Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 8 - Chương 68: Trận quyết chiến (3)




- Đây là ý của Vân Tranh? Nghê Triết Hổ cắm đao xuống mặt đất phía trước:

- Không, Vân Tranh muốn đợi các vị và Thanh Đường đánh nhau tới chết, sau đó nhảy vào làm ngư ông đăc lợi. Sau đó chuyển sương quân tới, không tới vài năm sẽ xuất hiện rất nhiều người Tống chăn thả gia súc, như thế mảnh đất này mới thực sự là của người Tống. Lý Thường nói thật chậm rãi:

Nghê Triết Hổ cúi xuống lấy nắm đất vàng ẩm ướt: - Đó là phép tắc của thảo nguyên, không ngờ Vân Tranh cũng am hiểu, ta thừa nhận, đây là ý kiến vô cùng chính xác, nếu là ta, ta cũng sẽ làm như thế. Người Tống, ngươi là ai, bằng vào cái gì có thể thay chủ soái đưa ra quyết định này?

Lý Thường lấy ấn tín trong lòng ra, lão phó Lý An vội trải một tâm vải, để ông ta đóng dấu lên đó: - Đây là ấn chương của Thiên chương các thị chế, biểu thị thân phận tôn quý của ta. Tiếp đó lại lấy một ấn làm bằng ngọc thạch: - Đây là ấn tín ngự sử trung thừa, chứng minh ta là quan viên cao cấp của Đại Tống. Cuối cùng lấy ý chỉ đặt lên tấm vải, nói nhỏ: - Đây là văn thư bệ hạ đích thân ủy thác ta làm giám quân tiết chế mười lăm lộ binh mã, nói lên ta là nhân vật thứ hai trong quân, nhưng không bị chủ soái tiết chế.

Nghê Triết Hổ nhận lấy ấn tín xem vô cùng kỹ càng, cuối cùng bỏ xuống, đưa cho năm tộc trưởng khác xem, cuối cùng nước mắt chảy dài nói: - Bọn ta xem không hiểu.

Câu nói ấy chưa đừng bi thương vô hạn, Lý Thường bất giác cũng đỏ hoe, nỗ lực điều hòa tình cảm: - Xem ra các vị không ai làm quan trong triều đình Tây Hạ, vì quan chức Tây Hạ không khác nhiều so với Đại Tống, đến tộc trưởng cũng không biết ấn tín này, các vị thực sự rời xa trần thế quá lâu.

- Không hiểu cũng không sao, lão phu sẽ ở lại trong quân cùng các vị, đi cùng các vị, giờ hãy gom toàn bộ lương thực còn lại đem cho bộ hạ thân tín nhất trở về, nhất định trở về trước Một Tàng Ngoa Bàng, thân nhân của các vị mới tránh được đồ đao.

Nghê Triết Hồ nắm chặt lấy tay Lý Thường: - Ngài cho người của ta về sao?

- Đương nhiên, nếu không về, sao có thể đưa thân nhân các vị tới Thanh Đường.

Nghê Triết Hổ lập tức lau khô nước mắt, quay đầu quát: - Trữ Hổ Hổ, dẫn Ngột Tốt trở về, nói với Đại Triết Mã, chúng ta không sống được ở Tích Thạch sơn nữa, bảo hắn dẫn cả tộc tới Thanh Đường sống qua mùa đông.

Lý Thường nhìn đại hán đầu trọc từ trong quân trận chạy ra, nói một tràng dài thổ ngữ Tây Hạ, ông ta tuy không hiểu, nhưng vô cùng tự tin mình sẽ thành công.

Nghê Triết Hổ đá bay đại hán trọc đầu, thi lễ với Lý Thường: - Ba nghìn, bọn ta chỉ cần phái ba nghìn võ sĩ trở về.

- Không đủ, ba nghìn làm sao ứng phó được khó khăn trên đường, làm sao có thể bảo vệ tộc nhân an toàn, lão phu cho rằng tám nghìn tướng sĩ bảo đảm hơn.

Nghê Triết Hổ nhìn Lý Thường hồi lâu, không dám tin vào tai mình, đột nhiên quỳ xuống: - Sau này tướng quân gặp phiền toái gì, chỉ cần nói một câu, sáu bộ chúng tôi dù chết không từ.

Lý Thường vội vàng đỡ ông ta đứng lên: - Nhầm rồi, sau này các vị chỉ có một đối tượng phải trung thành, là hoàng đế bệ hạ, không phải lão phu. Mau mau về đi, chúng ta còn rất nhiều việc phải làm trước mùa đông, nếu không thì tộc nhân các vị tới đây sẽ vô cùng khó khăn.

Nghê Triết Hổ cứ nghĩ mình đang nằm mơ, không tin người Tống, nhưng không nghĩ ra chuyện này trăm lợi mà không hại gì, nếu bọn họ chết ở đây, bộ tộc không còn dũng sĩ, thân nhân sẽ không sống nổi, không thể có kết cục nào tồi tệ hơn nữa.

Vả lại Đại Tống cho bọn họ nhiều hơn cả yêu cầu.

Nhi tử Trữ Hổ Hổ của ông ta chọn xong dũng sĩ, mang theo toàn bộ quân lương, dưới sĩ dẫn đường của quân Tống mang cờ đỏ, rời chiến trường không gặp bất kỳ trở ngại nào, qua Lam Sơn là sa mạc mênh mông, không gì có thể ngăn nổi tám nghìn kỵ binh tinh nhuệ này.

Làm xong chuyện này, Nghê Triết Hổ và các tộc trưởng khác hết sức tự nhiên đứng sau lưng Lý Thường, làm ông ta cảm giác muốn bay lên, tiếc nuối duy nhất là vì chỉ mang theo một lão phó, không ai chứng kiến thời khắc vinh quang nhất cuộc đời mình.

Hơn ba vạn kỵ binh Tây Hạ biết mình hiện giờ sẽ phải tranh đoạt mục trường cho mình và tộc nhân, tức thì đấu chí tăng vùn vụt, cho dù là người bị thương cũng cắn răng nhảy lên chiến mã, dũng manh lao về phía Thanh Đường.

Vân Tranh đứng trên triền dốc nhìn chiến trường dưới chân, đằng sau là một cỗ thi thể toàn thân thương tích, gần như không nhận ra được nữa.

Đồng Chiên bị Hạt Dược giết chết, một người nếu như lòng day dứt, thì biện pháp duy nhất là giết chết người khiến mình day dứt, nên nếu không có Long Thiết Kiều giữ lại, thi thể Đồng Chiên đã bị Hạt Dược băm nát.

Sau khi Lý Thường thuyết phục thành công sáu bộ viễn trại, người Tây Hạ mang cờ Tống xông vào chiến trường chém giết quân Tây Hạ, Hạt Dược biết tính toán làm ngư ông đắc lợi của mình đã hỏng, dẫn đội ngũ vốn dùng để đề phòng Vân Tranh, tham gia tiễu trừ Thanh Nghị Kết Quỷ Chương.

Khương Triết đi tới bên cạnh Vân Tranh, chỉ Hạt Dược dẫn người chém giết quân Thanh Đường không ghê tay: - Đại soái, không giữ kẻ này được, thám báo báo về, hắn lén phái không ít người về giữ hẻm Hổ Khẩu, rõ ràng muốn bóp chết đường lui của chúng ta, giờ thấy quân ta chiếm ưu thế, lại lần nữa trở giáo, có chiến hữu như thế, khác gì có dao kề cổ.

- Ta cũng không thích hắn, nhưng hắn tác chiến không tệ, cứ dùng đã, nhìn xem, Kết Bưu nổi điên cũng bị hắn đánh lui, lệnh Ngô Kiệt tiếp tục đẩy chiến tuyến về phía trước. Vân Tranh do dự một lúc nói: - Nhớ, không được giết Thanh Nghị Kết Quỷ Chương.

Khương Triết không chút khách khí nói: - Đại soái, thứ cho thuộc hạ không theo quân lệnh này được, ngài xem đi, hắn bị ba mặt giáp kích của Hạt Dược, Lang Thản, Tôn Đại Chí mà vẫn ngăn được sóng dữ, chứng tỏ uy vọng ở Thanh Đường cực cao, mới nhanh chóng khiến người Thanh Đường quy tụ lại sau cái chết của Đồng Chiên, lúc này sao có thể nương tay được.

Vân Tranh thở dài: -... Vậy để ta ra tay...

- Không, đại soái đã giao trận này cho thuộc hạ chỉ huy, ngài thực sự không thích hợp, cứ để thuộc hạ.

Chiến trường loạn vô cùng, Quỷ Chương chính là cái thìa lớn quấy loạn nồi cháo, hắn có linh cảm chiến trường mạnh mẽ, luôn tổ chức những đợt tấn công kiên quyết nhất vào chỗ yếu nhất của quân Tống, dù là thế đối diện với quân địch đông hơn, chuẩn bị tốt hơn, đội quân do hắn miễn cưỡng tập trung lại không thể cầm cự quá lâu.

- Chúng ta phải rút thôi, Thản Tang, ngươi đi cứu Kết Bưu lại, chúng ta rút về cao nguyên.

Quỷ Chương nhổ ra một ngụm máu, thay một thanh đao khác, tiện tay cắt luôn mái tóc lòa xòa trước mặt, đây là thanh đao thứ sáu rồi, chiến mã cũng đổi bốn con, còn giáp thì không nhìn ra được nữa.

- Không được! Tên khốn Kết Bưu đó đáng chết. Thản Tang sắp kiệt sức rồi, nhưng nghe thấy tên Kết Bưu, lửa giận lại bùng lên:

- Thản Tang Na Lạp Cát, đây không phải là lúc so đo chuyện ấy, Kết Bưu chỉ nhất thời bị lừa gạt thôi, chúng ta vẫn là huynh đệ. Huynh đệ gặp nạn, sao có thể không cứu, thôi vậy, để ta cứu hắn.

Quỷ Chương nói xong xách đao xông lên ngay:

Hạt Dược chém hết đao này tới đao khác lên thuẫn da của Kết Bưu, chém một đao lại chửi một câu chết đi, tay trái Kết Bưu tê dại gần như không nâng lên được nữa, vẫn phát cuồng xông về phía Hạt Dược, hắn chỉ còn một mong muốn, giết tên phản bội này.

- Tên ngu xuẩn không thức thời, lão tử có ý tốt muốn kéo ngươi cùng uống bát lớn ăn miếng to, con trâu ngu xuẩn nhà ngươi không biết điều, hỏi lần nữa, có chịu đầu hàng không?

Kết Bưu không trả lời, chỉ nhổ một bãi nước bọt vào mặt Hạt Dược, Hạt Dược đưa tay đỡ được, cười nanh ác: - Ngươi muốn chết, lão tử không cho ngươi chết, tặng ngươi cho tên giám quân Lý Thường, hắn thích làm người nến.

Dồn lực một đao chém vỡ thuẫn da của Kết Bưu, vươn tay bóp cổ hẳn, bóp tới tên này lè lưỡi, mắt lỗi ra, sắp chết tới nơi, đột nhiên thấy tay mình nhẹ bẫng, rồi tiếp đó cơn đau ập tới như thủy triều, Hạt Dược mới phát hiện tay trái mình đã bay trên không, Thanh Nghị Kết Quỷ Chương không ngờ xuyên phá trận địa, đành tới phía mình.

Hồn phi phách tán, Hạt Dược nào dám đối diện với Quỷ Chương, vội lăn về phía sau, Kết Bưu ngã xuống đất, nhìn thấy Quỷ Chương tới, ôm cổ họng nói: - Giết hắn trước rồi hẵng giết ta, ta muốn nhìn thấy hắn chết.