Trò Chơi Sinh Tồn Vô Hạn

Chương 53: Bị nhốt trong chiến tranh (4)




Nhưng mà, cảm giác hậm hực từ đầu đến cuối khó tiêu tan. Du Bảo Văn cầm lòng không đậu liếc nhìn đồng đội nhỏ, tự nhủ, nhìn tố chất tâm lý người ta này! Không tìm thấy nguồn nước ổn định, người ta vẫn tỏ vẻ tự nhiên, không chút hoang mang, hiển nhiên cực kì tin tưởng bản lĩnh của chính mình.

Nhưng mà cô không biết là, Tô Hàn tự tin hoàn toàn phát ra từ hàng hóa dự trữ phong phú…… Nếu chỉ có đồ ăn ba ngày, cô xác định sầu não hơn ai khác! Hận không thể nghĩ mọi cách bỏ thêm đồ vào kho hàng!

Tô Hàn không biết được đồng đội tạm thời suy nghĩ cái gì, cô nhìn quanh bốn phía, đột nhiên hơi có chút cảm xúc, “Sống lâu trong chốn thành phố xa lạ, mọi người thường xuyên không nhận thức được bản thân ỷ lại các đồ dùng như thế nào. Theo ban năng họ sẽ thấy rất nhiều đồ vật trong sinh hoạt tồn tại đương nhiên, không có khả năng biến mất.”

“Song chỉ khi tai nạn ập đến, bọn họ mới vỡ lẽ, chẳng có gì là chuyện đương nhiên.”

“Chính phủ phục vụ cung cấp rất nhiều tiện lợi. Mất đi mọi thứ, sinh hoạt của mọi người không còn thuận tiện.”

“Tai nạn phát sinh, ăn đau khổ mới tỉnh ngộ, trước đó nhắc nhở, ngược lại có khả năng bị cười nhạo buồn lo vô cớ, lo bò trắng răng.” Du Bảo Văn nghiêm túc nói.

Tô Hàn quay đầu đi, phát hiện đồng đội nhỏ giống như người có chuyện xưa.

Du Bảo Văn nhún nhún vai, hờ hững nói, “Từ trước đến nay tôi luôn có ý thức đề phòng bất trắc, trong nhà chuẩn bị tốt go—bag bất cứ lúc nào, nhưng tôi luôn bị người xung quanh cười nhạo không chỉ một lần. Tôi không hiểu tại sao, bọn họ chẳng lẽ không rõ đạo lý có thời gian chuẩn bị trước.”

Go—bag, chiến thuật ba lô, bên trong chứa đủ vật tư để sinh tồn. Một khi xảy ra tình huống khẩn cấp, lưng đeo ba lô là có thể trốn chạy.

Tô Hàn tự nhủ, người cuồng sinh tồn trên đời này có rất nhiều, ví dụ cô, ví dụ Du Bảo Văn.

“Nếu tai nạn tới bất kỳ, người từng cười nhạo cô chính là đồ ngốc. Nếu bình tĩnh sống vài chục năm, không xảy ra chuyện gì, những người khác sẽ cảm thấy hành động của cô thật ngu xuẩn.” Tô Hàn từ từ thở dài, “Đa số người trên thế giới này, luôn thói quen lấy kết quả làm hướng phát triển, kết quả tốt mọi thứ đều tốt. Nhưng mà chúng ta chuẩn bị nhiều như vậy, chỉ để tránh chân tay luống cuống khi có sự cố.”

“Đúng vậy!” Du Bảo Văn cảm giác mình tìm được tri âm, lập tức oán trách, “Giống như mua bảo hiểm để đề phòng ngoài ý muốn, chẳng lẽ mua bảo hiểm thì ngóng trông mình xảy ra chuyện à? Đương nhiên không phải! Mục đích thực sự là vì đề phòng khi có chuyện xảy ra, mình không có biện pháp xử lý!”

Cuối cùng sự cố bất ngờ chẳng chừa một ai theo ý chí của con người.

Nói khỏi miệng, Du Bảo Văn phát hiện cảm xúc mình quá kích động. Cô lấy lại bình tĩnh, nỗ lực duy trì hô hấp đều đều, giải thích, “Bên người tôi có quá nhiều người như thế, nói với họ bao nhiêu lần cũng không hiểu nhau. Hiếm khi tôi gặp một người cùng quan điểm, tâm trạng hơi kích động.”

“Tôi hiểu mà.” Tô Hàn cười, sau đó dặn dò, “Nghỉ ngơi đi, chờ lát nữa chúng ta cùng ra ngoài đi tìm ao hồ.”

“Được.” Du Bảo Văn sảng khoái đồng ý.

**

Ăn uống no đủ, nghỉ ngơi đầy đủ xong, hai người ra khỏi phòng, bắt đầu tìm kiếm chỗ có ao hồ.

Một phó bản rộng lớn như thế, trong tiền đề không có bản đồ, họ muốn tìm một địa điểm chính xác là điều không dễ. Bởi vậy, vì đề phòng lạc đường, hai người vừa đi vừa làm đánh dấu.

Ai ngờ vừa đi qua hai con phố, có một người người đàn ông trẻ tuổi vui tươi hớn hở thò qua, “Hai vị có cần gì không?”

Tô Hàn đánh giá người tới từ trên xuống dưới, mặt không cảm xúc hỏi, “Anh có cái gì?”

Người đàn ông trẻ tuổi ưỡn ngực, kiêu ngạo nói, “Tin tức, đồ ăn, nước uống, nhiên liệu, vật dụng hàng ngày, chỉ có thứ cô không nghĩ ra, không có thứ tôi không kiếm được!”

Du Bảo Văn và Tô Hàn liếc mắt nhìn nhau một cái —— nếu có người trực tiếp chỉ ra địa điểm của ao hồ, không cần tốn sức tìm kiếm.

Du Bảo Văn vừa định tìm đồ trong túi, lại bị ngăn cản.

Tô Hàn móc từ kho hàng tùy thân của chính mình ra một cái bật lửa nhiên liệu ít nhất, không hề để ý nói, “Tôi chọn tin tức. Nơi nào có ao hồ hoặc là con sông? Thù lao là cái bật lửa trên tay này.”

Đôi mắt người đàn ông trẻ tuổi sáng kinh người. Anh ta cố gắng kìm nén trong lòng mừng như điên, tự tin tràn đầy nói, “Xem như cô hỏi đúng người! Tôi là thổ địa nơi này!”

Tiếp theo anh ngoắc ngón tay, “Ao hồ gần nơi này nhất ở hướng kia. Chỉ cần đi mười phút là thấy.”

“Cảm ơn.” Tô Hàn tiện tay ném bật lửa qua.

“Hoan nghênh lần sau quang lâm.” Người đàn ông trẻ tuổi nhanh nhẹn tiếp nhận, cười không khép miệng.

Hai người tiếp tục đi về phía trước.

Du Bảo Văn cố tình đè thấp tiếng nói, dò hỏi, “Tại sao không cho tôi trả?”

Tô Hàn thuận miệng nói, “Ở cái phó bản này, bật lửa và thuốc tẩy trắng giá trị cao hơn chúng ta tưởng tượng. Bật lửa trong tay cô đều là mới tinh, quá gây chú ý. Cái tôi vừa ném qua chỉ còn lại 1/3 nhiên liệu, không dễ dàng chọc phiền toái.”

“Được.” Nếu là suy xét vì an toàn, Du Bảo Văn không lý do không đồng ý.

Chỉ là đi một lúc, cô phát hiện không đúng, “Người gánh nước ta ngẫu nhiên gặp không phải đi về hướng này.”

“Vì an toàn, cố tình đi loanh quanh?” Tô Hàn thuận miệng nói, “Tên ban nãy không thể vì một cái bật lửa 1/3 nhiên liệu lừa chúng ta chứ?”

Vừa dứt lời, phía trước xuất hiện năm thanh niên trai tráng lấp kín đường đi.

Quay đầu lại xem, con đường từng đi qua bị ba tên thanh niên lấp kín. Người cầm đầu chính là người đàn ông trẻ tuổi ban nãy vừa hỏi họ.

Du Bảo Văn, “……”

Tô Hàn, “……”

Trăm triệu không ngờ tới, trên thế giới thật sự có loại quỷ nghèo như này! Lấy ra cái bật lửa second-hand đều bị theo dõi!

Người đàn ông trẻ tuổi nhe răng cười, biểu cảm lành lạnh, “Nghề chính người môi giới, nghề phụ trộm cướp. Thức thời thì giao đồ trong ba lô ra đây, tôi có thể tha cho các người không chết.”

Tô Hàn nói vừa nhanh vừa ngắn gọn, “Chờ lát nữa tách ra chạy!”

Nói, cô không chút do dự lấy ra một cái bật lửa second-hand, đột nhiên ném vào bụi cỏ nơi xa.

“Bật lửa!!” Có người sợ hãi kêu ra tiếng. Dáng vẻ vô cùng đau đớn, phảng phất là ngọc bích bị ném xuống đất, sắp dập nát.

“Đi.” Tô Hàn gầm nhẹ nói.

Ngay sau đó, hai người phá khỏi vòng vây ba người. Cùng thời gian, Tô Hàn lại ném vào trong bụi cỏ cái bật lửa second-hand. Mà Du Bảo Văn, ném bật lửa vào bụi cỏ bên kia.

“Mau ngăn người lại! Đó chính là dê béo!” Người đàn ông trẻ tuổi hét lớn.

Nhưng đồng đội không để ý đến anh ta, sôi nổi chạy như bay đến nơi xa, bắt đầu tìm kiếm bật lửa rơi trên mặt đất.

Tô Hàn phá vây bên trái, Du Bảo Văn chạy về bên phải. Người đàn ông trẻ tuổi muốn ngăn cản cả hai người, ai ngờ đối phương như cá chạch, đặc biệt có thể chạy. Cuối cùng, chẳng ngăn cản được ai.

Vừa quay đầu, người đàn ông trẻ tuổi bỗng nhiên phát hiện, ngoại trừ chính anh, căn bản không ai để ý đến hai cô gái chạy trốn, tất cả đều bận rộn tìm bật lửa.

Anh lập tức khó thở, tức giận mắng, “Cả lũ ngu xuẩn! Hai người kia vừa nhìn chính là dê béo! Chặn người lại còn không sợ có bật lửa à?”

Có người dùng tiếng nói cực thấp nói thầm, “Tìm được bật lửa, còn phải cực cực khổ khổ chặn đường cướp bóc à? Đủ ăn sung mặc sướng mấy ngày.”

Nói đến cùng, bật lửa ném ra nếu tìm được có thể trộm giấu đi, coi như tài sản tư nhân, bắt được người chưa chắc có đồ gì tốt.

 “Phế vật, phế vật!” Người đàn ông trẻ tuổi liên tục dậm chân, hận không thể đánh những người khác một trận. Nhưng lòng người không đồng đều, không ai nghe chỉ huy, anh ta cũng hết cách.

Ngẫm lại không đuổi theo kịp, người đàn ông trẻ tuổi chỉ có thể bóp mũi chịu đựng. Thở dài, anh cũng đi tìm đồ ở bãi cỏ.

**

Bên kia, Tô Hàn và Du Bảo Văn một đường chạy như điên, chạy rất xa mới dám dừng lại.

Tô Hàn thở hổn hển, cảm giác đây là lần mình cách tử vong gần nhất, thật vất vả chạy thoát.

Du Bảo Văn thở hồng hộc, nói chuyện đứt quãng, “Chưa bao giờ tôi nghĩ tới, mình sẽ thiếu chút nữa bị loại bởi vì một cái bật lửa.” Trong lúc nói, vẻ mặt cô không dám tin tưởng, phảng phất tam quan chịu đả kích nghiêm trọng.

Tô Hàn nỗ lực bình ổn hơi thở, tâm trạng rất hỗn loạn, “OMG, tôi đã cố gắng tránh gây chú ý. Ai ngờ nhóm người quá không theo lẽ thường, thấy một cái bật lửa second-hand, cũng nảy lòng tham.”

Nếu miễn cưỡng muốn minh họa, có lẽ chính là bị người ta cướp mười đồng tiền, còn thiếu một xíu sẽ bỏ mạng……

“Lần phó bản thứ năm thật hung tàn.” lòng Du Bảo Văn còn sợ hãi, “Sau khi vào trò chơi, mỗi ngày đều bị người đuổi theo, không cẩn thận có khả năng mất mạng.”

Tô Hàn ngồi xổm xuống nghỉ ngơi, cảm giác lòng rất mệt. Một lát sau, cô nghỉ ngơi gần đủ, yếu ớt nói, “Trở về đi.” Ngữ điệu vô cùng tang thương.

Du Bảo Văn cũng không muốn ở bên ngoài thêm, nghe vậy bước nhanh hơn quay về.

Buổi tối, ăn qua khoai tây nướng nóng hổi, Tô Hàn làm tổ trong góc nghỉ ngơi, thuận tiện tự hỏi đối sách.

Dần dần, cô mất đi hứng thú ra bên ngoài thăm dò. Cảm giác bị tám người bao vây quá chua sảng (1), cô không muốn trải qua lần thứ hai. Mặt khác rõ ràng vật tư dư thừa, lại bởi vì bất ngờ mà bị loại, thế thì quá uất nghẹn!

(1) 酸爽 – Toan sướng, từ mạng bắt nguồn từ quảng cáo mì thịt bò dưa chua Lão Đan của Uông Hàm, “Toan sướng” ở đây là chua thấm thía, phê lòi lòng mề, vốn là chiêu trò quảng cáo cho vị mì chua thiệt nà chua, chua tê tái nuôn nên mới có như thế này. Nguồn: [salix caprea] chapter 1: “Vòng xoay tình yêu”.

Bởi vậy cô nghiêm túc suy xét, cuối cùng dùng lý do nào chối từ để thuận lợi thuyết phục Du Bảo Văn từ bỏ ra ngoài. Nếu ý kiến hai người thật sự không cách nào nhất trí, bị bất đắc dĩ, cô đành từ bỏ đồng đội tạm thời này.

Không biết sao, Tô Hàn bỗng nhiên nhớ tới Chung Duệ. Cô tự nhủ, nếu đồng đội là Chung Duệ thì tốt rồi. Dù sao hai người đều là cuồng nhân cất giữ hàng hóa, lại hiểu tận gốc rễ lẫn nhau, muốn nói cái gì đều có thể nói thẳng. Huống hồ, từ trước đến nay kho hàng tùy thân của Chung Duệ còn đựng đầy hơn cô, tuyệt đối có thể cảm nhận được tâm tình bất đắc dĩ của cô!

Liên tục nghĩ ra vài lý do thoái thác, đều cảm thấy không quá thỏa đáng, lại bị phủ quyết. Dần dần, Tô Hàn nhắm mắt lại, hô hấp trở nên lâu dài.

Giữa mày Du Bảo Văn có một tia nôn nóng, từ đầu đến cuối khó có thể bình tĩnh. Hít sâu mấy lần, cô miễn cưỡng ổn định cảm xúc, cưỡng ép bản thân đi vào giấc ngủ —— ngày mai còn có thật nhiều việc cần hoàn thành, cần thiết bảo trì tinh lực dư thừa!

Đêm khuya, ngoài phòng vang lên tiếng mưa rơi tí tách tí tách.

Tô Hàn nâng nâng mí mắt, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ngủ.

Giây tiếp theo, Du Bảo Văn mở mắt, cực kì vui mừng nhìn về phía ngoài cửa sổ. Chờ xác định ngoài phòng đang mưa, cô lập tức lộ ra hai cái răng khểnh, vội vàng đứng lên.

Trong phòng, đồ dùng bằng gỗ đã bị trở thành củi đốt, nhưng một số đồ dùng sinh hoạt khác còn có một ít, ví dụ chậu nhựa, ví dụ ấm đun nước.

Du Bảo Văn ngừng thở, tay chân nhẹ nhàng tìm ra tất cả chậu nhựa, sau đó hưng phấn đi ra ngoài hứng nước mưa.

Sáng sớm hôm sau, Tô Hàn tỉnh lại, chờ thấy trong phòng để mấy chậu nước lớn lập tức sửng sốt, “Đây là?”

“Tôi hứng nước mưa. Tối hôm qua trời mưa, buổi sáng vừa tạnh.” Du Bảo Văn cao hứng trả lời.

Tô Hàn im lặng hồi lâu, cuối cùng không nhịn được truy hỏi, “Cô tính uống trực tiếp à?”

Du Bảo Văn cũng không để ý, “Nước mưa sạch sẽ hơn nước bùn nhiều.”

Cô từng xem một quyển truyện ký, người sống sót bên trong chiến loạn từng nói: “Để vượt qua thời kỳ gian nan nhất, có đôi khi khó tránh khỏi sẽ uống ít nước màu xanh và nước màu nâu.”

So sánh với tình cảnh hiện tại đã không kém.

Tô Hàn hoàn toàn cạn lời.

Hành động của Du Bảo Văn không tính là sai. Có đôi khi vì sống sót, vì khổ vì khó cũng phải cắn răng chịu đựng tiếp. Từ phương diện khác, cô gái này rất có tính dẻo dai, ăn khổ, tàn nhẫn hạ quyết tâm.

Nhưng mà……

Mặt Tô Hàn đờ đẫn suy nghĩ, dưới tình huống nước sạch sung túc, cô không cần thiết làm đến mức độ này cơ mà! Nước mưa thật ra có không ít vi sinh vật, yêu cầu tiêu độc sát trùng mới yên tâm dùng để uống.

Hơn nữa nếu không thể uống hết nước trong một lần cần lập tức đựng trong vật bịt kín. Nếu tiếp xúc lâu dài với không khí, dễ dàng có mùi đổi màu xanh.

Cố tình hai người mới có quen biết, quan hệ không tốt đến mức để lộ át chủ bài, mở rộng cửa lòng tùy tiện nói chuyện. Trong lúc nhất thời, Tô Hàn rối rắm.

Tác giả có lời muốn nói:

Du Bảo Văn: Có người giãy giụa cầu sinh tồn, có người lại chú ý chất lượng sinh hoạt (thật vui).

Tô Hàn: Đột nhiên rất nhớ anh.

Chung Duệ: Khiếp sợ.jpg

**

Tô Hàn: Tôi rất muốn chơi riêng lẻ; linh hồn đơn độc thời thời khắc khắc thiêu đốt; tôi chú định là phải lẻ loi một mình chơi trò chơi; nghe nói có người gọi tôi là “trẻ mồ côi”……