Trở Về Năm 1988

Chương 167: Thuật trị chồng




Qua năm mới, hôn kỳ của Cao Phán cũng tới gần. Cao Lương đã lục tục đặt của hồi môn tới, váy cưới cũng là Cao Lương cùng các nhà thiết kế may riêng cho Cao Phán, liền chờ tới Bắc Kinh sẽ mua thêm đồ điện.

Vốn dĩ Lý Tuấn Nghị còn đề nghị, nếu không dứt khoát mua một chiếc xe cho Cao Phán làm của hồi môn. Cao Lương nghĩ nghĩ, cảm thấy không cần thiết, tuy rằng bọn họ không thiếu tiền, cũng mua được xe nhưng thời buổi này xe quá ít công năng, thứ hai kể cả cha mẹ còn trên đời, bọn họ cũng sẽ không cho của hồi môn như thế, mình là chị cả, hà tất phải tự tăng thêm gánh nặng cho cả nhà, cũng tránh thân thích nhà Lý Tuấn Nghị lắm lời. Huống hồ không mua xe, Cao Phán cũng chưa chắc để ý, mình cũng chưa từng bạc đãi con bé.

Thời điểm cách hôn lễ còn một tuần, Cao Lương nhận được điện thoại của Khuông Tú Mẫn: "Cao Lương à, mẹ có chuyện này muốn nói với con, vốn dĩ em gái con kết hôn con phải đi, nhưng con đang có thai, nên tốt nhất đừng đi tham gia hôn lễ, như vậy sẽ rất mệt, đối với đứa nhỏ trong bụng và em gái con đều không tốt."

Cao Lương chấn động: "Còn có tập tục như thế?"

Khuông Tú Mẫn nghiêm túc mà nói: "Thực sự có, có địa phương không chú ý cái này, nhưng thà tin còn hơn bỏ qua, mẹ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy con không đi tốt hơn, đối với con hay với em gái đều tốt." Nói xong lại lấy một ít ví dụ, mang thai đi tham gia hôn lễ đẻ non, cũng có tân nương tử kết hôn đã nhiều năm đều không có con, đủ loại.

"Cảm ơn mẹ nói cho con, con sẽ suy xét thật kỹ." Cao Lương có chút tâm thần không yên mà cúp điện thoại.

Điều thứ nhất cô nghĩ đến là tìm bà nội, sau khi bà nội nghe xong nói: "Chúng ta bên kia kỳ thật cũng chú ý chuyện này, nói là thai thần sẽ va chạm với hỉ thần, nhưng chỉ cần quan hệ không thân thì ảnh hưởng không lớn, không cần vào phòng tân hôn, ngồi lên giường tân hôn là được. Nhưng Quảng Đông bên này nói tốt nhất là không cần đi, bởi vì đối với đứa nhỏ và tân nương đều không tốt, tân nhân nhìn thấy thai phụ, khả năng cả đời đều không thuận lợi."

Cao Lương nghe xong, yên lặng suy nghĩ thật lâu, tuy rằng đây chỉ là một loại tập tục truyền thống, chưa chắc là sự thật, nhưng sự tồn tại của cô vốn đã rất huyền huyễn, cho nên tốt nhất vẫn tránh một chút đi, đều tốt với đứa nhỏ trong bụng và Cao Phán.

Lý Tuấn Nghị nghe việc này, đương nhiên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bất quá anh nói: "Ảnh hưởng hay không thì khó mà nói, nhưng tham gia hôn lễ khẳng định không tốt cho em, em xem, bôn ba liên tục, hôn lễ thì rối ren, xác thật dễ dàng bị động thai khí, nếu không em đừng đi, anh mang theo Cường Cường đi thôi."

Vốn dĩ Cao Phán kết hôn không tính để Cao Cường đi, bởi vì hắn chuẩn bị thi lên cấp ba, học tập khẩn trương, nhưng như bây giờ, khẳng định ảnh hưởng tới chuyện học tập của Cao Cường, tuy rằng hôn lễ vào cuối tuần, vẫn cần xin nghỉ một ngày. Cao Lương vẫn cảm thấy có lỗi với Cao Phán, con bé kết hôn, mình không thể đi, khẳng định trong lòng con bé sẽ suy nghĩ: "Nếu không em vẫn đi Bắc Kinh, không tham gia ngày kết hôn là được."

Lý Tuấn Nghị nói: "Em dứt khoát đừng đi, đừng để mệt, cứ để anh mua đồ."

Cao Lương nói: "Để em thử nói với Ta đây cùng Phán Phán?"

Lý Tuấn Nghị gật đầu: "Nói đi."

Cao Phán lúc này đã tới Bắc Kinh đăng ký kết hôn, chuẩn bị hôn lễ, Cao Lương gọi điện thoại cho Hà Xuyên, chuyển máy cho Cao Phán, có chút thấp thỏm mà nói chuyện này, Cao Phán vừa nghe, phảng phất nhẹ nhàng thở ra: "Chị cả, em cũng đang muốn nói với chị, bên nhà Hà Xuyên cũng có tập tục này, nói thai phụ tham gia hôn lễ không tốt."

Cao Lương vừa nghe, tức khắc nhẹ nhàng thở ra: "Nhà bọn họ cũng nghĩ như vậy thì thôi, chị sẽ không đi Bắc Kinh, anh rể em với San San, Cường Cường sẽ đi tham gia hôn lễ, chú dì cũng sẽ đi." Tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng có thể đạt thành nhận thức chung vậy không thể tốt hơn.

Cao Phán nói: "Đến lúc em với Hà Xuyên trở về lại mời chị ăn cơm."

"Ừm. Vậy em chuẩn bị đi, buổi tối đi ngủ sớm một chút, lấy trạng thái tốt nhất đi kết hôn." Cao Lương dặn dò em gái.

Bởi vì đứa nhỏ tới ngoài ý muốn, Cao Lương không thể tham gia hôn lễ của Cao Phán, đây là một chuyện tiếc nuối, nhưng nghĩ đến Cao Phán cũng xuất giá, xác thật làm Cao Lương nhẹ nhàng thở ra, quỹ đạo cuộc sống của các cô đã hoàn toàn thay đổi, khẳng định sẽ càng ngày càng tốt, cuối cùng không sống uổng phí lần này.

Qua hai ngày, Lý Tuấn Nghị đi Bắc Kinh, anh muốn tới trước đi đặt mua của hồi môn cho Cao Phán, Cao Lương không đi Bắc Kinh, như vậy những việc này chỉ có anh tới xử lý. Mỗi ngày Lý Tuấn Nghị đều sẽ gọi điện thoại cho Cao Lương, báo cáo tiến độ chuẩn bị của hồi môn, Cao Lương cũng sẽ đề nghị một số ý kiến, tuy rằng kinh nghiệm của Lý Tuấn Nghị ở phương diện này không bằng Cao Lương, nhưng anh cứ theo nguyên tắc đắt nhất là tốt nhất, không sợ tiêu tiền, kỳ thtaaj xử lý vẫn rất tốt.

Cao Lương từ chỗ Lý Tuấn Nghị biết được, Cao San cũng giúp đỡ chuẩn bị của hồi môn, càng làm cô ngoài ý muốn là Lý Tuấn Vĩ cũng ở Bắc Kinh, hỏi ra mới biết, nguyên lai hắn chuẩn bị thi nghiên cứu sinh vòng hai ở Bắc Kinh. Cao Lương giật mình mà nói: "Tuấn Vĩ thi khi nào? Sao không thấy hắn nhắc tới?" Năm trước ăn tết có nghe hắn nói tính toán thi lên thạc sĩ, không nghĩ tới hắn vừa nói là làm, năm nay liền thi xong rồi, lại còn thi đậu, tới Quảng Châu ăn tết cũng không nghe hắn kể, thật đúng là trầm ổn.

Lý Tuấn Nghị cười: "Tên nhóc này vẫn luôn như vậy, đặc biệt có chủ ý, chuyện hắn đã nghĩ kỹ rồi khẳng định sẽ làm."

Cao Lương vội vàng hỏi: "Thi đậu rồi đúng không? Thi trường nào ạ?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Khoa y đại học Bắc Kinh. Đã qua vòng thi viết, vòng hai còn chưa bắt đầu, đang chuẩn bị thôi."

Cao Lương kinh hỉ mà nói: "Oa, lợi hại như vậy! Hắn vừa đi làm vừa thi?"

Trong giọng nói Lý Tuấn Nghị mang theo ý cười, có chút tự hào mà nói: "Đúng. Tên nhóc kia còn định thi Dung Hợp, nhưng quá khó, lúc đi học hắn không thi, đi alfm rời mới thi nên cũng không đủ tinh lực, cho nên chọn đại học Bắc Kinh."

Cao Lương cực kỳ hưng phấn: "Không tồi, không tồi, thật quá lợi hại. Hắn nghĩthế nào mà đến Bắc Kinh thi nghiên cứu sinh?" Cô cho rằng Lý Tuấn Vĩ sẽ ở lại tỉnh thành, ù sao cha mẹ đều ở bên đó, không nghĩ tới hắn lại đi Bắc Kinh.

Lý Tuấn Nghị nói: "Ai biết hắn."

Cao Lương nói: "Hắn đi Bắc Kinh học cũng tốt, San San ở đó một mình rất tịch mịch, hai người còn có thể bầu bạn. Đúng rồi, chiều ngày mai em đưa Cường Cường ra sân bay, anh nhớ đi đón nó."

"Được. Anh đã biết."

Cúp điện thoại, Cao Lương kể chuyện Tuấn Vĩ thi lên thạc sĩ cho bà nội, bà nghe nói Tuấn Vĩ muốn đi Bắc Kinh học nghiên cứu sinh, hưng phấn không thôi: "Tốt, tốt, nhà chúng ta chuẩn bị có tiến sĩ."

Cao Lương không có sửa đúng lại rằng nghiên cứu sinh chỉ là thạc sĩ, nói không chừng Lý Tuấn Vĩ sẽ thi lên tiến sĩ nữa. Cô không khỏi lại nghĩ tới Cao San, con bé ở Bắc Kinh học đại học, tốt nghiệp xong hơn phân nửa sẽ ở Bắc Kinh làm việc, Lý Tuấn Vĩ cũng học ở Bắc Kinh, tốt nghiệp xong khả năng cũng sẽ ở Bắc Kinh công tác, về sau Cao Phán khẳng định cũng muốn dọn về, cũng tốt, mấy người bọn họ ở Bắc Kinh cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, sẽ không quá cô đơn. Còn cha mẹ chồng, chờ bọn họ về hưu, liền chuyển đến Quảng Châu đi, chuẩn bị cho họ một căn nhà, không ở cùng nhau thì tốt, sẽ tránh được rất nhiều mâu thuẫn, hoặc là bọn họ muốn đi Bắc Kinh định cư cũng được, Cao Lương tính toán qua hai năm nữa kinh tế dư dả một ít sẽ mua mấy căn nhà ở Bắc Kinh, thừa dịp giá nhà bên đó còn chưa tăng lên, mua đầu tư cũng tốt, cũng có thể cho Cao San và Tuấn Vĩ ở.

Ngày hôm sau, Cao Lương tiễn Cao Cường lên máy bay, Cao Lương còn có điểm lo lắng khi để nó đi máy bay một mình, ngàn dặn dò vạn dặn dò, không nghĩ tới đứa nhỏ này lá gan rất lớn, không hề lo sợ còn có vẻ rất hưng phấn, bởi vì là lần đầu tiên đi Bắc Kinh, còn ngồi máy bay, quả thực là quá k1ch thích.

Hôn lễ Cao Phán sắp bắt đầu, chắc cô sẽ là cô dâu đẹp nhất, bởi vì cô vốn dĩ đã xinh đẹp, đáng tiếc Cao Lương không được ngắm, đây là điều cô tiếc nuối. Về sau Cao San xuất giá, cô nhất định phải tham gia, bất quá chuyện này còn phải chờ nhiều năm nữa, không biết Cao San sẽ tìm kiểu đàn ông nào, nghĩ đến chuyện Cao San lấy chồng, Cao Lương vẫn rất luyến tiếc, cô hy vọng con bé có thể kết hôn muộn một chút. Cao Lương không rõ tâm thái của chính mình, ước gì Cao Phán gả sớm một chút, lại không hy vọng Cao San gả sớm, nói đến cùng, vẫn là không yên tâm Cao Phán, hiện giờ trách nhiệm chăm sóc Cao Phán đã giao cho Hà Xuyên, Cao Lương có loại cảm giác nhẹ nhàng thở ra, thật sự là là bóng ma đời trước quá lớn.

Buổi tối Cao Lương chuẩn bị ngủ, nhận được điện thoại của Cao Phán, cô đang ở khách sạn nghỉ ngơi, đợi sáng ngày mai Hà Xuyên tới đón dâu, Cao San lại đây ngủ cùng cô, từ nhỏ tính cách hai chị em không hợp, ở bên nhau toàn cãi nhau, đêm nay khó có dịp hòa thuận, hai chị em cùng ôn lại chuyện quá khứ, khi còn nhỏ, cha mẹ cùng với chị cả, trò chuyện trò chuyện, liền nhịn không được gọi cho Cao Lương.

Cao Phán ở đầu bên kia: "Chị cả."

Cao Lương nghe thanh âm Cao Phán, không khỏi cười: "Phán Phán, tân hôn vui vẻ!"

Thanh âm Cao Phán lại có chút nghẹn ngào: "Chị, em nhớ chị."

Cao Lương nghe thấy lời này, vành mắt cũng đỏ lên, qua đêm nay, Phán Phán chính là người nhà người ta: "Chị cũng nhó em, thực xin lỗi, chị không thể tham gia hôn lễ của em."

Bên kia Cao Phán đã nước mắt hoen mi: "Không sao, chị cả, em biết chị muốn tốt cho em. Thực xin lỗi, chị cả, em vẫn luôn như vậy không hiểu chuyện, mấy năm nay làm gánh nặng cho chị rất nhiều, chị cũng không ghét bỏ em, cảm ơn chị!"

Cao Lương dùng khăn tay lau nước mắt: "Không có việc gì, Phán Phán ngoan lắm, có tiến bộ, giúp chị không ít chuyện. Ngày mai em phải gả chồng rồi, đừng xúc động lỗ m ãng như trước nữa, chuyện gì cũng phải suy nghĩ kỹ một chút mới làm, cũng đừng chuyện gì cũng để Hà Xuyên làm, hai người phải biết thông cảm nhân nhượng, cuộc sống mới có thể trải qua thuận lợi."

"Em biết, chị." Cao Phán ngượng ngùng mà nín khóc mỉm cười, cô biết chị cả đang nói cô lười biếng, "Về sau em sẽ không lười biếng nữa, em đã thương lượng với Hà Xuyên rồi, việc nhà bọn em sẽ chia nhau làm."

Cao Lương nghĩ thầm Cao Phán thật là người lười có lười phúc, người đàn ông như Hà Xuyên cũng chịu chia sẻ việc nhà: "Vậy là tốt rồi, tính tình Hà Xuyên hơi nóng vội, tính em lại chậm chạp, hai người cần thời gian hòa hợp, em đừng làm căng với hắn, miệng ngọt một chút, khen hắn, nói lời hay, dù hắn làm việc cũng vui vẻ trong lòng, như vậy sẽ ít tranh cãi."

Cao Phán cao hứng mà "Dạ" một tiếng: "Em đã biết."

Cao San ở một bên nở nụ cười: "Chị cả, có phải chị cũng dùng cách này với anh rể?"

Cao Lương cười nói: "Anh rể mấy đứa bận rộn như vậy, căn bản chưa làm việc nhà được mấy lần, đều là bà nội làm. Chờ công việc của anh ấy ổn định một chút, chị cũng muốn để anh ấy làm việc nhà. Phán Phán, nếu về sau Hà Xuyên bắt nạt em, em cũng đừng cắn răng chịu đựng, trở về nói với bọn chị, em đừng sợ, chúng ta giúp em xuất đầu."

Cao San tán thành: "Đúng vậy, có bọn em mà, đừng sợ!"

Ba chị em cách điện thoại hàn huyên nửa giờ, nói không ít thuật trị chồng, lúc này mới cúp điện thoại, trong lòng Cao Lương thập phần vui mừng, Cao Phán khẳng định sẽ hạnh phúc.

Tháng hai am, đúng vào mùa xuân, Quảng Châu xuân ý thâm nùng, Bắc Kinh cũng có một chút hơi thở đầu xuân, đùng là mùa tốt đẹp. Cao Lương ngồi trên ban công nhà mình, ngửi mùi thơm hoa cỏ trong không khí, nhìn bồ câu trắng tung bay trên không trung, liên tưởng tới Bắc Kinh xa xôi, Cao Phán mặc lụa trắng mỹ lệ, yên lặng chúc phúc ở trong lòng.

Buổi tối Cao Lương nhận được điện thoại của Lý Tuấn Nghị, anh báo báo hôn lễ hôm nay, bao gồm một ít chi tiết, hết thảy đều thực thuận lợi, ngày mai anh sẽ liền cùng Cao Cường ngồi máy bay trở về, Cao Phán và Hà Xuyên sẽ đưa họ hàng đi chơi Bắc Kinh mấy ngày, một đoạn thời gian nữa họ mới về Quảng Châu. Cúp điện thoại, Cao Lương mới có chút cảm giác chân thật, Cao Phán thật sự gả chồng rồi.