Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 77: Ghé qua đây để nhận diện tử thi




Không gượng nổi người, Lâm Hi Hi cố gắng mở mắt lần nữa.

Vào lúc này, còn ai có thể gọi điện thoại cho nàng nữa?

Lily nhanh trí cho tay vào túi lấy điện tthoại di động ra đưa cho nàng.

“Vâng, xin chào.”

“Xin hỏi đấy có phải Lâm Hi Hi tiểu thư không?” Một giọng đàn ông xa lạ truyền tới.

Lâm Hi Hi hơi giật mình, nhẹ giọng nói: “Là tôi.”

“Là như thế này, Lâm tiểu thư, gần sân bay có xảy ra một vụ tai nạn, xe ô tô bị nổ, chúng tôi đang thực hiện điều tra, người chết là một phụ nữ, vân tay của cô ấy vẫn còn nguyên, chúng tôi đang tìm bằng chứng để xác nhận thi thể là ai, muốn hỏi xem có phải là bạn của cô không? Cô có thể tới xác nhận một chút không?”

Liên tiếp những tin tức không tốt dội vào đầu, Lâm Hi Hi chỉ cảm thấy đầu óc một mảnh hỗn loạn, nàng nỗ lực phân biệt tiếng nói của đối phương.

“Anh nói … Cái gì?” Lâm Hi Hi cố gắng cựa người, sắc mặt tái nhợt, muốn nghe rõ hơn một chút: “Xe nổ? Cái gì tai nạn xe nổ?”

“Tôi xin giải thích rõ hơn một chút, đây là đường cao tốc cách sân bay 2km, tại đường giao nhau xảy ra tai nạn, có một chiếc ôtô bị nổ tung, nạn nhân là một cô gái, đã tử vong… Lâm Hi Hi tiểu thư, cô có thể tới xác nhận thi thể một chút không? Có lẽ cô nên nghĩ lại xem cô có bạn bè nào đi qua đây vào khoảng thời gian đó không? Chúng tôi tìm được giấy tờ bên trong người nạn nhân có ghi cô và nạn nhân có mối quan hệ khá thân thiết.”

Sân bay…

Đầu óc mơ màng của Lâm Hi Hi nghe được hai chữ này càng lúc càng tỉnh táo.

Sân bay!

Bàn tay còn lại của nàng đột nhiên nắm chặt, nhớ tới lời nói của luật sư lúc nãy, “Tống tiểu thư hẳn là đang trên đường tới sân bay, cô ấy vẫn có ý muốn ra nước ngoài, hiện tại cũng coi như hoàn thành tâm nguyện…”

Viện Y hẳn là đang trên đường tới sân bay. Là Viện Y!

Sắc mặt Lâm Hi Hi thoáng chút trở lên trắng bệch, chậm chạp lắc đầu, không có khả năng, không có khả năng như vậy! Viện Y không phải đã đi rồi sao?

“Lâm tiểu thư, Lâm tiểu thư, cô còn đó chứ?” Tiếng nói xa lạ vẫn còn vang lên.

“Tôi đây …” Tiếng nói của Lâm Hi Hi có chút run run, ngồi không vững bị ngã xuống, khó khăn đáp lại đối phương, “Tôi lập tức tới đó, cảm ơn anh, bây giờ tôi sẽ tới ngay lập tức.”

“Được, cảm ơn Lâm tiểu thư, chúng tôi chờ cô.”

Cúp máy, Lily chớp mắt hỏi: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

“Nguyễn Húc, quay xe lại, tới sân bay, làm phiền anh, nhanh lên một chút, tới sân bay!” Lâm Hi Hi vịn vào ghế trước cạnh lái xe, trong mắt ngấn đầy lệ lóng lánh.

Nhìn qua kính chiếu hậu, Nguyễn Húc thấy được tình hình của nàng, hơi nhíu mày: “Làm sao vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Là Viện Y! Có khả năng cậu ấy đã xảy ra chuyện, Nguyễn Húc, nhanh một chút…”

Thanh âm của nàng tràn đầy lo lắng, nghe thấy vậy, ngực Nguyễn Húc chợt thắt lại, tỉ mỉ suy nghĩ sự việc, cũng không kịp hỏi nàng có chuyện gì xảy ra, cấp tốc phanh lại, nhanh chóng quay đầu xe hướng ra sân bay.

Cảnh vật ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi về phía sau, cả người Lâm Hi Hi khiếp sợ cùng đau đớn, toàn thân như trước không chút sức lực, nàng chỉ có thể duy trì đầu óc thanh tỉnh, vạn lần cầu nguyện mọi chuyện không như nàng nghĩ, ngàn vạn lần không phải!

***

Trên đường cao tốc, màu vàng sáng chói của hàng rào bảo vệ hiện trường của cảnh sát.

Lái xe chạy tới, Nguyễn Húc mở cửa sau, đỡ Lâm Hi Hi xuống xe, bước chân của nàng có chút lảo đảo, tâm tình cũng không thật ổn định, Nguyễn Húc có chút lo lắng nhìn nàng, trong giây phút đỡ nàng lúc đó, thấp giọng nói: “Chậm một chút, đừng có gấp, Hi Hi, có chuyện gì xảy ra cũng đừng lo lắng, có chúng tôi ở đây.”

Lâm Hi Hi chằm chằm nhìn mảnh xe cộ hỗn loạn tan nát cách đó không xa. Tâm tình bất ổn, nghe được tiếng của Nguyễn Húc, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đôi mắt tràn ngập mờ mịt và yếu đuối, gật đầu.

Một viên cảnh sát đi tới gần: “Cô là Lâm tiểu thư?’’

Lâm Hi Hi nhìn chiếc xe kia, thanh âm mềm nhẹ mang theo chút khàn khàn: “Làm sao lại có thể nổ như vậy?”

Cảnh sát sợ run một chút, mở miệng nói: “Những chuyện này chút nữa tôi sẽ giải thích cho cô, hiện tại mời cô xác nhận một chút, chiếc điện thoại di động này cô đã nhìn qua lần nào chưa? Có khả năng xác nhận nạn nhân chính là bạn cô không?’’

Anh ta giơ lên một cái túi nhựa trong suốt, bên trong là một chiếc điện thoại màu hồng tinh xảo.

Lâm Hi Hi chìa tay cầm lấy, cảnh sát do dự một chút đưa cho nàng, Lâm Hi Hi nhìn rõ, chiếc di động kia Viện Y mua chưa được ba tháng bằng tiền lương chính thức của cô ấy, lúc đó di động trước của cô ấy bị mất trộm, là hai người cùng đi mua, hoa văn trang trí trên mặt truớc của nó, nàng vô cùng quen thuộc …

“Viện Y… Viện Y!!!” Trong nháy mắt, cảm xúc của Lâm Hi Hi không thể khống chế được, đôi mắt mờ mịt chứa đầy nước mắt, vừa kêu tên cô vừa chạy tới hiện trường.

“Hi Hi! Hi Hi, cô đừng kích động.” Nguyễn Húc nhanh tay chạy lên ôm lấy cả người nàng, cả người nàng không chút khí lực nên dễ dàng có thể ngăn cản, Nguyễn Húc nhíu mày, quay đầu hướng phía cảnh sát quát lớn, “Anh cho tôi một lời giải thích, rốt cục chuyện gì đang xảy ra?”

Cảnh sát bị hành động trước mắt làm cho hoảng sợ, cũng rất mau khôi phục bình tĩnh: “Chúng tôi cũng vừa mới nhận đuợc điện thoại báo án, ngay lập tức liền tới đây, xe chạy tới đây thì bị nổ tung, trong xe chỉ có một người chết, cũng biết được là bạn của vị Lâm tiểu thư này.”

Cảnh sát liếc mắt nhìn thoáng qua, “Tâm tình của cô ấy thật không tốt, có thể chờ một chút mới nhận diện thi thể, bất quá tôi phán đoán mười phần là chính xác. Mọi người nên an ủi cô ấy một chút. Được chứ?”

Nguyễn Húc cũng vừa mới bừng tỉnh, từ trong khiếp sợ, lẽ nào nói, người chết trong xe thật là Tống Viện Y?

Không phải cô ta vừa mới làm chứng trên tòa án sao?

Nghi ngờ một lúc, Nguyễn Húc ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng, nhíu mày nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, nhìn vẻ mặt đau khổ đầy nước mắt của nàng, ngực dâng lên một tia đau thắt: “Hi Hi … Hi Hi, bình tĩnh một chút, đừng khóc, đừng khóc, đừng khóc…”

Hắn xoa tóc nàng, cảm giác được cả người nàng đều đang run, run rẩy tột đỉnh, hắn thấp giọng an ủi bình ổn tâm tình của nàng, nhưng không cách nào ngăn được nước mắt nàng hung hăng rơi xuống, toàn thân Nguyễn Húc căng thẳng tức giận không có chỗ phát tiết, chỉ có thể càng ôm chặt lấy nàng.

“Tôi muốn đi xem một chút…” Tiếng nói của Lâm Hi Hi khó khăn phát ra, nhẹ nhàng giãy dụa, ánh mắt mang theo đau đớn mỗi lúc một tỉnh táo, kiên quyết yêu cầu, “Đưa tôi đi nhìn thi thể …?” Không nhìn tận mắt, nàng sẽ không tin!

Nguyễn Húc do dự một chút, không hề buông lỏng sức lực. “Được, tôi đi cùng cô.”

Hiện trường hỗn loạn, chỉ duy nhất một thi thể được kéo ra để bên cạnh, vải trắng phủ toàn thân, Lâm Hi Hi có chút lảo đảo đi tới, run rẩy vạch vải phủ màu trắng ra. Cảnh sát đứng hai bên canh giữ, đề phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Thi thể bên dưới hiện ra, bị cháy đen.

Toàn bộ màu đen bao trùm nửa khuôn mặt, mùi khét ai cũng có thể ngửi được, Lâm Hi Hi nhìn rõ ràng đường nét nửa khuôn mặt chưa bị cháy xém, tay nàng lại kéo tấm vải xuống một chút, cổ áo lộ ra vẫn là bộ y phục cô ấy mặc lúc ở trên tòa.

Lần đầu tiên nhìn thấy tử thi, Lily chỉ nhìn thoáng qua rồi trừng lớn hai mắt, che miệng lại, chạy đến nơi không có người “Uạ” một tiếng, sợ hãi nôn ra!

Nguyễn Húc cũng nhìn qua một cái, vội vàng nắm tay Lâm Hi Hi, kéo vải trắng trong tay nàng ra che lại thi thể.

“Được rồi, thấy cũng đủ rõ ràng rồi.” Hắn trầm giọng nói, sắc mặt cũng lạnh băng dọa người.