Trở Về Năm 1988

Chương 168: Đâu đã vào đấy




Cao Phán kết hôn, Cao Lương cảm thấy gánh nặng trên vai mình đã dỡ xuống một nửa, ba đứa em, Cao Phán là đứa cô không yên tâm nhất, hiện giờ con bé đa có chốn riêng, mình cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cao San không cần cô nhọc lòng, hiện giờ chỉ còn Cao Cường, kỳ thật Cao Cường cũng thực hiểu chuyện, chỉ cần đủ quan tâm, dẫn đúng đường là được. Cao Cường lạc quan rộng rãi, tích cực tiến tới, có Cao San làm tấm gương, lại học tập trong hoàn cảnh hiện tại, cơ bản không cần lo lắng bị hư.

Cao Lương ở nhà dưỡng thai, khó có dịp có nhiều thời gian thân cận giao lưu với em trai, lúc này cô mới phát hiện, tuy rằng Cao Cường mới mười lăm tuổi, đã có tư duy độc lập, lại còn rất có kiến giải, thiên văn địa lý, lịch sử thời sự, thể dục hắn đều có thể thảo luận một ít, có thể thấy được hoàn cảnh sinh trưởng đối với một người ảnh hưởng lớn tới mức nào, nếu bọn họ vẫn luôn sinh hoạt ở tiểu huyện thành, khẳng định Cao Cường vẫn còn chỉ thiếu niên đơn thuần chưa hiểu việc đời, sân khấu lớn, tầm nhìn cũng sẽ rộng lớn.

Cao Cường có mục tiêu rõ ràng, biết tự hạn chế bản thân, hắn tự an bài sinh hoạt gọn gàng ngăn nắp, thời gian làm chuyện gì, phải đạt mục tiêu gì, hắn đều có kế hoạch. Điểm này làm Cao Lương giật mình, cô chỉ chủ yếu quan tâm sinh hoạt và học tập của các em, ít có thời gian thâm nhập nói chuyện phiếm, hiểu suy nghĩ của nó, không nghĩ tới tự hắn đã trưởng thành hơn nhiều, hơn nữa còn làm người ta kinh hỉ.

Cao Phán gả đến Bắc Kinh, Cao San đi Bắc Kinh học, chỉ còn lại Cao Cường bên người, Cao Lương lo lắng tương lai em trai cũng sẽ đến nơi khác học, không nghĩ tới Cao Cường nói: "Chị, mục tiêu của em là Trung đại, thi đậu Trung đại là được, sẽ không học ở tỉnh ngoài."

Cao Lương vừa nghe, tức khắc nhẹ nhàng thở ra: "Vậy học ở Quảng Châu?"

"Đúng vậy, kinh tế Quảng Đông phát triển nhanh chóng như vậy, khắp nơi đều có thương cơ, em mong về sau cũng làm kinh doanh như chị và anh rể, cho nên em ta cảm thấy ở tại Quảng Châu đi học rất tốt." Cao Cường đã lên xong kế hoạch tương lai cho mình.

Cao Lương cười mị mắt: "Vậy thật tốt quá, phỏng chừng về sau Phán Phán và San San đều ở lại Bắc Kinh, em ở Quảng Châu cùng chị đi."

"Dạ, em sẽ không đi nơi khác, ở Quảng Châu đi học, gây dựng sự nghiệp, cùng chị." Cao Cường nói.

Trong lòng Cao Lương được an ủi: "Nếu em nguyện ý, cũng có thể tới giúp chị làm buôn bán."

Cao Cường hắc hắc cười gãi gãi đầu: "Nhưng em muốn tự mình gây dựng sự nghiệp."

Cao Lương nghe vậy vui mừng cười: "Vậy được rồi, tự mình gây dựng sự nghiệp, chị có thể cho em mượn tiền." Quả nhiên em trai không muốn đi theo con đường cô sắp xếp, muốn tự xông pha, cũng tốt, người trẻ tuổi nên mạnh dạn đi đầu.

Cao Cường gật đầu thật mạnh: "Cảm ơn chị!"

Cao Phán cùng Hà Xuyên ở Bắc Kinh một tuần, tiễn hết thân thích rồi mới về Quảng Châu. Tuy rằng Hà Xuyên ở Bắc Kinh cũng coi như sự nghiệp thành công, nhưng hắn rõ ràng cảm giác được thương cơ ở Quảng Châu còn nhiều hơn Bắc Kinh, cho nên trước mắt trọng tâm công việc vẫn là ở Quảng Châu. Hai vợ chồng Cao Phán trở về, mời một nhà Cao Lương tới tân gia làm khách, bọn họ không mua phòng ở Quảng Châu, mà thuê một căn chung cư ba phòng một sảnh. Hà Xuyên rất chiều Cao Phán, phong cách trang trí đều chiều theo sở thích của Cao Phán, có vẻ đặc biệt thiếu nữ, đều là phấn phấn nộn nộn, chỉ có phòng ngủ còn giữ một ít hơi thở nam tính. Cao Lương xem qua, nhỏ giọng nói với Lý Tuấn Nghị: "Điểm này Hà Xuyên làm tốt hơn anh."

Lý Tuấn Nghị nhướng mày: "Nhà mình không phải đều là em tự định đoạt sao?"

Cao Lương liếc xéo anh: "Em cũng trưng cầu ý kiến của anh mà, không toàn dựa theo ý em."

Trên mặt Lý Tuấn Nghị lộ ra thần sắc kinh ngạc: "Nguyên lai em thích phong cách này, được, lần sau chúng ta sửa nhà, tất cả đều trang hoàng thành màu hồng nhạt."

Cao Lương duỗi tay đánh một cái lên người anh, oán trách mà nói: "Ai nói muốn sơn thành hồng nhạt."

Lý Tuấn Nghị nói thầm bên tai Cao Lương: "Lần sau tất cả đều do em định đoạt, không cần lo cho anh." Anh một chút cũng không hâm mộ Hà Xuyên, bởi vì anh biết thẩm mỹ vợ mình tuyệt đối cao hơn Cao Phán, hơn nữa sẽ không nhất tự mình làm, cô sẽ suy xét đến sở thích của cả nhà, điểm này phỏng chừng Hà Xuyên sẽ hâm mộ anh.

Cao Lương cũng chỉ nói ngoài miệng, cô cũng không hâm mộ Cao Phán, Lý Tuấn Nghị cũng rất chiều chuộng và tôn trọng cô, không chỉ việc nhỏ như trang hoàng nhà cửa, chuyện lớn nhỏ trong nhà đều là sẽ trưng cầu ý kiến cô, đây mới là cơ sở đẻ bọn họ chung sống.

Khí sắc Cao Phán rất tốt, không hề có sự mệt nhọc khi phải chuẩn bị hôn lễ, theo cô nói cơ bản đều là Hà Xuyên lo liệu. Cao Lương đến nhà bọn họ, cũng là Hà Xuyên chạy trước chạy sau mà bưng trà đổ nước, lấy trái cây điểm tâm, sau đó bảo Cao Phán nói chuyện với mọi người, chính mình vào phòng bếp chuẩn bị cơm trưa.

Cao Lương kinh ngạc mà nói: "Hà Xuyên biết nấu cơm sao? Chẳng lẽ hắn làm vằn thắn cho chúng ta?"

Cao Phán cười lắc đầu: "Không có, em làm đầu bếp chính, anh ấy làm trợ thủ, đang rửa rau xắt rau thôi, lát em đi nấu." Hà Xuyên không biết nấu cơm, tay nghề Cao Phán cũng học từ Cao Lương, tuy rằng không học hẳn hoi, chỉ có vài phần hỏa hậu, cũng đủ ứng phó sinh hoạt hằng ngày, bọn họ ước định rồi, về sau Cao Phán phụ trách nấu cơm, Hà Xuyên phụ trách thu thập quét tước, bởi vì hắn cực kỳ thích tay Cao Phán, không nỡ để cô làm việc nặng.

Cao Lương vừa nghe, dùng khuỷu tay đụng Lý Tuấn Nghị: "Nghe thấy không, về sau anh phải chủ động rửa chén."

Lý Tuấn Nghị biết nghe lời: "Được!"

Hà Xuyên chuẩn bị sẵn sàng, để Cao Phán đi xào rau, còn hắn ra tiếp khách, kế tiếp, bọn họ chuẩn bị mở phòng làm việc thời trang trẻ em, để Cao Phán tới chủ trì, tạo ra nhãn hiệu riêng. Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị đều cho một ít ý kiến, rốt cuộc ở phương diện này, bọn họ có nhiều kinh nghiệm. Cao Phán có sự nghiệp riêng, Cao Lương cũng an tâm rồi.

Qua ba tháng, phản ứng nôn nghén của Cao Lương rốt cuộc biến mất, bụng nhỏ cũng hơi hơi phồng lên, bắt đầu lộ bụng, vui mừng nhất tất nhiên là Lý Tuấn Nghị, bởi vì anh rốt cuộc có thể bỏ lệnh cấm, không cần ăn chay, tuy rằng vì lo lắng thai nhi, không thể không kiêng kỵ gì như trước kia, tiến hành phải thật cẩn thận, nhưng tốt xấu cũng có thể ăn mặn, làm người phải biết đủ.

Cao Lương đi làm lại, cô không đi làm nhưng Dương Tư Hoa vẫn xử lý công ty rất gọn gàng ngăn nắp, lại có thêm 5 cửa hàng nhượng quyền ở Thâm Quyến, món kho hút chân không đã phủ kín tỉnh Quảng Đông, đang định hướng mở rộng thị trưởng ngoài tỉnh. Trước mắt Uông Ngạn Quân còn đang bàn giao công việc cho Hồ Khải, bàn giao xong sẽ đi thành phố X ngay, chờ hắn đi qua, Cao Vị sẽ bắt đầu vận chuyển hàng hóa qua đó.

Điền làm Cao Lương cảm thấy vui vẻ đó là, vào Tết Âm Lịch, Uông Ngạn Quân đã tái hợp với Ngô Xuân Mai, Uông Ngạn Quân chịu hy sinh vì tình yêu, Ngô Xuân Mai không thể không cảm động, nhưng trong lòng cũng có chút thấp thỏm lo âu, cảm thấy chính mình không xứng để đối phương trả giá nhiều như vậy, cho nên gọi điện thoại nói chuyện với Cao Lương. Cao Lương liền nói, Uông Ngạn Quân nguyện ý hy sinh, đây là do chính hắn lựa chọn, mọi người đều là người trưởng thành, biết chịu trách nghiệm cho lựa chọn của bản thân, nếu còn yêu Uông Ngạn Quân, nên cùng hắn đối mặt với khó khăn, nếu không sẽ phụ tình cảm của đối phương.

Cao Lương nghiêm túc nói với Ngô Xuân Mai: "Xuân Mai, anh Uông là người tốt, chưa chắc đời này cậu còn có thể gặp được người tốt như vậy. Cuộc sống không có khả năng mọi chuyện đều viên mãn, cậu gả cho anh ấy, xác thật sẽ phải đối mặt với khó khăn từ gia đình, nhưng nếu cậu gả cho người khác, cậu có thể bảo đảm sẽ không gặp vấn đề nào sao? Cậu không gả cho hắn, đời này trong lòng cậu sẽ mãi có một khoảng trống, về sau gặp được bất luận vấn đề gì đều sẽ hối hận, thay vì để tương lai hối hận, không bằng hiện tại cùng anh ấy đối mặt khó khăn. Cậu cứ nghĩ kỹ đi, đừng cô phụ anh Uông."

Nghe xong Cao Lương nói chuyện, rốt cuộc Ngô Xuân Mai giải khai khúc mắc, đồng ý tái hợp với Uông Ngạn Quân. Bọn họ về sau khẳng định sẽ định cư ở nơi khác, ngày phải chạm trán Uông Lị Na có thể đếm trên đầu ngón tay, cũng không phải không thể chịu đựng.

Cao Lương biết, hôn sự của bọn họ khẳng định sẽ gây ra sóng to gió lớn cho Uông gia, bất quá cô tin tưởng Ngô Xuân Mai và Uông Ngạn Quân có thể đứng vững trước áp lực.

Trước khi Uông Ngạn Quân rời Quảng Châu, Lý Tuấn Nghị lấy danh nghĩa nhà xưởng mở một bữa tiệc chia tay, người tới không ít, bao gồm giai tầng quản lý trong xưởng, đồng nghiệp trong bộ phận thị trường, Cao Lương đương nhiên cũng đi, Dương Tư Hoa cũng đi theo, rốt cuộc về sau Cao vị cũng muốn nhờ cậy Uông Ngạn Quân phát triển thị trường, hơn nữa từ tình cảm riêng, Uông Ngạn Quân cũng được coi như anh trai Dương Tư Hoa, tới đưa tiễn cũng hợp lý.

Trên bàn cơm mọi người ăn uống linh đình, trò chuyện với nhau thật vui. Hồ Khải bưng chén rượu tới kính rượu vợ chồng Lý Tuấn Nghị, cảm tạ bọn họ thưởng thức bản thân, Cao Lương mang thai, không thể uống rượu, liền giơ nước trắng nói: "Tôi không thể uống rượu, lấy trà thay rượu. Hoan nghênh giám đốc Hồ gia nhập công ty chúng ta, chúc anh về sau làm việc vui vẻ!"

Hồ Khải không biết cô mang thai, liền cười nói: "Tôi uống rượu, Cao tổng uống nước trắng, có phải hơi không thích hợp hay không?"

Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị còn chưa mở miệng nói chuyện, Dương Tư Hoabên cạnh Cao Lương đứng lên, giơ chén rượu nói: "Chị tôi thật sự không thể uống rượu, chị ấy có thai, tôi thay chị ấy uống đi, giám đốc Hồ, cụng ly!" Nói xong chạm cốc một cái, ngửa cổ uống hết ly rượu.

Hồ Khải kinh ngạc mà nhìn Dương Tư Hoa: "Nguyên lai là như vậy, chúc mừng Cao tổng và Lý tổng, tôi không biết, nên phạt bA ly." Vì thế một hơi uống hết ba ly rượu bồi tội.

Dương Tư Hoa đứng một bên nhìn đến buồn cười, tên này thật khờ.

Hồ Khải uống xong rượu, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt bỡn cợt của Dương Tư Hoa, liền nói: "Cao tổng, đây là em gái của cô sao?"

Cao Lương giới thiệu bọn họ: "Đúng vậy, cũng là phó tổng công ty tôi, Dương Tư Hoa tiểu thư. Tư Hoa, vị này chính là giám đốc Hồ Khải của xưởng Tuấn Dật, về sau hắn sẽ phụ trách bộ phận thị trường."

Dương Tư Hoa buông chén rượu, lễ phép bắt tay đối phương: "Cửu ngưỡng đại danh."

Trong lòng Hồ Khải thầm giật mình, phó tổng Cao Vị cư nhiên là một cô gái nhỏ tuổi hơn cả mình, thật đúng là không dám khinh thường: "Hạnh ngộ hạnh ngộ!" Kính xong rượu trở về, Hồ Khải lặng lẽ hỏi đồng nghiệp: "Phó giám đốc công ty của Cao tổng cậu có quen không? Cô ấy có quan hệ gì với Cao tổng?" Nói là em gái nhưng lại khác họ, vừa không phải họ Cao cũng không họ Lý.

Người được hỏi lắc đầu nói: "Không rõ lắm." Cuối năm trước Cao Vị dọn đến cách vách, đến bây giờ cũng mới qua bốn, năm tháng, bà chủ Cao Vị tuy rằng là vợ chồng với ông chủ, nhưng công nhân hai bên cũng không có giao tiếp nhiều, cho nên bọn họ cũng không biết rõ Dương Tư Hoa.

Hồ Khải càng thêm tò mò, không nhịn được nhìn về phía Dương Tư Hoa. Dương Tư Hoa tuy rằng đều quen thuộc với vợ chồng Cao Lương và với Uông Ngạn Quân, nhưng không quen biết những người khác, cho nên trừ bỏ thay Cao Lương chắn rượu, không giao tiếp với những người khác nữa, liền ngồi nói chuyện với Cao Lương. Phụ nữ đều rất mẫn cảm, cho nên thực mau cô liền phát hiện có người đang nhìn mình, liền nhịn không được ngẩng đầu xem, rốt cuộc cô phát hiện Hồ Khải đang nhìn mình, đụng phải ánh mắt của cô cũng không né tránh, mà tự nhiên hào phóng cười với cô. Dương Tư Hoa lễ phép mà cười cười, sau đó cúi đầu, lén lút trợn trắng mắt, nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy qua mỹ nữ à.

Cơm nước xong, Cao Lương chuẩn bị lái xe đưa Uông Ngạn Quân say rượu và Dương Tư Hoa trở về, Dương Tư Hoa nói: "Không cần, chị, chị trở về nghỉ ngơi sớm một chút, em cùng đường với anh Uông, em bắt xe về cùng anh ấy." Công ty chuyển xưởng, Dương Tư Hoa liền trả phòng thuê dọn tới ký túc xá, bởi vì điều kiện ký túc xá rất tốt, Dương Tư Hoa cũng không lãng phí tiền thuê nhà.

Hồ Khải đương nhiên biết Uông Ngạn Quân cũng ở trong xưởng, nghe Dương Tư Hoa nói như vậy, cũng tích cực nói: "Cao tổng, để tôi đưa giám đốc Uông và phó giám đốc Dương về đi, dù sao đều cùng đường, ngài cứ yên tâm, đảm bảo đưa đến nơi về đến chốn."

Cao Lương thấy thế gật đầu: "Cũng được, vậy mọi người đi về cẩn thận một chút."

Hồ Khải nâng Uông Ngạn Quân dậy, nói với Dương Tư Hoa: "Đi thôi, Dương tổng."

Dương Tư Hoa gật gật đầu, đi theo: "chị, tạm biệt"

Cao Lương phất tay: "Tạm biệt!"