Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 8 - Chương 67: Trận quyết chiến (2)




Vân Tranh đưa mắt tiễn Một Tàng Ngoa Bàng đi, chính mắt nhìn cầu nổi bị hủy, xác nhận nhiều lần Một Tàng Ngoa Bàng không có khả năng hồi mã thương nữa mới thở phào, kẻ này quá lợi hại, từ đầu tới cuối trận chiến, Vân Tranh đều không xác định được mục đích của kẻ này, ứng phó bị động, tốn không biết bao nhiêu công sức bố trí ở Tần Châu, khiến bách tính nguyền rủa, kết quả hoàn toàn phí công, xét về tầm chiến lược, Vân Tranh thua rồi.

Nếu không có đàn voi chiến, chỉ cần đội quân bất ngờ thọc sâu của Trương Giáng đã đủ khiến quân Tống khốn đốn, tác chiến ở dã ngoại, kỵ binh vẫn ưu thế quá lớn.

Chiến mã ba tuổi là có thể lên chiến trường, rèn rũa hai năm sẽ thành chiến mã tốt nhất, lúc đó kỵ binh Đại Tống mang nỏ tiễn, đạn thuốc nổ ùn ùn kéo tới, ai có thể kháng cự nổi?

Bởi thế phải lấy được Hà Hoàng, không từ một thủ đoạn nào.

- Hầu Tử, đi nói với giám quân, mời ông ấy phái sứ giả đi liên hệ với sáu bộ viễn trại, nói với họ, Tây Hạ đã vứt bỏ bọn họ rồi, nếu không muốn diệt tộc thì quy thuận Đại Tống, nếu bọn họ đồng ý, chúng ta sẽ tấn công Thanh Nghị Kết Quỷ chương giải vây cho bọn họ.

Hầu Tử vâng một tiếng, định chạy về đại trại.

- Quay lại! Vân Tranh tựa hồ nhớ ra điều gì, gọi Hầu Tử quay lại, nhìn hắn từ trên xuống dưới: - Ta muốn đánh ngươi một roi, có hiểu không?

Hầu Tử mặt mày nhăn nhó, gật đầu, Vân Tranh bây giờ mới nói: - Chuyện này tuyệt đối không được tái phạm, không có tiền thì hỏi ta, à hỏi phu nhân, không cho phép ngươi nhận tiền của người ngoài. Để cho ngươi nhớ, roi này ta sẽ không nương tay, nếu ngươi có ý kiến, ta để Hàm Ngưu đánh.

Đây là nguyên nhân trực tiếp khiến Vân Tranh không tha cho Long Thiết Kiều, kẻ này dám mua chuộc người thân cận nhất bên cạnh mình, phải diệt trừ.

- Lão gia đánh đi ạ. Hầu Tử miệng co giật, nhìn Hàm Ngưu đang ngoạc miệng cười khoái trá, đùa gì chứ, tên đó mà đánh thì mình nát người.

Không phải lão gia theo dõi mình, mà là mình ngốc, sao quên mất Hàm Ngưu, Long Thiết Kiều đã tặng lễ vật cho mình thì tất nhiên không thiếu phần Hàm Ngưu, mà Hàm Ngưu thì sẽ nói cho lão gia mà không cần suy nghĩ gì hết, người khác thấy lão gia có việc gì cũng sai bảo mình, nghĩ mình được lòng lão gia, thực chất không phải, lão gia giữ Hàm Ngưu bên cạnh vì tin tưởng hắn tuyệt đối, trước kia mình hay ghen tị với Hàm Ngưu, lão gia luôn thích hắn hơn mình, giờ thì hiểu rồi.

Vai trúng một roi, rất đau, không kêu, kêu sẽ bị Hàm Ngưu cười thối mũi, nhưng cũng đáng, lão gia không bắt mình trả lại tiền, về nhà thành thân rồi, không có bảo bối trấn trạch sao được.

Lý Thường nhận được mệnh lệnh Hầu Tử truyền tới, cố nén mừng rỡ trong lòng, đợi Hầu Tử đi rồi mới đứng dậy, đi mấy vòng trong lều, cuối cùng cho hai tay run rẩy vào chậu nước lạnh, có thể mới giữ được hai cái tay không chịu nghe lời này, dùng nước lạnh để nhanh chóng trấn tĩnh lại, chuyến này phải do đích thân mình đi một chuyến, đó là Vân soái tưởng thưởng cho mình, đây là công lao mười mươi.

Lão phó Lý An nghe lão gia ra lệnh, cuống lên: - Lão gia, nếu đám man tử đó bắt người thì sao, nếu như bọn chúng...

Lý Thường cười lớn: - Ngươi thấy công lao này và tính mạng lão gia, cái nào quan trọng hơn?

- Tất nhiên là tính mạng lão gia.

- Ha ha ha, sai rồi, lão gia ngươi trước khi lên chiến trường sợ muốn chết, đó là vì chết không đáng, nhưng ngươi có biết đây là chuyện gì không, là cơ hội lưu danh sử sách, đáng lão gia lấy mạng đi liều, cho dù ta chết, con cháu Lý gia sau này kém cỏi có phải đi ăn may cũng có thể ưỡn ngực tự hào.

- Mau mau chuẩn bị quan phục, phải là triều phục, để lão gia ngươi phong quang đi lập công... Hoặc là chết một cách phong quang.

Đồng Chiên bị thương rất nặng, được thân vệ bảo hộ vừa đánh vừa lui, Hạt Dược dù miệng phun máu tươi nhưng lòng vô cùng phấn chấn.

Chuyện xảy ra qua nhanh, quá bất ngờ, khi Thanh Nghị Kết Quỷ Chương vừa rơi vào trùng vây, Hạt Dược tới bẩm báo quân tình đâm một dao vào bụng Đồng Chiên không hề có chút phòng bị nào.

Khi Hạt Dược hành động, Long Thiết Kiều cũng ném ra liền mấy quả hỏa đạn giết chết không ít thân vệ của Đồng Chiên, nhân hỗn loạn cùng người Mạt Nhi Thủy Ba tộc bỏ mặc Thanh Nghị Kết Quỷ Chương đánh với người Tây Hạ, quay về đại trại chém giết.

Hạt Dược cười gằn lùi lại, đao trên tay vẫn chảy máu.

Đồng Chiên phẫn nộ xé áo buộc chặt bụng, hắn không phải bông hoa trồng trong nhà ấm, thời thiếu niên đã dẫn quân tác chiến, hắn biết phải làm gì, cần dẹp loạn trong thời gian ngắn nhất, gạt hộ vệ ra, cầm đao xong tới, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, giết chết Hạt Dược, hỏa đạn nổ một cái là hắn biết ai đứng đằng sau những chuyện này.

Dũng sĩ Mạt Nhi Thủy Ba chặn Đồng Chiên lại, tuy giết không ít phản tặc, máu tươi vì vận động mạnh mà tuôn ra như suối, Đồng Chiên không cam lòng rống lên: - Hạt Dược, ngươi không thể làm thế, ngươi không thể phản bội chủng tộc của mình, người Tống không đáng tin, bọn chúng sẽ không cho ngươi bất kỳ thì gì hết. Quay đầu đi, ta không trách ngươi, ta thề với thiên thần, sẽ không truy cứu chuyện này.

Hạt Dược cười lớn: - Ai tin người Tống, ta chỉ lợi dụng chúng để đuổi người Tây Hạ ra khỏi Thanh Đường thôi, Đồng Chiên, tên hèn nhát nhà ngươi, ngươi không dám đánh Một Tàng Ngoa Bàng, ngươi khiến bọn chúng tới dày xéo Thanh Đường, người là nỗi hổ thẹn của thảo nguyên, trời cao vì ngươi mà giáng họa xuống, ngươi có biết vì sao trời lại cho mưa không, đó là vì khi ta quyết định giết ngươi, đó là điềm báo ông trời nói đại sự của ta sẽ thành, trời còn ủng hộ ta, ngươi chịu chết đi, chớ lãng phí máu của chiến sĩ thảo nguyên nữa...

- Còn quân Tống thì ngươi cũng không cần lo, chỉ cần ta chặn lối hẻm Hổ Khiêu, quân Tống không về được, muốn về thì phải qua người Tây Hạ.

Đồng Chiên tuyệt vọng nói với thị vệ: - Thồi tù và, kệ ta, các ngươi phá vây nói với Quỷ Chương, ta chiến tử rồi, sau này hắn là chủ Thanh Đường, ta chỉ hi vọng hắn có thể dùng đầu Hạt Dược tế điện ta, để ta biết mình không chết uổng, để ta biết Thanh Đường không diệt vong...

Liên tiếp bốn hồi tù và đột nhiên vang lên, Thanh Nghị Kết Quỷ Chương gầm điên cuồng, xé xác một người Tây Hạ làm hai, thúc chiến mã mới đoạt được ra sức chạy về, mồm liên tục lẩm bẩm cầu khấn thiên thần đừng để Đồng Chiên chết.

Nhạn bắc bay về phía nam, không ngừng thay đổi đội hình, mùa đông sắp tới rồi, chúng muốn về phương nam xa xôi.

Lý Thường chỉ mang theo lão phó Lý An đứng ở dưới bầu trời mùa thu trong xanh gió mát, đối diện với thiết giáp kỵ của người Tây Hạ cũng không hề sợ hãi, chiếc áo choàng đỏ bay lất phất tăng theo không ít uy nghiêm, ông ta chuyên đi chiêu an, cho nên biết dùng tư thế và động tác thế nào, đạt hiệu quả tốt nhất.

Chậm rãi đi về phía thủ lĩnh sáu bộ viễn trại, giọng như gặp lão hữu mời một chén rượu: - Tới Đại Tống đi, Một Tàng Ngoa Bàng vứt bỏ các vị rồi.

Lão tộc trưởng Nghê Triết Hổ già nua nhảy xuống ngựa, đi về phía Lý Thường: - Tới thế nào, bọn họ gộp cả già trẻ tới ba mấy vạn người.

- Vân soái còn ít lương thực, chỉ cần tiết kiệm một chút, qua được mùa đông không khó, tổ tiên các vị cũng đi theo Đại Đường, Đại Tống ta tiếp thế Đại Đường cai trị Hoa Hạ, các vị cũng coi như trở về nhà, bỏ tối về sáng, không phải phản bội. Các vị nuôi bò dê, bọn ta tới mua, các vị dệt thảm, bọn ta sẽ mua, các vị hái thảo dược, bọn ta đến mua, dù là trà, lương thực, vải hay bông, chỉ cần các vị đề xuất, bọn ta sẽ thỏa mãn. Lý Thường nói vô cùng ôn hòa thân thiện: - Tộc nhân của các vị vẫn là tộc nhân của các vị, tộc trưởng vẫn là tộc trưởng, không có gì thay đổi.

- Vậy nước Tống muốn bọn ta làm gì? Nghê Triết Hổ biết điều kiện càng ưu đãi, yêu cầu càng khắc nghiệt:

- Bỏ cung tên, cởi chiến giáp, nếu muốn giữ lại võ sĩ của mình, thì phải gia nhập quân đội, quân đội là trọng khí quốc gia, Đại Tống không cho phép quân đội nắm trong tay tư nhân.

Nghe Triết Hổ không hề ngạc nhiên, võ sĩ bảo vệ cho bộ tộc an toàn, những võ sĩ cũng là nguồn cơn khiến hoàng tộc Đại Hạ không tin tưởng, dẫn tới họa sát thân hiện nay, ông ta biết Một Tàng Ngoa Bàng đã rời Lam Sơn, đốt cầu nổi, sáu bộ viễn trại đã tới lúc sinh tử tồn vong rồi.