Trò Chơi Sinh Tồn Vô Hạn

Chương 51: Bị nhốt trong chiến tranh (2)




“Ý nghĩ của chúng ta gần như nhau.” Tô Hàn tỏ vẻ tự nhiên, chậm rãi mở miệng, thuận tiện dựa vào đằng sau, “Hệ thống nhắc nhở, có 50 cái rương tiếp viện màu trắng rơi rụng ở các nơi trong thành phố, tôi định đi tìm.”

Mặc dù hòm giữ đồ đã đựng đầy, buổi sáng hôm nay thu được phần ăn bánh mì đen và sữa bò, ba lô cũng đựng ít đồ, nhưng cô cần thiết giả vờ sốt ruột hy vọng tìm được vật tư, nếu không sẽ bị đồng đội tạm thời nhận thấy điều không ổn.

“Cốc ——” một âm thanh nhỏ bé vang lên.

Du Bảo Văn rất ngạc nhiên, không nhịn được suy đoán, “Chẳng lẽ có cửa ngầm?” Nghe nó giống như có vật nặng đập vào cánh cửa.

Tô Hàn quay người cẩn thận quan sát. Rất nhanh cô phát hiện, ở góc cửa hàng này có cái kệ sắt, bên trên để đầy đồ hỗn tạp, thoạt nhìn vừa nặng vừa bẩn lại vô dụng.

Ban nãy cô vô ý ngả về phía sau, đụng phải cái kệ cho nên tạo thành tiếng động.

“Cô qua đây phụ một tay.” Tô Hàn thuận miệng gọi.

Du Bảo Văn qua giúp đỡ.

Hai người xê dịch kệ sắt, kết quả phát hiện, đằng sau kệ thật sự có cửa ngầm! Chỉ là tay nắm cửa hoàn toàn bị mấy thứ linh tinh che đậy, cho nên không hề gây chú ý.

“Bị nhốt trong chiến tranh một năm, vật tư hao hết. Nhưng nếu là hầm ngầm chưa từng bị phát hiện, bên trong hẳn là có vài thứ tốt?” Tô Hàn một bên lẩm bẩm, vừa đi đi mở cửa.

Nhưng cô vặn tay nắm, cửa không mở.

“Cần có chìa khóa.” Du Bảo Văn vừa lộ vẻ buồn phiền, đã thấy đồng đội tạm thời móc ra công cụ, vòng qua then cửa, tạo thành một vòng cung hình tròn. Vì thế, cửa gỗ rách nát tự động rộng mở.

Du Bảo Văn, “……”

Ngoài dự đoán, cô gái này thật rất hung tàn.

Tô Hàn đi thẳng vào phòng nhỏ, thấy một cái rương xốp vuông vức màu trắng lẳng lặng nằm trên sô pha, xung quanh dùng băng dính cố định. Gần như là nháy mắt, cô nhớ tới rương tiếp viện màu trắng theo lời hệ thống.

“Tôi còn tưởng rằng rương tiếp viện nhảy dù từ hệ thống, bay lượn theo gió, ngẫu nhiên rơi xuống góc xó xỉnh nào đó, hóa ra không phải à?” Tô Hàn cúi đầu trầm tư, “Chẳng lẽ là ngẫu nhiên đổi mới ở góc phó bản nào đó?”

“Cũng có thể là NPC của hệ thống chuẩn bị. Nhưng chưa phát huy tác dụng, nguyên chủ NPC đã chết, cho nên đồ vật để lại trong phòng.” Du Bảo Văn thuận miệng nói, “Dù sao bất kể là loại giả thiết nào, lấy được hàng tiếp tế là ổn.”

“Cũng đúng.” Tô Hàn không hề chần chờ, dùng chủy thủ hoa bung keo mang, mở ra tiếp viện rương.

Trong rương, thịt hộp *5, xà phòng thơm *5, nước khoáng *5, bộ lọc nước dạng sợi cuốn *1, bật lửa *2, dung dịch thuốc tẩy trắng Clo gia dụng *2.

Du Bảo Văn cau mày, thấp giọng lẩm bẩm, “Bật lửa thì thôi, tại sao có thuốc tẩy trắng gia dụng ở bên trong?” Mặc kệ nghĩ như thế nào, cô không rõ công dụng của thuốc tẩy trắng.

Ánh mắt Tô Hàn hơi lóe, lập tức nghĩ tới —— sử dụng thuốc tẩy trắng gia dụng bình thường có thể tinh lọc nước uống!

Thuốc tẩy trắng bình thường đều chứa từ 3% đến 6% Natri Hypoclorit NaClO, có thể thông qua phản ứng oxy hoá tạo thành tác dụng tiêu độc. Chỉ cần để thuốc tẩy trắng vào trong nước, sau đó để nguyên ít nhất 12 tiếng đồng hồ, chờ khi quá trình oxy hoá kết thúc, có thể dùng nước để uống.

Nói cách khác, nước khoáng dùng để uống trực tiếp, còn bộ lọc nước và thuốc tẩy trắng là tài nguyên quý giá dùng để tạo ra nước sạch!

Tô Hàn trầm tư một lúc, chậm rãi mở miệng, “Tổng cộng 20 đồ vật, mỗi người một nửa đi.”

Du Bảo Văn rất ngạc nhiên, “Nhưng tôi chẳng giúp được gì……”

Cửa ngầm do cô ấy phát hiện, cửa do cô ấy mở ra, cho dù tính toàn bộ đồ vật thuộc tất cả của cô ấy, cô cũng không thể nói gì hơn.

Tô Hàn nói thành khẩn, “Trò chơi càng ngày càng khó, tôi yêu cầu sự trợ giúp. Đối với tôi, cô tồn tại hữu dụng hơn số vật tư này.”

Cùng lúc đó, trong lòng cô lại suy nghĩ, làm sao cô lấy được! Ba lô sắp không nhét nổi……

Du Bảo Văn nhìn thật kĩ đồng đội tạm thời, ánh mắt dần dần trở nên hiền hòa, địch ý tiêu tán không ít, “Cảm ơn.”

“Khách sáo.” Nói, Tô Hàn cất xà phòng thơm, bộ lọc nước sợi quấn, bật lửa và dung dịch thuốc tẩy trắng Clo gia dụng vào ba lô.

Trong lòng Du Bảo Văn rõ ràng, cô gái này biết mình thiếu đồ ăn, cho nên cố ý để lại thức ăn nước uống. Vì thế không tự giác, cô dỡ bỏ đề phòng trong lòng.

Sự thật cô luôn nhớ rõ tri ân báo đáp, nhưng cô chỉ muốn báo đáp ân tình, không muốn mất mạng, cho nên luôn luôn cẩn thận.

Có điều, ngôn ngữ có thể nói dối, hành vi không thể làm giả. Hiện giờ phát hiện Tô Hàn rất hòa thuận trước sau như một, Du Bảo Văn lập tức thu bớt gai ngược trên người, cũng chủ động tỏ vẻ, “Trên người tôi mang theo rất nhiều nhiên liệu, nếu cần cô cứ việc nói một tiếng.”

“Được.” Tô Hàn cười đồng ý.

Trong cửa hàng không còn đồ vật hữu dụng, hai người xoay người rời đi.

Vừa đi, Du Bảo Văn vừa đề nghị, “Trước tiên ta tìm địa điểm an toàn làm cứ điểm, sau đó khuếch tán về bốn phía, tiến hành điều tra, được không?”

“Ừm. Có điều tốt nhất cứ điểm ở gần ao hồ, dân cư thưa thớt, vị trí địa lý ẩn nấp……” Tô Hàn rơi vào trầm tư.

Du Bảo Văn không quấy rầy cô, chỉ là nhìn xung quanh bốn phía, duy trì trạng thái cảnh giới bất cứ lúc nào. Bỗng nhiên, ánh mắt cô ngưng tụ, nhanh lôi kéo ống tay áo đồng đội nhỏ, sau đó tay chỉ hướng nào đó.

Tô Hàn thuận thế nhìn theo, chỉ thấy cách đó không xa có hai người một nam một nữ đang đi trước. Trong đó trên người người đàn ông vác đòn gánh, khuân hai cái thùng nước. Nữ thì đi trước dò đường, điều tra an toàn.

Tô Hàn hạn hán lời. Vì tránh cho lại bị theo dõi, cô và Du Bảo Văn cố tình chọn con đường nhỏ yên tĩnh để đi. Ai ngờ đối phương có cùng ý tưởng, vì thế hai bên gặp gỡ.

Mắt thấy đối phương phát hiện hai người bên ta tồn tại, trong ánh mắt hiện lên sự sợ hãi, Tô Hàn sờ sờ cái mũi, rất muốn nói các cô cũng sợ bị cướp, cũng sợ gặp người xấu có được không?

Bốn người nhìn nhau, thật lâu không nói gì.

Cuối cùng, một người đàn ông duy nhất nhanh chóng quyết định, buông đòn gánh, nhanh chóng nói, “Đây là nước tôi lấy từ hồ ở công viên gánh tới, nếu muốn các cô cứ việc cầm nhưng đừng làm người khác bị thương. Nếu không, chúng tôi cũng không dễ bắt nạt!”

Mặc dù anh ta là nam giới, nhưng tình thế trước mắt đã không đơn giản dùng nam nữ để phân chia thực lực. Đối phương là con gái, sống đến bây giờ, đó chính là bản lĩnh! Tuyệt đối không thể xem thường!

“Chúng tôi chỉ là đi ngang qua.” Hai người Tô Hàn cố tình vòng một vòng cung, sau đó nhanh chân đi thẳng.

Người đàn ông lập tức ngẩn người. Hai người không làm gì, trực tiếp đi rồi?

Người phụ nữ thở dài một hơi, may mắn nói, “May mà gặp được người tốt, chúng ta mau về nhà đi.”

Người đàn ông không lên tiếng, một lần nữa nhấc đòn gánh, bước từng bước một.

**

Tiếp tục đi về phía trước, một khu dân cư kiểu cũ xuất hiện trước mặt Tô Hàn.

Đó là một căn nhà ngói, cao nhất chỉ có hai tầng, trước nhà có bụi cỏ, đằng sau nhà có vườn hoa. Có hai cái cửa ra vào, cửa trước và cửa sau.

“Ta ở lại đây đi?” Tô Hàn hỏi ý kiến đồng đội nhỏ, “Có hai cửa, rất tiện chạy trốn. Hơn nữa ở đây rất yên lặng, dọc đường đi chưa gặp được người nào.”

Du Bảo Văn chăm chú đánh giá, thật lâu sau bỗng nhiên nói, “Nhà bên cạnh có người.”

“Hả?” Tô Hàn có chút ngạc nhiên.

Du Bảo Văn giải thích, “Cô xem vườn hoa của các nhà khác đều là cỏ dại đúng không? Chỉ có mỗi nhà kia, trồng đồ ăn ở vườn hoa. Cà chua, đậu Hà Lan, cải bắp, đều là loại rau dễ trồng.”

“Còn có một ít hẳn cũng là đồ ăn, có điều tôi không nhận ra.”

Tô Hàn trợn tròn mắt nhìn cả buổi, cuối cùng bất đắc dĩ từ bỏ —— những thực vật đó, cô không biết cái nào……

“Cho dù nhà bên cạnh có người, tôi vẫn muốn ở đây.” Suy xét thật lâu, Tô Hàn cuối cùng nói, “Bên ngoài nhà có lan can, có thể ngăn cản kẻ địch xâm lấn. Mặt khác có hai cửa tiện cho việc chạy trốn.”

“Có điều nếu cô không muốn, tôi sẽ không miễn cưỡng. Lúc trước đã nói, không hợp thì chia tay, đường ai nấy đi.”

Du Bảo Văn tự nhủ, nếu là đơn độc rời đi, bên ngoài nguy hiểm hơn nơi này nhiều. Cô lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói, “Tôi cảnh báo thôi, trước ở lại. Phó bản làm gì có chỗ nào tuyệt đối an toàn? Có thể tốt hơn địa phương khác một chút, đã không tệ.”

Hơi tạm dừng một lát, cô mở miệng dò hỏi, “Cô từng nghe quy tắc an toàn gấp ba chưa?”

Tô Hàn một bên đẩy cửa, một bên trả lời, “Biết. Đại ý là đối với vật tư quan trọng sinh tồn, cần thiết chuẩn bị tốt ba nguồn cung cấp khác biệt. Cứ như vậy, cho dù một nguồn cung cấp bởi vì sự cố ngoài ý muốn đoạn tuyệt, không đến mức lập tức rơi vào nguy hiểm.”

“Không sai.” Du Bảo Văn nghiêm mặt nói, “Cho nên trước tiên ta ở lại nơi này, sau đó bớt thời gian tìm kiếm nơi an toàn khác. Vạn nhất bị tập kích, không thể không vứt bỏ nhà ở, chúng ta có thể thong dong chuyển dời đến nơi khác.”

Tô Hàn tạm dừng động tác, tâm tình phức tạp. Chuẩn bị ba nơi an toàn trở lên? Lượng công việc quá lớn, cô gái này quá có ý thức cảnh giác!

Có điều trên mặt, cô thờ ơ nói, “Tùy cô.”

Hai người cùng vào nhà.

Bởi vì trong phòng đã thật lâu không có người ở, cho nên toàn là tro bụi.

Đi dạo một vòng, Tô Hàn phát hiện, trong phòng không có đồ gỗ. Nhưng có vài mảnh gỗ vô dụng chồng chất ở một bên, có điều số lượng không nhiều lắm.

“Thoạt nhìn rất giống đã từng có người tị nạn trong phòng, nhưng cuối cùng không thể kiên trì tiếp.” Du Bảo Văn nghiêm túc phân tích đưa ra kết luận.

“Đến cùng chiến tranh giằng co một năm.” Tô Hàn cảm thán trong lòng.

Cái gì gọi là bị nhốt trong chiến tranh? Chính là mọi người chỉ có thể ở thành phố này, cắt đứt liên hệ với bên ngoài, không ngừng tiêu hao đồ tồn kho.

Sinh hoạt trong hoàn cảnh gian nan khốn khổ, nhiều người không thể sống tiếp. Chỉ có một bộ phận cực nhỏ trước tiên mua đồ, năng lực sinh tồn cao, mới có thể may mắn còn tồn tại.

Lắc lắc đầu, Tô Hàn bảo Du Bảo Văn qua giúp. Hai người cùng nhau quét tước nhà ở, miễn cưỡng thu dọn căn phòng như nơi cho người ở.

Lúc ăn cơm trưa, Tô Hàn ăn bánh mì đen và kẹo, uống sữa bò. Du Bảo Văn ăn hộp thịt hộp, uống chai nước khoáng, chủ động dò hỏi đồng đội nhỏ, “Cô muốn ăn đồ hộp không?”

“Không cần.” Tô Hàn từ chối. Nếu cô không nhanh chóng tiêu hao tồn kho, chừa ra chỗ trống cho ba lô, cô cảm thấy mình sớm hay muộn bị phát hiện.

Sau khi ăn xong, Du Bảo Văn khăng khăng tìm kiếm nơi an toàn dự phòng, vì thế đơn độc ra ngoài.

Tô Hàn tiếp tục thu dọn nhà ở, cũng đứng ở lầu hai, cẩn thận quan sát hướng đi xung quanh.

Ai ngờ chỉ qua mấy giờ, trước cửa ngôi nhà bị cho rằng có người cư trú trống rỗng xuất hiện một tấm ván gỗ viết tay, mặt trên xiêu xiêu vẹo vẹo viết mấy chữ to, “Bên trong có người mắc bệnh truyền nhiễm, xin đừng tới gần.”

Tô Hàn, “……”

Mặc dù trong lòng biết đối phương rất có thể chỉ nói dối tránh họa, nhưng không thể không thừa nhận, thấy mấy chữ “Bệnh truyền nhiễm”, cô hoàn toàn không có ý định lại gần.