Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 395




Chương 395: Có manh mối!.

“Chỗ này là ba trăm triệu tiền cọc.” Cư Hàn Lâm lấy ra một tờ chi phiếu, ký xuống: “Sớm mai cô có thể đến ngân hàng xử lý thủ tục, chuyển toàn bộ tiền vào trong thẻ của mình, chờ đến khi nào sang nước ngoài, tôi sẽ chuyển nốt số tiền còn lại vào trong tài khoản của cô.”
Anh đưa ra hứa hẹn, sẽ không nuốt lời.
Đã mười giờ tối, Lâm Dịch Tuấn đã sắp xếp xong hết cả, Cư Hàn Lâm ngồi trong xe cầm điếu thuốc, chậm chạp không hề động.
“Tổng giám đốc Cư, bây giờ đến nhà họ Thẩm sao?” Lâm Dịch Tuấn hỏi.
Cư Hàn Lâm lắc đầu: “Trực tiếp báo cảnh sát, bắt Hứa Khắc Văn, Thẩm Như Mai… giữ lại còn có chỗ dùng.” Anh nghĩ, gian tế trong công ty hẳn là cô ta.
Lâm Dịch Tuấn còn muốn hỏi chút gì, đột nhiên điện thoại di động vang lên, là một số lạ. Anh ta ấn nút nhận, không ngờ lại là Lý Minh Vi: “Mau tới ký túc xá sinh viên, nhanh lên, có manh mối.”
Sắc trời đã rất tối rồi, luc này trong ký túc xá sinh viên chỉ còn lại ánh đèn đường và mấy hộ gia đình đang sáng, Lý Minh Vi lo lắng chờ ở dưới lầu.
Lúc cô ta trở về từ công ty Hoa Phú, thình lình nhìn thấy nhìn thấy camera giám sát trên ban công của một gia đình cách cửa không xa, camera này vừa hay có thể nhìn thấy sau khi Lạc Cẩn Thi đi vào cổng có đến chỗ ở không.
Thời tiết vẫn rất lạnh, nhưng may mắn là hôm nay không có gió, Lý Minh Vi kéo lại áo khoác, chờ đợi ánh đèn xe chiếu vào từ cổng.
Ngay sau đó, chiếc Aston Martin màu trắng phóng tới, dừng lại bên cạnh Lý Minh Vi.
Không chờ xe dừng hẳn, Cư Hàn Lâm đã từ trên xe lao xuống: “Chuyện gì xảy ra? Phát hiện ra đầu mối gì?”
“Tôi phát hiện có nhà lắp camera giám sát, cho nên tôi liền xin họ cho tôi xem một chút, các người qua đây, tôi có quay lại rồi.” Nói xong, cô lấy điện thoại ra, mở video theo chế độ xem toàn màn hình.
Cư Hàn Lâm nhìn dáng vẻ trong video, có chút rung động không nói lên lời, sau đó, sau lưng Lạc Cẩn Thi có một bóng người, khi đó khu chung cư đã không còn một ai.
Cũng vì ở đây đều là sinh viên và công nhân, cho nên về tương đối trễ, sinh viên ra ngoài làm thêm cũng càng về muộn.
Theo dõi được nửa đường, bóng đen trực tiếp kéo Lạc Cẩn Thi đến một chỗ, sau đó không thấy Lạc Cẩn Thi nữa.
Cư Hàn Lâm dời ánh mắt, nhìn xung quanh và tìm ra hướng mà Lạc Cẩn Thi bị kéo đi. Không còn dấu vết nào trên mặt đất nữa, bên trên đã phủ kín vết chân người.
“Tôi đã kiểm tra, không có cửa sau ở khu chung cư này. Về cơ bản, tôi và Lý Minh Vi đã theo dõi camera giám sát cả đêm qua, Lạc Cẩn Thi đều không có đi ra khỏi khu chung cư này.” Lâm Dịch Tuấn bổ sung.
Cư Hàn Lâm nhíu chặt mày, trả lại điện thoại cho Lý Minh Vi, anh hiểu ý của Lâm Dịch Tuấn, nói cách khác, Lạc Cẩn Thi vẫn chưa hề đi ra khỏi khu chung cư này, hẳn là bị chính người trong khu chung cư này bắt cóc.
“Chẳng lẽ là có người lái xe chở đi ra ngoài?” Cư Hàn Lâm nghi ngờ hỏi, không phải là không có khả năng như vậy.
Lý Minh Vi lắc đầu chắc chắn: “Không! Không một người dân nào trong khu chung cư này có xe hơi, một số chỉ là xe đạp hoặc xe điện.”
Điều này càng thêm chắc chắn là Lạc Cẩn Thi vẫn còn ở trong khu chung cư này.
Điện thoại của Lâm Dịch Tuấn lại vang lên, sau khi đi đến một bên nhận điện, anh ta trở lại với vẻ mặt thoải mái: “Tổng giám đốc Cư, lão Trình nói đã điều tra Hứa Khắc Văn và nói rằng mẹ anh ta đã qua đời một tuần trước. Anh ta đã chuyển đi khỏi nơi ở cũ, không biết hiện tại đang sống ở đâu. Có thể mất nửa ngày để điều tra.”
Cư Hàn Lâm lắc đầu: “Chúng ta sẽ bắt đầu tìm kiếm ngay bây giờ. Tôi có linh cảm, Lâm Dịch Tuấn, anh thông báo cho lão Trình kiểm tra xem Hứa Khắc Văn và tmv gần đây có thuê nhà mới nào không, còn cả mấy khách sạn lân cận…”
Vừa nói, trong mắt anh như thoáng hiện lên cái gì, liền đi về phía nơi có chút ánh sáng lấp lánh. Lâm Dịch Tuấn và Lý Minh Vi theo sát phía sau anh.
Cư Hàn Lâm cúi xuống nhặt thứ sáng lấp lánh trên mặt đất, đó là thẻ thành viên của một quán cà phê nào đó: “Đây là… quán cà phê ở tầng dưới của công ty…” Dường như anh đã đoán ra điều gì đó, ánh mắt tản ra nhìn bốn phía.
Giám sát cho thấy người đàn ông này lẽ ra phải kéo Lạc Cẩn Thi đến bên này, nhưng ở đây có tổng cộng bốn năm tòa nhà, cũng không biết anh ta đã đi đâu.
“Đây là nút trên quần áo của Lạc Cẩn Thi!” Lý Minh Vi nhặt một thứ không xa phía trước, hơi ngạc nhiên cầm nó trên tay: “Cái này…” Cô ấy nhìn về phía trước, bên kia đều là sinh viên, mà toàn nhà trước mặt hầu hết đều là công nhân, những người này đi sớm về muộn, làm sao có thể nhìn thấy Lạc Cẩn Thi bị lôi đi?
Vả lại, tìm như thế này chẳng khác nào mò kim đáy bể.
“Cái cây này sao lại mọc vừa đúng như vậy? Còn không bị chặt đi à.” Lâm Dịch Tuấn chưa từng thấy một cái cây nào chắn cửa sổ lầu một, lại chắn một cách vững vàng như vậy.
“Đây là một cây cổ thụ trăm năm, chính phủ muốn bảo vệ nó.” Lý Minh Vi giải thích, nhân tiện chiếu sáng thân cây bằng điện thoại di động: “Với cả không có ai trong căn phòng này, nếu là… A…”
Cô ấy chưa kịp nói xong thì đã hét lên một tiếng rồi nhảy ra xe, chiếc điện thoại suýt chút nữa rơi xuống đất, thở hổn hển.
Cư Hàn Lâm tiến lên một bước: “Sao vậy? Cô nhìn thấy cái gì?” Anh thấy tâm trạng cô không ổn định liền mở điện thoại lên chiếu sáng, trên cây cũng không có gì, nhưng lúc vừa muốn dời đi, lại chiếu đến cửa sổ bị chắn, dường như có một vết máu không lớn không nhỏ.
Anh lập tức mở to mắt, chậm rãi đến gần, Lâm Dịch Tuấn cũng bật đèn pin trong điện thoại lên.
Quả thực có vết máu trên cửa sổ, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy rằng có một mảng nhỏ trên bức tường đằng sau những cái cây.
“Cẩn… Cẩn Thi, cô ấy…” Lý Minh Vi đột nhiên sợ run: “Cô ấy sẽ không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ…” Mặc dù nghĩ vậy, nhưng trong lòng lại lẩm bẩm không có khả năng, không thể nào…
“Hẳn là có người sống trong ngôi nhà này.” Cư Hàn Lâm quan sát cảnh tượng nơi cửa sổ: “Lâm Dịch Tuấn, gọi cảnh sát.” Anh thấy rõ ràng có một tấm chăn trên cửa sổ, có một vài thứ như là hộp cơm giữ nhiệt, thức ăn trong hộp cơm vương vãi khắp sàn nhà.
Lý Minh Vi chậm rãi đi tới; “Cái này… cái này, làm sao có người có thể sống trong này được? Căn nhà này đã lâu không cho thuê, khi tôi và Lạc Cẩn Thi đi ngang qua đây hai ngày trước, chúng tôi còn nói, ai mà lại đi thích cái cây đại thụ to lớn này chứ…”
Nói đến những điều này bây giờ, dường như là đang hồi tưởng quá khứ, cô cũng là cầu khẩn, Lạc Cẩn Thi hẳn là không có việc gì!
Vừa quay đầu lại, Cư Hàn Lâm đã đi tới cửa tòa nhà đơn vị, Lâm Dịch Tuấn thì liền đi gọi cảnh sát.
“Này, lỡ chính anh gặp nguy hiểm thì sao?” Lý Minh Vi nhỏ giọng nhắc nhở Cư Hàn Lâm, nhưng anh cứ như không nghe thấy, trực tiếp đi vào.
Sau khi Lâm Dịch báo cảnh sát, phát hiện liền vội vàng đi theo vào: “Cô ở chỗ này chờ, tự bảo vệ chính mình.”
Tìm đến cửa, Cư Hàn Lâm lùi lại mấy bước, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén.
Cánh cửa trông rất nham nhở, nhìn cũng lâu ngày không có người ở, nhưng tay nắm cửa trông không cũ nát như vậy. Đúng là có điều gì đó không ổn.
Lâm Dịch Tuấn đuổi kịp, giữ lấy Cư Hàn Lâm: “Tổng giám đốc, cảnh sát lập tức tới rồi, anh chờ thêm chút nữa.” Anh rất hiểu ý Cư Hàn Lâm, có điều lỡ như bên trong có những người khác, việc này tương đương với việc xông vào nhà dân bất hợp pháp.
Cư Hàn Lâm hất cánh tay anh ta ra: “Tôi không quản được nhiều như vậy.” Cho dù hôm nay có tìm sai chỗ, anh cũng không ngại trả bất cứ giá nào.
Cạch một tiếng, anh đá mạnh vào cánh cửa, vì ở đây không có ai ở, chỉ có một cánh cửa gỗ đơn sơ, vừa đạp như thế này, bên cạnh cánh cửa cũng có dấu hiệu lỏng lẻo, do nhiều năm không được tu sửa.
Bên trong truyền đến một giọng nam: “Ai vậy!” Nghe có chút lo lắng, nhưng vô cùng rõ ràng, nếu như lúc này còn chưa ngủ thì vì sao không có bật đèn?
Cư Hàn Lâm không để ý gì, nhấc chân đạp một cái, khóa của lập tức hỏng mất. Lâm Dịch Tuấn cũng đạp một cái, toàn bộ cửa bị đẩy ra.
Đột nhiên giọng nam vừa rồi không thấy đâu, từ cửa đến phòng ngủ cũng không có ai
Lâm Dịch Tuấn giữ chặt Cư Hàn Lâm: “Chờ chút…” Anh ta luôn cảm thấy có điểm gì lạ.
Đột nhiên một trận tiếng phá cửa vang lên từ căn phòng ngủ trong cùng. Ánh mắt Cư Hàn Lâm sáng lên, lập tức bừng tỉnh, lập tức đẩy cửa chạy vào trong.
Anh nghĩ Lạc Cẩn Thi nhất định ở trong này.
Nhưng chưa chạy được mấy bước, sau lưng liền chịu một gậy cứng, Lâm Dịch Tuấn một cước đá bay Hứa Khắc Văn đang trốn trong phòng bếp, có chút lo cho cơ thể của Cư Hàn Lâm, nhưng vừa ngước mắt đã thấy anh chạy về phía phòng ngủ.
Hứa Khắc Văn nhìn thấy Lâm Dịch Tuấn, nâng gậy lên vung mạnh tới, kết quả anh né sang một bên, nhưng cánh tay vẫn bị trúng một cái.
Còi bảo động của cảnh sát vang lên, Hứa Khắc Văn muốn trốn đi, Lâm Dịch Tuấn lại giơ chân cản anh ta, hai tay nắm cánh tay anh ta đè xuống đất.
Rõ ràng Hứa Khắc Văn khí lực không đủ, dây dưa một hồi vẫn bị đè trên đất: “Buông ra! Buông ra! Các người, các người tự tiện xông vào nhà dân!” Anh ta dùng con mắt đầy thù hận nhìn Lâm Dịch Tuấn.
Bên kia lạch cảnh vài tiếng, cửa phòng ngủ bị Cư Hàn Lâm đạp ra, Hứa Khắc Văn quay đầu nhìn về phía kia, sự thù hận trong mắt càng thêm nặng nề.
Lâm Dịch Tuấn dứt khoát ấn đầu anh ta xuống, để anh ta không thể động đậy.
Vừa quay đầu, lại nhìn thấy Cư Hàn Lâm đứng ở cửa không động chút nào: “Tổng giám đốc… tổng giám đốc, sao rồi?”
Lúc này Cư Hàn Lâm đã sững sờ ở cửa, người nằm trên giường lúc này chính là Lạc Cẩn Thi, là người anh tìm cả ngày, nhưng, anh không có cách nào bước vào, không có cách nào…
“Lý Minh Vi… Lý Minh Vi!” Quay đầu, anh lùi lại bên cạnh mấy bước, hô to về phía bên ngoài, trong giọng nói đã có chút nghẹn ngào: “Lý Minh Vi!”
Lâm Dịch Tuấn thấy bộ dạng của anh như vậy, nhất định là có gì đó không thể nào nói lên lời.
Lý Minh Vi xông vào, nhìn thấy cảnh tượng này, kinh ngạc không dám lên tiếng. Cư Hàn Lâm vừa kêu cô một tiếng, cô liền vội vàng chạy vào trong phòng ngủ, nhưng nhìn cảnh tượng bên trong thì không cách nào thốt lên lời.