“Không việc gì cả, trở về thôi.”
Đang nói chuyện, anh ôm Hứa Thanh Khê rời khỏi quán rượu, ngồi lên xe về nhà họ Quân.

Hà Văn Tuấn đưa hai người về, sau đó lập tức lái xe rời đi.

Mà Quân Nhật Đình bế Hứa Thanh Khê trở về nhà mới, trực tiếp đi về phía phòng tắm.

Ôm người phụ nữ này trở về cả dọc đường, đó đã là cực hạn của anh rồi.

Phải biết rằng, anh là người có bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng.

Mà mùi vị khác thường trên người của Hứa Thanh Khê, đối với anh quả thực là mùi vị trí mạng.

Cũng bởi vậy nên khi đến phòng tắm, anh cũng mặc kệ cái gì là dịu dàng với phụ nữ, trực tiếp ném Hứa Thanh Khê vào bồn tắm lớn, muốn đi tìm người giúp việc lau mặt cho cô.

Chỉ là anh chưa kịp rời đi, sau lưng lại truyền đến tiếng Hứa Thanh Khê kêu đau.

“Đau quá…”
Anh bắt gặp Hứa Thanh Khê mở to đôi mắt mơ hồ, khuôn mặt đau đớn xoa xoa cái mông: “Là ai ngầm hãm hại chị đây?”
“Là tôi, cô muốn thế nào?”
Quân Nhật Đình nhìn thấy dáng vẻ say mông lung của cô, không nhịn được trêu đùa một chút.

Hứa Thanh Khê nghe thấy thế, mờ mịt ngẩng đầu lên thì thấy Quân Nhật Đình khoanh tay trước ngực đứng ở cửa phòng.

“Quân…..

Nhật Đình, tại sao anh lại ở đây?”
Vừa nói, cả người cô lập tức muốn đứng lên.

Nhưng mà, cô đã đánh giá quá cao tình huống bây giờ của mình.

Lúc này cô không chỉ bị váng đầu, mà bước chân còn mềm oặt.

Lại thêm bồn tắm lớn vốn bóng loáng, cho nên cô lập tức ngã nhào về phía Quân Nhật Đình một cách rất hoa lệ.

Quân Nhật Đình vô thức vươn tay ra đỡ được, lại khó chịu mùi hôi thối trên người cô, ghét bỏ đẩy người này về phía bồn tắm lớn một lần nữa.

“Anh làm gì đó?”
Hứa Thanh Khê bị anh đẩy mà không hiểu gì, ngơ ngác nhìn anh chằm chằm.

“Bẩn!”
Quân Nhật Đình tức giận đáp lại.


Hứa Thanh Khê cúi đầu xem xét.

Chỉ là lúc này đầu cô là một nắm bùn nhão, không phân rõ cái nào thối cái nào bẩn, nhìn thấy trên người không có gì, không phục nói: “Chỗ nào bẩn, rõ ràng rất sạch sẽ, không tin anh nhìn xem.”
Cô nói xong, làm bộ muốn đến gần Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình lập tức đen mặt lại, anh muốn lí luận cái gì với một con ma men chứ?
Nghĩ như vậy, anh cũng lười đi gọi người đến rửa mặt cho người phụ nữ này, trực tiếp mở vòi hoa sen, cọ rửa Hứa Thanh Khê một lượt.

Hứa Thanh Khê không chút phòng bị, bị nước xối trực tiếp, quần áo trên người cũng ướt, dính chặt lấy người cô, lộ ra vẻ đẹp lung linh tinh tế.

Quân Nhật Đình nhìn thân thể như ẩn như hiện kia, sửng sốt một chút.

Hứa Thanh Khê không nghĩ đến bản thân sẽ rơi vào tình trạng này, ngâm một hồi lâu mới phản ứng được, xê dịch sang bên cạnh mới tránh khỏi vòi sen đang phun nước.

Mà lúc này, bởi vì bị xả nước lên người nên cô đã tỉnh táo hơn không ít, nhưng mà vẫn quá mơ hồ.

Nhưng mà đối với chuyện mới phát sinh vừa rồi, vẫn có một chút ấn tượng.

Trong lúc nhất thời cô vừa thẹn lại vừa giận.

Không nghĩ lúc mình say xỉn toàn bị cái tên Quân Nhật Đình này bắt gặp.

Đương nhiên càng giận hơn là người đàn ông này lại ghét bỏ cô.

Bởi vì chê cô hôi, lại ném cô vào bồn tắm hai lần liên tiếp, cũng không biết tìm người đến giúp cô, còn lấy cái vòi hoa sen kia để cọ rửa cho cô.

Cô là thú cưng chắc?
Nghĩ đến những thứ này, cô càng nghĩ càng giận.

Sau đó cô phát hiện người đàn ông trước mặt này đang đứng suy nghĩ cái gì, nhưng mà trên người anh nhẹ nhàng thoải mái, tương phản với sự chật vật của cô.

Thấy vậy cô nén giận, mang theo tâm lý trả thù, bỗng nhiên kéo người kia đến bồn tắm lớn.

“Anh nói ghét bỏ tôi à, bây giờ anh cũng giống như tôi, để xem anh ghét bỏ thế nào!”
Cô dương dương tự đắc nhìn người đàn ông bừng tỉnh từ trong nước.

Giọt nước lăn một lượt trên mặt Quân Nhật Đình rồi rơi xuống, anh nguy hiểm mà híp mắt lại nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt nhìn từ trên mặt cô xuống dưới, rơi vào khuôn ngực cao ngất kia, ánh mắt lóe lên sự u ám.

“Anh nhìn cái gì?”
Hứa Thanh Khê phát hiện ra ánh mắt của anh, cảm giác bất an dâng lên, hai tay che trước ngực, cảnh giác nhìn anh.

“Nhìn cô đùa với lửa như thế nào.”
Quân Nhật Đình nhếch miệng không rõ ý tứ.

Ngay lúc Hứa Thanh Khê còn chưa hiểu gì, vươn tay níu lấy cổ tay cô, kéo người vào trong ngực.

“Anh làm gì đó?”
Hứa Thanh Khê vô thức giãy dụa, sức lực cả người dẫu sao cũng chẳng lớn bằng sức lực người đàn ông ở sau lưng này.

Cô bị anh giam trong lồng ngực, không thể động đậy.


Sau đó cô cảm giác được trên người mình mát lạnh, cả người như rơi vào trong mộng.

“Anh cởi quần áo của tôi làm cái gì?”
Cô kinh ngạc hoảng sợ giãy dụa, nhưng mà không được lợi gì, rất nhanh sau đó bị Quân Nhật Đình lột đến không còn cái gì.

Dưới ánh đèn, da thịt trắng nõn mềm mại giống như tuyết, sáng rõ mà mê hoặc ánh mắt của Quân Nhật Đình.

Có vẻ như có cái gì đó trong cơ thể anh chậm rãi thức tỉnh.

Anh cố nén rung động trong lòng, hít sâu một hơi, khàn khàn nói: “Đừng nhúc nhích, nếu không thì đừng trách tôi làm cô ngay chỗ này.”
Hứa Thanh Khê bị lời nói của anh uy hiếp, bị dọa đến mức không dám có một cử động nhỏ.

Cô ngồi ngay ngắn trong ngực anh, khuôn mặt đỏ lên không dừng lại, một đường lan đến tận cổ.

Cô giống như con tôm luộc, càng thêm mê người.

Đôi mắt Quân Nhật Đình nặng nề nhìn cô, động tác trên tay không nhịn được mà tăng tốc.

Lập tức thấy anh nhanh chóng cởi ra quần áo trên người mình, chỉ một thoáng, da thịt hai người đã liền kề với nhau.

Nhiệt độ nóng hổi khiến cho cả người Hứa Thanh Khê đều cứng lại.

“Quân Nhật Đình, anh nói, tôi không cử động, thì sẽ không… Với tôi….”
Cô cắn răng mở miệng, chỉ là lời chưa nói hết thì bị động tác tiếp theo của Quân Nhật Đình làm cho nghẹn ở miệng.

Quân Nhật Đình hoàn toàn không làm gì quá đáng với cô, mà cầm sữa tắm để cho tắm rửa cho cô.

Hứa Thanh Khê xấu hổ đến mức hận không có một cái lỗ để cô chui vào.

Cô muốn tự mình làm, lại không lấy được từ chỗ Quân Nhật Đình, chỉ có thể nén xấu hổ đợi người đàn ông này tắm xong cho mình.

Cũng may thời gian trôi qua cũng không lâu lắm.

Quân Nhật Đình rửa sạch cho cả hai người, cũng không để cho Hứa Thanh Khê có cơ hội từ chối, trực tiếp bế người đi từ phòng tắm đến trên giường.

Hứa Thanh Khê vô thức muốn đứng lên.

Nhưng động tác của cô cũng không nhanh bằng Quân Nhật Đình.

Chỉ thấy sau khi Quân Nhật Đình vừa buông cô xuống giường xong, cả người cũng theo đó mà cúi xuống, giống như hổ đói, hôn cô mãnh liệt!
Một đêm kích tình…..