Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 21




Chương 21: Hôm nay anh mất khống chế

Không biết là do rượu côn hay là anh muốn dời đi tất cả sự chú ý, dục vọng của anh tới vừa nhanh lại mãnh liệt khiến cho Tô Phương Dung hoàn toàn không chống đỡ nổi.

“Tần Lệ Phong! Anh điên rồi!”

Tô Phương Dung ra sức vỗ anh nhưng chẳng có tác dụng gì. Cô sốt ruột nên vừa thấy chai rượu trên bàn thì tiện tay bắt lấy tính đập lên người anh nhưng lại bị anh giữ chặt tay lại.

Tần Lệ Phong nheo mắt lại rồi nở nụ cười, vào giờ phút này anh tỉnh táo đến đáng sợ.

“Cùng một sai lầm, tôi sẽ không phạm vào lần thứ hai”

Anh nói xong thì giật chai rượu lại ném lên tường, chai rượu rơi vỡ nát bấy. Thân thể Tô Phương Dung chấn động, anh nhấc cô lên rồi hât hết đồ trên bàn xuống, sau đó đặt cô nằm lên bàn.

Mạnh mẽ ép người lên đè lên người cô.

Dục vọng của anh mãnh liệt và xúc động chưa bao giờ có!

Đang lúc này, anh nghe thấy tiếng khóc nức nở.

Anh cố kiêm chế lại.

Tô Phương Dung khóc rất uất ức khiến thân thể cũng run rẩy theo, cô khóc đến mức không thành tiếng.

Tần Lệ Phong nhíu chặt mày lại, màu mắt càng lúc càng sậm hơn.

Dù dục vọng có dữ dội hơn nữa thì khi anh thấy một người phụ nữ khóc không nén được như thế trước mặt mình cũng không còn hứng thú nữa.

“Đừng khóc” Anh nói với vẻ gượng gạo.

khởi tố cũng phải có lý do.”

“Chúng ta hoàn toàn là kết hôn giả!”

“Vậy sao? Vậy chứng cớ đâu?”

“Chứng cớ…”

Tô Phương Dung bối rối, trong tay cô nào còn chứng cớ gì? Ngay cả phần hợp đồng cô từng ký cũng nằm ở chỗ Tần Lệ Phong!

Đột nhiên cô cảm thấy mình thật sự bị người này tính toán triệt để.

Tần Lệ Phong thấy cô không nói lời nào thì chậm rãi mở miệng: “Hôm nay là đêm tân hôn, chuyện tôi làm với cô chỉ có thể nói là làm hết nghĩa vụ của một người chồng mà thôi”

“Anh…”

Anh không nhìn cô, cũng không quan tâm hơn thua mà nói: “Cuộc sống vợ chồng vốn chính là một phần của hôn nhân, tôi cho là cô đã sớm biết rồi.”

Tô Phương Dung sắp tức chết, tay cô run rẩy chỉ vào anh: “Anh… anh ăn hiếp người ta như vậy vui lắm sao?”

Khóe miệng Tần Lệ Phong giật nhẹ: “Cô có thể yên tâm, chỉ cần cô còn là bà Tần thì tôi sẽ không bạc đãi cô. Ít nhất thứ nên cho cô thì sẽ không cho thiếu cái dì.”

“Tôi không cần!” Tô Phương Dung tức giận nói: “Tôi không phải là loại phụ nữ như anh nghĩ!

Muốn động dục thì tùy tiện tìm người khác ngoài đường là được, đừng tới tìm tôi!”

Nói xong, cô sập cửa rời đi.

Tần Lệ Phong vấn duy trì tư thế đó rồi đần dần nheo mắt lại, bất thình lình anh ném mạnh cái ly lên tường.

Từ trước tới anh luôn che giấu tâm trạng của mình rất tốt, không nghĩ tới hôm nay lại mất khống chết Chuyện này không giống anh thường ngày.

Cả đêm Tô Phương Dung ngủ không ngon, chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ xuất hiện cảnh tượng ở quán bar.

Ngày,hôm sau.cô đi tới công ty với tinh thần rất kém, Phú Quý lập tức nâng mặt cô lên: “Ôi dào, tình yêu của tôi ơi, sao mới một đêm không gặp mà đã tiều tụy thế này! Mau dùng nước thần của tôi làm dịu đi!”

Phú Quý ấn cô ngồi xuống rồi cầm một cái lọ phun lên mặt cô: “Ha ha, đảm bảo sau khi cô dùng xong nước thần này của tôi là có thể lập tức trẻ lại mười tuổi! Người bình thường tôi còn không cho sử dụng đó!”

Tô Phương Dung thật có chút dở khóc dở cười, cô bị Phú Quý lăn lộn một lát rồi mới nằm sấp lên trên bàn làm việc, đầu óc đều bị cái tên Tần Lệ Phong làm đảo loạn.

“Tô Phương Dung” Giám đốc Ngôn gọi cô.

Tô Phương Dung lập tức đứng dậy vực dậy tỉnh thần: “Giám đốc.”

“Buổi tối phải ăn cơm-cùng nhà tài trợ nhấn hiệu, cô đi cùng tôi đi”

“Được”

Tô Phương Dung ngồi xuống, Phú Quý lập tức đi tới: “Được đó nha Phương Dung, cô mới tới chưa được mấy ngày đã có thể đi ra ngoài xã giao cùng giám đốc rồi sao? Không tệ!”

Tô Phương Dung cười cười: “Tôi không có kinh nghiệm gì, không biết có làm phiền giám đốc không?”

“Chuyện này cần gì kinh nghiệm!” Phú Quý vừa lấy gương trang điểm vừa nói: ‘Ngành của chúng ta có đôi khi không khác gì tiếp rượu, biết ăn nói và có thể uống rượu là đủ rồi.”

Hình như anh ta nhớ ra gì đó nên hỏi: “Đúng rồi, tửu lượng của cộ-thế nào?”

Vừa nói đến chuyện này, Tô Phương Dung lại nhớ đến tối hôm qua Tần Lệ Phong đã hỏi cô vấn đề giống hệt như vậy bàn nhất thời yên lặng.

Phú Quý cho là cô không biết uống rượu nên tấm tắc lắc đầu: “Phương Dung, không biết uống rượu là không được rồi, sau này sẽ có rất nhiều trường hợp như thế này! Nếu cô không đi được thì sẽ có rất nhiều người chờ thay thế cô!”

Tô Phương Dung giật nhẹ môi rồi nói với vẻ vô lực: “Tôi sẽ luyện tửu lượng.”

“Ha ha, vậy mới ngoan chứ!”

Tô Phương Dung bận rộn cả ngày nên cũng không rảnh nghĩ đến những chuyện phiền lòng kia nữa.

Buổi tối cô đi cùng giám đốc Ngôn đi ra khỏi công ty lại vô tình thấy được chiếc xe đen nhánh với khí phách như tổng thống của Tần Lệ Phong.

Cô vội cúi đầu đi theo sau lưng giám đốc Ngôn.

“Tô Phương Dung à, đây là lần đầu tiên cô đi ra ngoài xã giao nên phải cực chú ý về việc đối nhân xử thế, lời không nên nói thì ngàn vạn không thể nhiều lời! Tối nay đều là đối tác làm ăn hợp tác lâu dài của chúng ta, không thể đắc tội được.”

“Giám đốc, tôi nhớ rồi.”

Tô Phương Dung thỉnh thoảng liếc nhìn chiếc xe ở đối diện vẫn luôn đậu mãi ở đó, mà giám đốc Ngôn lại đi thẳng tới nó.

Trong lòng Tô Phương Dung thầm trầm xuống, cô càng tiến tới gần thì càng lo lắng. Cô chỉ hi vọng người đàn ông kia không ở trên xe, ít nhất sẽ tránh khỏi lúng túng.

Đúng lúc bọn họ đến gần thì cửa sổ xe hạ xuống, người đàn ông-ngồi ở bên trong khẽ ngẩng đầu lên lơ đãng liếc nhìn cô đứng ở sau lưng giám đốc Ngôn rồi lại lạnh lùng rũ mắt xuống.

“Tổng giám đốc Tần..Giám đốc Nuõñ đi tới chào hỏi rồi chỉ vào Tô Phương Dung: “Tối nay tôi sẽ dẫn Tô Phương Dung đi để cho người mới tích chút kinh nghiệm làm việc.”

Tần Lệ Phong không ngẩng đầu mà chỉ “ừ một tiếng.

Giám đốc Ngôn quay đầu lại nói: “Tô Phương Dung, lên xe đi”

Tô Phương Dung nhắm mắt đi theo giám đốc Ngôn lên xe của anh, cô ngồi xuống, một lúc lâu sau mới hỏi: “Tổng giám đốc Tần… cũng đi sao?”

“Dĩ nhiên, tổng giám đốc Tần rất coi trọng việc tạo quan hệ tốt với những nhà tài trợ thương hiệu kia nên cậu ấy sẽ thường xuyên bớt thời gian đi đến đó”

Tô Phương Dung kêu rên trong lòng, cô càng không muốn gặp thì anh càng lắc lư ở trước mắt.

Nhưng lúc này có muốn đổi ý đã không còn kịp nữa, cô chỉ đành phải coi như chưa từng có gì xảy ra giống như anh.

Hai chiếc xe nhanh chóng dừng ở trước cửa khách sạn, Tân Lệ Phong xuống xe trước, một thân tây trang làm nổi bật thân hình cao lớn của anh, cho dù đi tới đâu cũng thu hút rất nhiều ánh mắt, trời sinh là vật phát sáng.

“Tổng giám đốc Tần, anh tới rồi!” Quản lý khách sạn đã sớm chờ ở cửa, anh ta thấy bọn họ đến nên tự mình dẫn mấy người lên phòng đã đặt trước ở trên lầu.

Bảy tám nhà tài trợ nhãn hiệu đã tới, bọn họ nhìn thấy Tần Lệ Phong đi vào thì cũng lễ phép chào hỏi anh.

Tô Phương Dung đi theo bên cạnh giám đốc Ngôn, đột nhiên gặp nhiều-nhà tài trợ nhãn hiệu như vậy nên cô khó tránh khỏi có hơi căng thẳng.

Giám đốc Ngôn dẫn cô đến ngồi bên cạnh Tần Lệ Phong.

Không biết vô tình hay cố ý mà Tô Phương Dung ngồi sát Tần Lệ Phong trong khi giám đốc Ngôn ngồi ở bên kia.

Chỉ cần đến gần anh thì hơi thở lạnh lẽo thuộc về anh sẽ lập tức vây lấy cô, hại cô không thể thở nổi.

Tô Phương Dung rầu rĩ không nhìn anh.

Lúc này món ăn đã được bưng lên đủ, có người đề nghị mời Tần Lệ Phong một ly. Anh bưng ly rượu lên gật đầu chào hỏi, sau đó ngửa đầu uống cạn sạch.

Tổng giám đốc Tần đã bưng ly lên uống nên mấy người còn lại cũng đều uống theo, Tô Phương Dung cũng không ngoại lệ. Cô để cái ly xuống, mặt sắp vặn vẹơ thành một khối. Đây là rượu gì vậy? Vào họng,cay.vô cùng, trong cổ họng cô như muốn phun lửa, gương mặt cỗ cũng dần dần đỏ lên.

Gô chịu đựng khó chịu bình tĩnh uống ly nước. Nhưng cổ họng vẫn khó chịu, trong bụng cũng như lửa đốt.

Đúng lúc này, có một ly nước được đặt ở trước mắt cô.

Cô nghiêng đầu, là Tân Lệ Phong.

Anh không nhìn cô nhưng dường như đều để ý mỗi tiếng nói cử động của cô.

Tô Phương Dung rầu rĩ nhận lấy, lại uống một hơi cạn sạch.

Lại có người muốn mời rượu, mặt Tần Lệ Phong không đổi tiếp túc uống cạn một ly, chậm rãi nói: “J.I có thể đi tới hôm nay là không thể thiếu nhờ các vị, cho nên tôi mời các vị một ly nưa.

Tô Phương Dung vừa nghe lại phải uống rượu thì sắp sầu đến chết, rượu này không giống bia và rượu vang đỏ. Độ cồn của nó rất cao, nói không ngoa thì uống vào sẽ say như chết!

Hình như có người chú ý tới cô rồi cười híp mắt hỏi: “Cô gái xinh đẹp này cũng là nhân viên J.I sao? Nhưng sao tôi chưa từng gặp vậy? Là nhân viên mới à?”

Giám đốc Ngôn vội nói: “Là người mới tới bộ phận chúng tôi, sau này vẫn mong các vị chiếu cố nhiều hơn.”

Tô Phương Dung lập tức nghiêm túc: “Tôi tên là Tô Phương Dung, là nhân viên bộ phận phát triển mở rộng.”

Người nọ cười cười: “Ha ha, hiếm khi tổng giám đốc Tần dẫn người đẹp theo nên chúng ta cũng không †hể lơ người ta được.Ông nói xong thì rót một ly rượu đi tới trước mặt Tô Phương Dung cười nói: “Cô Tô, tôi mời cô ly này.”

“A, ông khách sáo rồi!” Tô Phương Dung đứng dậy vội vàng nhận lấy.

Người nọ uống sạch xong thì vẫn luôn ngó chừng cô, Tô Phương Dung biết mình không tránh khỏi nên cho dù không thích mùi cồn thì cô cũng nhắm mắt tiếp tục uống một hơi cạn sạch.

Trong lúc đó, Tần Lệ Phong ngước mắt lên nhìn cô mà không lên tiếng.

Giám đốc Ngôn thấy Tô Phương Dung cố gắng như vậy thì vô cùng vui vẻ: “Phương Dung à, cùng mấy vị này uống vài ly nữa đi”

Bụng Tô Phương Dung như sóng cuộn biển gầm, nhưng cô thấy những người đó đều đang nhìn chằm chằm mình thì lại cắn răng uống liền mấy ly, mãi cho đến khi cô không uống nổi nữa mới bước đi lắc la lắc lư đến phòng vệ sinh.