Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 107: Đêm Nay Cô Ta Muốn Trở Mình Cũng Không Được






Sáng sớm hôm sau.

Đầu Hứa Thanh Khê đau muốn nứt ra, cả người đau nhức mà tỉnh lại.

Cũng ngay lúc này, Quân Nhật Đình đi ra từ phòng tắm.

“Tỉnh rồi? Hôm nay cô không thấy thoải mái thì ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Anh nhìn sự khó chịu trên mặt Hứa Thanh Khê, vội vàng nói.

Hứa Thanh Khê nghe thấy vậy, chậm rì rì nhìn về phía anh.

Chỉ một thoáng, ký ức liên quan đến buổi tối ngày hôm qua giống như thước phim chạy lại trong đầu cô.

Đặc biệt là nghĩ đến lúc người đàn ông này tắm rửa cho cô, cô vừa thẹn lại vừa giận, không vui vẻ mà trả lời: “Tôi nhất định sẽ nghỉ ngơi thật tốt!”
Nói xong, cô túm chăn nằm lại giường một lần nữa.

Quân Nhật Đình thấy thế, đôi mắt lóe lên vẻ nhu hòa, cười khẽ một tiếng, quay người rời đi.

Sau khi anh rời đi, Hứa Thanh Khê mới chậm rãi thò đầu ra khỏi, trong mắt tràn đầy sự ảo não, nhưng mà cũng nhẹ nhàng thở ra.

Xem ra tối hôm qua say rượu, Quân Nhật Đình cũng không nghi ngờ cô.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi nghĩ đến chuyện tối hôm qua, trên mặt toàn vẻ giận dữ.

Người phụ nữ Lâm Gia Nghi này quả thật rất độc ác, vậy mà muốn tìm người hủy hoại sự trong sạch của cô.


Đáng tiếc cô không có chứng cứ chứng minh do cô ta làm, nếu không cô tuyệt đối sẽ không để yên chuyện này như vậy!
Cô nằm trên giường một lúc, chờ sau khi tâm trạng hồi phục, lúc này mới rời giường.

Sau đó cô xuống lầu ăn cơm.

Nhìn thấy khí trời bên ngoài rất tốt,cô dự tính một lúc nữa sau khi ăn cơm xong, sẽ mang theo bản thảo thiết kế đến vườn hoa, vừa phơi nắng vừa vẽ.

Cô nhàn nhã nghĩ đến, rồi cũng thực sự làm theo.

Một ấm trà, một đĩa điểm tâm, phơi nắng, không còn gì tuyệt vời hơn.

Thời điểm Quân Phong Lan đến thì thấy hình ảnh vui vẻ này, đáy mắt lộ ra vẻ chán ghét.

Con khốn kia thật là biết hưởng thụ!
Cô ta không vui vẻ nên trong lòng đã có cách, vốn định giả bộ như không thấy gì đi qua.

Nhưng mà cô ta nghĩ đến lời nói của Lâm Gia Nghi, chân đã bước đi bèn thu hồi lại.

Chỉ thấy cô ta né người sang một bên, lập tức đi đến bên cạnh Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê nghe thấy tiếng động, vô thức ngẩng đầu lên nhìn, thấy Quân Phong Lan đi về phía mình, thầm nhủ không may rồi.

Khó có được nửa ngày thanh tĩnh, không nghĩ đến lại gặp phải người này.

“Cô út.”
Cô không có cách nào khác mà chủ động chào hỏi, miễn cho một lúc sau người phụ nữ này lại cố ý gây chuyện.

Quân Phong Lan nghe thấy tiếng của cô, sau khi nghe xong, từ trên cao nhìn xuống nhìn cô.

Cô ta không nói chuyện, thấy vậy trong lòng Hứa Thanh Khê nổi lên một sự không thoải mái cùng với một chút run rẩy.

“Cô út có chuyện gì sao?”
Cô nhíu mày hỏi thăm.

Cô vừa nói xong, Quân Phong Lan mới chậm rãi thu lại tầm mắt, nhưng mà vẫn liếc nhìn cô như cũ.

“Cũng không có việc gì, chỉ là nghĩ thông rồi muốn đến thăm cô.

Đêm nay ở ngoài kia có một buổi gặp mặt thương nghiệp rất lớn, Nhật Đình vừa về nước, không thể từ chối mấy buổi gặp mặt như này, cho nên cũng sẽ tham gia.

Lúc đó nó không tránh khỏi việc phải uống rượu, cô nhìn thời gian, đưa Nhật Đình trở về sớm một chút.”
Hứa Thanh Khê nghe thấy những lời này, không hiểu sao luôn cảm thấy có cái gì đó quái lạ.

Cô vô thức từ chối: “Việc này chắc không cần cháu phải đi.

Nhật Đình đã không nói cho cháu biết, có lẽ đã mang theo trợ lý, đến lúc đó để trợ lý đưa về sẽ tốt hơn.”
Quân Phong Lan không nghĩ Hứa Thanh Khê sẽ cảnh giác như thế.

Vậy mà lại không mắc mưu, trong mắt cô ta lóe lên tia buồn bực.


“Cô nói gì vậy? Chẳng lẽ cô không phải vợ của Nhật Đình sao?”
Cô ta nghiêm nghị quát lớn, muốn dìm thể diện của Hứa Thanh Khê xuống.

Còn không đợi cô giải thích, thì nghe thấy Quân Phong Lan mở miệng một lần nữa.

“À, thật đúng là, cho rằng cô được học hành tử tế, thì ra cũng chẳng hơn gì, để cho cô đi đón người còn ra sức từ chối.

Nếu đã vậy thì thôi, đến lúc đó để tôi gọi Gia Nghi đi, cô không tính nguyện, nhưng có phải ai cũng không tình nguyện thế đâu!”
Cô ta nói xong thì đẩy Hứa Thanh Khê, làm bộ muốn đi ngang qua cô rời khỏi.

Hứa Thanh Khê nghe thấy cô ta muốn gọi Lâm Gia Nghi, trong lòng bỗng thấy không thoải mái.

Cô mím môi nhìn theo bóng lưng Quân Phong Lan, lạnh lùng lên tiếng: “Gửi địa chỉ cho cháu, đến lúc đó cháu sẽ đi.”
Quân Phong Lan nghe vậy, dừng bước xoay người.

“Tôi còn tưởng rằng cô không để ý chứ?”
Cô ta lạnh giọng châm chọc, chợt hừ lạnh nói ra một địa chỉ, lúc này mới căm giận rời đi.

Hứa Thanh Khê ghi lại địa chỉ, rồi ngẩng đầu nhìn Quân Phong Lan.

Không biết có phải là do hoa mắt hay không, cô nhìn thấy Quân Phong Lan đi xa thêm một chút, trên khuôn mặt cao quý gợi lên một nụ cười lạnh.

Cô lắc đầu.

Lại nhìn một lần nữa, đã không thấy bóng dáng Quân Phong Lan trong vườn hoa.

Cô có nghi ngờ một chút, nhưng không để ở trong lòng, tiếp tục vẽ xong bản thiết kế trong tay.

Đến tối, cô dựa theo địa chỉ Quân Phong Lan cho, bắt xe đi đến dưới cổng một tòa câu lạc bộ.

Ngược lại thì cô đã nhận ra chỗ này là câu lạc bộ tiêu tiền nổi tiếng nhất thủ đô.

Đồn rằng ở đây tiêu phí, ít thì trăm triệu, nhiều thì hơn mấy tỷ.

Nhìn thấy dàn xe sang trọng trải khắp bốn phía, đều có thể đoán ra phần lớn những người ở đây đều không phú thì cũng quý.

Trong lúc nhất thời, Hứa Thanh Khê có chút khiếp sợ.

Dù sao thì từ trước đến nay cô cũng chưa đến mấy chỗ như này.

Cô nhìn cánh cửa vô cùng xa hoa kia, trong lòng không ngừng bối rối.

Nhìn thấy sắp đến thời gian, cô nghĩ đến lời nói buổi sáng của Quân Phong Lan, sợ rằng nếu cô còn chần chờ nữa, người phụ nữ kia thực sự sẽ gọi Lâm Gia Nghi đến.

Nghĩ vậy, cô cắn răng tiến vào.

Cho dù nói thế nào, hiện tại cô còn kì hạn một năm đóng giả Hứa Thanh Tuệ, tóm lại là cô cần phải quen thuộc mấy chỗ như này.

Mà Quân Nhật Đình cũng ở bên trong, vốn dĩ cô không cần phải sợ cái gì.

Trên thực tế, quả thực Quân Nhật Đình đúng là ở chỗ này.


Nhưng không phải tham dự buổi gặp mặt giống như Quân Phong Lan nói, mà là vì gặp khách hàng, ở trong phòng VIP trao đổi chuyện hợp tác.

Cùng lúc đó, tại một phòng VIP cách đó không bao xa, Lâm Gia Nghi với Quân Phong Lan đang ở đó.

Dưới ánh đèn lờ mờ của căn phòng, vẻ mặt hai người khác nhau.

Lâm Gia Nghi nhìn Quân Phong Lan bình chân như vại, đôi mắt lấp lóe.

“Phong Lan, người phụ nữ Hứa Thanh Tuệ kia có đến thật không? Sự việc đêm nay nhỡ may xảy ra chuyện gì thì sao? Nếu như bị anh Nhật Đình phát hiện ra chúng ta tìm cô ta đến, làm sao bây giờ?”
Khi cô ta biết Quân Nhật Đình đang ở cách đây không xa, trong lòng không yên.

Chỉ sợ việc này giống như những việc đã tính toán trước kia, để cô ta bê đá tự đập vào chân mình.

Cuối cùng chịu thiệt thòi cũng chỉ có cô ta.

Quân Phong Lan quét mắt nhìn cô ta một chút, tự nhiên biết suy nghĩ trong lòng cô ta, nhưng vốn dĩ không để trong lòng.

“Yên tâm đi, coi như Nhật Đình biết thì có sao, chúng ta chỉ cần không thừa nhận là được.”
Cô ta cười lạnh, trong lòng tràn đầy tính toán: “Người phụ nữ kia chỉ có một mình, có thể làm được cái gì chứ.

Lại nói, đêm nay khiến cho cô ta trở mình cũng không được, đến lúc đó ai sẽ tin cô ta chứ?”
Lâm Gia Nghi nghe nói như thế thì biết ý tứ trong lời nói của cô ta, cũng theo đó mà vẻ mặt buông lỏng.

Đúng vậy, đêm nay Phong Lan đã chuẩn bị rất đầy đủ.

Con khốn Hứa Thanh Tuệ kia từ trước đến nay là người chững chạc cổ hủ, làm sao có thể từ chối lời mời của các cô chứ.

Cũng không tin có nhiều người như thế, làm sao anh Nhật Đình có thể thiên vị con khốn kia!
Nghĩ như vậy, cô ta đắc ý nhếch miệng.

Chỉ cần chuyện lần này thành công, anh Nhật Đình nhất định sẽ không để ý đến người phụ nữ kia nữa, tất nhiên lúc đó sẽ thành cơ hội của cô ta.

Cô ta nghĩ đến đó, cũng tại lúc này, bên ngoài cửa có một người phục vụ đi đến.

“Cô Quân, cô Hứa đã đến rồi.”
Nghe thế, Quân Phong Lan liếc mắt với Lâm Gia Nghi một cái.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng rồi đứng dậy đi ra cửa.

“Thanh Tuệ đến rồi à, mau vào đi!”.