Trà Lê, Em Đang Nói Cái Gì Cơ

Chương 5: C5: Chương 5




Nhưng, chính xác thì tin nhắn mơ hồ này muốn nói gì?

Buổi sáng sau khi kết thúc ca đêm, Trà Lê và cộng sự cùng nhau ăn sáng trước khi giải tán, từ lúc họ tách nhau ra cho đến giờ còn chưa đầy bốn tiếng, cộng sự hẳn vẫn đang ngủ ở nhà, đã xảy ra chuyện gì rồi?

Trà Lê lộ vẻ nghiêm trang, một mặt cất di động đi, một mặt đứng lên muốn đi.

Úc Bách thấy thế từ mép giường đứng lên, như là lưu luyến hỏi:

– Anh phải đi luôn rồi à?

Trà Lê liếc hắn một cái, nói:

– Anh lưu số di động của tôi đi.

Úc Bách nhớ kỹ số di động rồi, lại hỏi:

– Anh cảnh sát, bất cứ lúc nào tôi tìm anh đều được phải không?

– Không, tôi còn phải đi làm. – Trà Lê nói, – Lúc không bận mới có thời gian cho anh.

Nhân phẩm của Úc Bách 2.0 còn còn chờ khảo sát, bước đầu phán đoán đây là một người thông minh, am hiểu sâu cách sinh tồn cơ bản tới đâu hay tới đó, trong khoảng thời gian ngắn sẽ dễ dàng sắm vai Úc Bách 1.0, xác suất gặp rắc rối sẽ rất thấp.

Trà Lê tổng kết xong, cuối cùng dặn dò:

– Đừng tưởng rằng anh là người bên ngoài đến thì có thể làm những việc trái pháp luật, anh mà làm tôi sẽ bắt anh.

Úc Bách lập tức làm ra vẻ ngoan ngoãn.

Trà Lê đi ra phía cửa, Úc Bách đi theo sau muốn tiễn anh.

Từ bên trong mở cửa ra, trước cửa có hai nam chấp sự, một người bưng chén canh, một người giơ tay chuẩn bị gõ cửa, thấy Trà Lê đi ra liền bước sang một bên nhường đường cho cảnh sát đi trước.

Trà Lê không nói gì cả, nhanh chóng rời đi.

Úc Bách nhìn theo bóng dáng của anh biến mất ở cuối hành lang, ánh mắt thâm trầm.

Chấp sự bên cạnh nhắc nhở:

– Phiền em nghe theo lời khuyên của bác sĩ và quay lại giường bệnh để nghỉ ngơi thật tốt đi.

Là muốn Úc Bách quay lại giường bệnh nằm xuống tiếp tục há mồm ăn cơm.

– Biết rồi. – Úc Bách nhìn bọn họ nói, – À…bác sĩ nói đầu của tôi bị tổn thương, hiện tại tôi không phân biệt được tên của hai anh là gì?

Chấp sự bưng canh nói:

– Anh tên 9527.

Úc Bách nhìn người còn lại, hiểu rõ:

– Vậy chắc anh là Tiểu Cường rồi?

Đối phương nói:

– Không, Tiểu Cường là con mèo em nuôi.

Trên thực tế Úc Bách là người bệnh dị ứng lông mèo cười cười:


– Đúng thế, cuối cùng thì tôi cũng được nuôi mèo rồi. Thế tên anh là gì?

Nam chấp sự còn lại mặc lễ phục, tóc đen rẽ ngôi giữa cao quá tai, tay phải đeo găng trắng đặt lên ngực trái và tự giới thiệu:

– Anh tên là Sebastian.

Úc Bách: – …

Nói thế nào đây nhỉ, dù sao thì bộ truyện tranh này cũng chứa đựng khá nhiều yếu tố.

Đi thang máy xuống dưới, Trà Lê thử gọi điện cho cộng sự, bên kia thông báo đã tắt máy.

Trong đầu anh đang hỗn loạn, không chỉ vì lo lắng cho cộng sự của mình mà còn vì cuộc gặp gỡ vừa rồi với Úc Bách dường như khiến anh phải sử dụng trí óc quá mức, khiến anh có chút choáng váng.

Tuy vẫn còn nhiều điều chưa rõ ràng, nhưng lượng thông tin trong cuộc trò chuyện một giờ này với Úc Bách đã quá lớn, khiến anh phải mất một thời gian mới có thể tiêu hóa và hiểu rõ.

Ở trước mặt Úc Bách, anh luôn cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc, cố gắng giữ bình tĩnh, điều quan trọng nhất là không tỏ ra rụt rè, thực tế rất nhiều lời nói của Úc Bách khiến anh cảm thấy vô cùng bàng hoàng và bối rối.

Cái gọi là thế giới thực mà Úc Bách đang sống là gì? Truyện tranh mà anh sống trong thế giới thực kia tồn tại dưới hình thức nào? Việc xây dựng thế giới quan ở đây có phải là sự sao chép và phóng chiếu thế giới thực của tác giả truyện tranh không? Hay là khác biệt hoàn toàn với thế giới hiện thực cơ bản là hư cấu?

Với sự xuất hiện của người du hành truyện tranh, thế giới truyện tranh lại xuất hiện một BUG khác, liệu nó có ảnh hưởng lớn hơn đến sự ổn định của thế giới này không?

Có rất nhiều vấn đề. Tuy nhiên vấn đề quan trọng hơn lúc này là tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với cộng sự của mình trước đã.

Những vấn đề vĩ mô của thế giới lúc này chưa cấp bách mà sự an toàn của những người xung quanh mới quan trọng hơn.

Bệnh viện chỉ cách nhà cộng sự chỉ ba con phố.

Hơn mười phút sau, Trà Lê dừng xe ở dưới nhà cộng sự, nhìn chiếc xe của cộng sự ở ngay bên cạnh.

Sau khi lên lầu, anh bấm chuông nhưng không có người ra mở, anh nhìn kỹ ổ khóa cũng không có dấu hiệu bị phá hoại.

Anh suy nghĩ một chút rồi bấm số điện thoại của con trai của cộng sự, cậu bé là học sinh năm nhất trường trung học nội trú, cuối tuần mới được về nhà, cộng sự và vợ cũ đã ly hôn nhiều năm, cậu bé vẫn luôn ở với bố, hai bố con sống nương tựa vào nhau.

Lúc này đã hơn mười hai giờ trưa, học sinh trung học đang ăn trưa, vừa nhận được cuộc gọi của Trà Lê, con trai cộng sự có vẻ rất vui vẻ, gọi anh rất thân thiết:

– Anh ơi, sao anh lại gọi cho em thế?

Trà Lê nói dối:

– Anh tìm bố em có việc, bố em nói đi trường đưa quần áo cho em, thế bố em đã đến nơi chưa?

Có được đáp án phủ định, hôm nay cộng sự không đi trường của con trai, cũng không liên hệ với con trai.

Thiếu niên còn đang hỏi:

– Bố em nói đưa quần áo cho em ạ? Không phải là đưa máy tính bảng mới cho em à? Cái cũ kia hỏng rồi, bố nói mua cái mới sẽ mang tới cho em.

Trà Lê nào biết chuyện này, không giả vờ được nữa nên giả như không nghe thấy, sử dụng câu kết thúc chiếu lệ thường áp dụng ở tất cả trẻ em:

– Em chịu khó ăn uống đừng có kén ăn kẻo không cao lên được đấy. Anh cúp đây, bye.

Anh cất điện thoại di động vào túi, lần này thì vô cùng chắc chắn rằng cộng sự đã xảy ra chuyện rồi, trường hợp tốt nhất là anh ta vì lý do nào đó mà đến một nơi không có sóng điện thoại di động, và trường hợp xấu nhất …

Chính là bị kẻ phạm tội trả thù? Hay là bị vướng vào một sự cố bất ngờ nào đó?

Trà Lê thực sự không hiểu ý nghĩa của tin nhắn ngắn gọn của cộng sự. Cũng có khả năng bản thân nội dung tin nhắn không có ý nghĩa, là cộng sự trong tình huống phát sinh đột ngột kia vô tình bấm loạn bàn phím gửi tín hiệu cầu cứu với mình?


Anh nhìn khóa mật mã, anh với cộng sự đều chia sẻ khóa mật mã cửa nhà của nhau, chủ yếu là để những lúc xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn thì có thể chiếu ứng nhà cửa cho nhau.

Anh bấm thử chuỗi số mật mã kia, sau âm thanh điện tử, cánh cửa được mở ra, ổ khóa mật mã không hề bị phá hỏng.

Mọi thứ trong nhà cộng sự trông vẫn bình thường, không bị xáo trộn, cũng không có dấu hiệu đánh nhau, giường đệm trong phòng ngủ trông bừa bộn chưa kịp gấp gọn khi ngủ dậy.

Trà Lê thò tay xuống dưới chăn, chạm được hơi ấm còn sót lại sắp tiêu tan, dựa theo thời gian để suy đoán, thời điểm cộng sự gửi tin nhắn cho anh rất có thể vừa mới rời khỏi chiếc giường ấm áp, rồi sau đó lại chủ động ra khỏi nhà, bởi vì nếu như bị cưỡng ép, với tính cách và thân thủ của cộng sự, không thể nào không giao thủ với đối phương được…

Cũng không đúng, không phải bắt đi, nhưng chắc chắn cũng không phải tình nguyện. Lúc đó chắc chắn bên cạnh có người nhìn chằm chằm anh ấy, cũng thúc giục anh ấy phải mau lên, anh ấy biết tình huống cấp bách muốn cầu cứu Trà lê, nhưng lại không có nhiều thời gian tự do để giải thích tỉ mỉ với Trà Lê, chỉ đành phải vội vàng gửi tin nhắn kia cho anh.

Không phải cam tâm tình nguyện, nhưng lại không có hành động phản kháng nào…Đối phương chỉ có thể là người quen.

Tổng hợp đủ loại manh mối có thể đưa ra kết luận: Một người hoặc nhiều người mà cộng sự quen biết đã dùng lý do rất có sức thuyết phục khiến cho cộng sự từ bỏ phản kháng, dùng hình thức nửa cưỡng ép mang cộng sự ra khỏi nhà.

Trà Lê đi ra khỏi phòng ngủ, đứng ở giữa phòng khách, hít sâu, nhắm mắt lại.

Đồng hồ treo trên tường tích tắc, tích tắc…

Một giây, hai giây, ba giây.

Trong khoảnh khắc, thời gian và không gian dừng lại.

Kim đồng hồ treo tường nhanh chóng đảo ngược, đảo ngược.

Theo thời gian chảy ngược, toàn bộ hình ảnh dần dần trở nên tối tăm hơn.

Khi kim giờ dừng ở thời điểm 25 phút trước, kim giây dừng lại, sau đó thời gian quay trở lại và các kim của đồng hồ treo tường lại tiếp tục chuyển động theo chiều kim đồng hồ.

Giờ phút này ngoại trừ Trà Lê, toàn bộ không gian đều mang theo một loại cảm giác cũ kỹ, ố vàng.

Trong phòng ngủ truyền ra tiếng ngáy rất nhỏ, hơn hai mươi phút trước, cộng sự đang ngủ.

Ngay sau đó, chuông cửa ngắn ngủi mà vang lên.

Trà Lê mở ra mắt, hướng ánh mắt về phía cửa phòng ngủ.

Trong phòng ngủ có tiếng người thức dậy, ngay sau đó, cộng sự chỉ mặc đồ lót bước ra, vẻ mặt khó chịu vì bị đánh thức, anh ta từ xa hỏi ngoài cửa:

– Ai đấy?

Ngoài cửa vang lên một giọng nam:

– Anh hai, là em ạ.

Trà Lê chau mày, đây thật sự là người quen hay sao?

Hiển nhiên cộng sự cũng có nghi ngờ tương tự anh ta xoay người đi vào, mặc quần xong lại đi ra, đi về phía cửa, đi ngang qua Trà Lê rồi đi thẳng tới.

Ánh mắt Trà Lê đi theo động tác của anh ta.

Anh ta đi tới cửa, mở cửa ra, thản nhiên hỏi:

– Tìm anh có việc gì?


Trà Lê đi đến phía sau anh ta, cũng nhìn ra ngoài cửa.

Ngoài cửa có vài người với khuôn mặt và bóng dáng mơ hồ.

Người đi đầu mở miệng:

– Anh hai, con trai anh đang ở trong tay tôi, anh lập tức đi theo chúng tôi.

Cộng sự hoảng sợ kêu lên:

– Được, các anh đừng làm hại nó.

Trà Lê đứng phía sau anh ta đỡ trán, nhíu mày ngắt lời:

– Ngừng ngừng ngừng, không đúng.

Cộng sự quay đầu lại:

– Sao lại không đúng? Con trai anh bị bắt cóc, anh đi theo họ, có gì không đúng?

Trà Lê nói:

– Con trai anh đang bình yên ăn cơm trong trường nội trú, anh không yêu cầu chứng thực với họ à? Bao nhiêu năm làm cảnh sát vô bổ hết rồi à?

Cộng sự bừng tỉnh:

– Ờ nhỉ, rất có lý. Vì sao anh lại đi theo bọn họ?

Trà Lê: – …

Cộng sự nói:

– Nghĩ ra được chưa? Mau nói đi.

Trà Lê:

– Đừng thúc, em đang nghĩ.

Anh nhìn quanh khắp căn nhà, chú ý tới trên sô pha, bộ đồng phục mà cộng sự mặc khi tuần tra đêm qua vẫn ném bừa lên đó, chiếc mũ cảnh sát treo trên giá áo ngay bên cạnh sô pha, huy hiệu trên mũ rất sáng.

Mày nhíu chặt thoáng chốc giãn ra, Trà Lê nói:

– Em biết rồi.

Cộng sự cùng với người bên ngoài cửa kêu lên:

– Sao vậy?

Trà Lê xoay người, nói:

– Lại một lần nữa.

Kim giờ của đồng hồ treo tường lại quay ngược, thời gian lùi lại ba phút.

Cộng sự đang ngủ, chuông cửa reo và cộng sự thức dậy.

Trà Lê lui ra phía sau vài bước, cộng sự đi qua trước mặt anh.

Cộng sự đến chỗ mắt mèo nhìn nhìn, rõ ràng là sửng sốt một chút, nhưng cũng không do dự nhiều mà nắm lấy tay cầm, nhẹ nhàng mở cửa ra.

Hô hấp của anh ta có chút dồn dập, giọng nói căng thẳng hỏi người ngoài cửa:

– Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Ngoài cửa vẫn là mấy người với khuôn mặt và dáng người mơ hồ.


Nhưng người nọ đi đầu gõ cửa đứng ở cửa, đội mũ, huy hiệu cảnh sát trên mũ hơi sáng lên.

Hơi thở của Trà Lê rất nhẹ, vẻ mặt rất nghiêm trọng.

Người đàn ông đứng trước cửa đưa ra một tập tài liệu dài một trang có chữ ký và đóng dấu, nói mấy câu với cộng sự.

Chỉ có âm thanh, không có lời nói cụ thể.

Bởi vì phục lại hiện trường để muốn điều tra sự việc, Trà Lê cũng không biết bọn họ đang nói cái gì.

Rồi sau đó cộng sự nói:

– Được, tôi vào mặc quần áo rồi sẽ đi theo các anh.

Người bên ngoài cửa đồng ý.

Cộng sự xoay người tiến vào, đi thẳng về phía Trà Lê, Trà Lê lẳng lặng đứng đó, cộng sự giống như linh thể đi xuyên qua cơ thể anh.

Cộng sự nhìn thoáng qua đồng phục ngành trên sô pha, cuối cùng lựa chọn áo gió trên giá áo ở bên cạnh.

Viên cảnh sát vẻ mặt mơ hồ đứng ở cửa bước vào đứng ở huyền quan quan sát, cố ý để mắt đến cộng sự trong lúc mặc áo khoác sẽ nhân cơ hội làm gì đó.

Cộng sự lấy quần áo, nhân lúc mặc áo gió lên người lấy vạt áo to rộng che khuất đã thành công làm một động tác nhỏ, anh ta nhanh chóng đánh tin nhắn, khẩn cấp gửi cho người liên lạc: Trà Lê.

Trà Lê nhìn anh ta làm xong tất cả những việc này, lại mặc xong áo gió vào, bước ra cửa, lặng lẽ bị một nhóm cảnh sát im lặng không kém đưa đi.

Cảnh sát đứng ở hàng cuối cùng từ bên ngoài đóng cửa lại, phát ra “cạch” một tiếng.

Trà Lê thở ra một hơi dài rồi nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, màu vàng cũ của xung quanh đã nhạt đi, thời gian và khung cảnh trở lại bình thường.

Cho nên là, cộng sự đã bị các đồng nghiệp…bắt đi.

Rời khỏi nhà cộng sự, Trà Lê quay trở lại trên xe của mình, lần lượt gọi cho đồng nghiệp của mình ở cảnh sát tuần tra và tổ trọng án để thám thính thông tin.

Anh có tai mắt ở đó, không hỏi thẳng mà giả ngu hỏi:

– Có ai thấy cộng sự của tôi không? Có phải có ai đã nhờ anh ấy hỗ trợ phá án không nhỉ? Tôi tìm anh ấy có việc mà không thể nào gọi điện thoại được.

Anh không xác định được cảnh sát bắt người thuộc bộ phận nào, cũng không xác định được thân phận của họ.

Bên trong cảnh tượng hiện trường đã được anh phục hồi lại, bởi vì tất cả chỉ là cảnh tượng tái hiện lại của sự việc đã xảy ra, hơn nữa không thể đảm bảo hoàn toàn trùng khớp với thực tế, cho nên Trà Lê không thể kích hoạt siêu năng lực trong trường cảnh suy lý đó, và không thể lật xem được giao diện thông tin của bất kỳ người nào cả. Anh cũng không biết được mấy cảnh sát bắt cộng sự đi là ai.

Trà Lê liên tiếp hỏi mấy đồng nghiệp, nhóm cảnh sát tuần tra đều tỏ vẻ không biết gì cả.

Mà tổ trọng án thì như gặp ma, cả đám nói năng rất mơ hồ và ấp úng.

Xét thấy Trà Lê và cộng sự đã bị tạm đình chỉ mọi chức vụ ở trong tổ trọng án, nghiệp vụ của tổ trọng án thường liên quan đến nhiều vấn đề và tính bảo mật luôn rất cao, các đồng nghiệp cũng chỉ nghiêm túc chấp hành quy định, loại giấu giếm này Trà Lê có thể hiểu.

Mặt trời đang ngả về phía Tây, thời gian như một cái búng tay, chớp mắt đã tới thời gian tan làm buổi tối.

Thự trưởng bị Trà Lê chặn ở trong văn phòng, buổi chiều khi Trà Lê đến đây, mang theo huân chương bạc “ Khắc tinh của tội phạm” và khí thế không đạt mục đích thì không chịu đi, đập nồi dìm thuyền đặt mạnh huân chương bạc lên trên bàn của thự trưởng.

Hai bên đã giằng co suốt cả buổi chiều và vẫn bế tắc không có tiến triển gì.

Nếu làm như vậy trong giờ làm việc, thự trưởng còn có thể cố nhẫn nhịn dung túng cho thói kiêu ngạo này của Trà Lê, nhưng dù có nhẫn nhịn thế nào cũng không thể chịu đựng được nữa.

Lúc này trong hành lang, những âm thanh vui vẻ của cấp dưới tan sở liên tục vang lên, thự trưởng không thể chịu đựng được nữa, đau khổ đến mức gần như muốn chết.

– Cháu mà không chịu đi cho chú. – Thự trưởng lên án, – Chú sẽ khiếu nại đến Trung tâm Lao động và An sinh xã hội rằng cháu cưỡng chế chú tăng ca. Thành phố Noah chúng ta nghiêm cấm tăng ca, đây là điều luật giấy trắng mực đen, cháu mà vi phạm thì sẽ bị xử phạt. Cưỡng ép hoặc biến tướng cưỡng ép người lao động tăng ca, đều sẽ bị xử phạt. Chú nói cho cháu biết!

Ứng phó vấn đề này, Trà Lê một kích đánh gục nó:

– Chú đừng đùa, không có luật lao động nào áp dụng cho công chức cả.

Hết chương 5