Trọng Sinh Chi Đích Trưởng Ung Chủ

Quyển 3 - Chương 87




Hôn lễ của Tam Hoàng tử Diên Ninh Quận Vương Tề Minh Dũng và văn tử thứ xuất Đằng Văn Kỳ của đại chi chi trưởng Đằng gia, được hoàn thành long trọng mà cũng kín tiếng.

Sở dĩ kín tiếng, là vì Trân phi đang bệnh nặng, Minh đế trông chừng nàng không rời một bước, toàn bộ hoàng thành Kiến Khang đều bị bao phủ trong không khí nặng nề, tất cả mọi người đều run rẩy cả người.

Mà sản kỳ của Đằng Huy Nguyệt, cũng càng lúc càng đến gần.

Vào đêm hai mươi chín tháng mười hai năm Thái An thứ mười tám, tuyết rơi nhè nhẹ, đứa bé vừa mới tròn chín tháng, nằm trong bụng Đằng Huy Nguyệt đá cho Đằng Huy Nguyệt tỉnh lại, bắt đầu một trận hỗn loạn kế tiếp.

Lúc đó, Đằng Huy Nguyệt khó chịu rên lên một tiếng, Tề Minh Diệu đang ở gian ngoài kinh hãi bật dậy, cũng bất chấp thất lễ, chỉ mặc trung y đã xông vào gian trong.

Trong Phượng Tường các, các thị nữ thái giám trông đêm vốn đều ở trong phòng. Vì trong khoảng thời gian này Tề Minh Diệu không quan tâm bất kỳ ai phản đối, muốn ngủ ở gian ngoài, tự trông đêm cho Đằng Huy Nguyệt. Lúc này mọi người đều nghe thấy động tĩnh trong chủ phòng, tinh thần đều chấn động, đứng thẳng lưng, chỉ đợi mệnh lệnh là tất cả đều bận rộn.

Tề Minh Diệu thấy Đằng Huy Nguyệt đang ôm bụng, mồ hôi chảy đầy đầu, giãy dụa nhưng không ngồi dậy được. Tề Minh Diệu vội vàng đến đỡ cậu, để cậu tựa vào người mình, sốt ruột nói: “A Việt, đệ làm sao vậy? Người đâu! Người đâu!” Hoàn toàn không còn vẻ ổn trọng tao nhã ngày thường.

Y Sênh dẫn theo hai ma ma nhanh chóng chạy vào. Y Sênh bắt mạch cho Đằng Huy Nguyệt, nói: “Vương gia, Vương phi sắp sinh.”

“Không phải còn mười ngày nữa sao? Sao lại sinh trước thời gian?” Tề Minh Diệu lau mồ hôi trên trán Đằng Huy Nguyệt, thấy sắc mặt cậu trắng bệch, đau đến nỗi môi không còn huyết sắc, đau lòng nói.

Y Sênh không quan tâm đến hắn, vội vàng sai bảo những người khác làm việc. Vì trước đó đã được luyện tập, tất cả đều được chuẩn bị đâu vào đấy.

“Vương gia, phòng sinh không thể có nam tử, xin dời bước.” Y Sênh nói.

Tay Tề Minh Diệu bị Đằng Huy Nguyệt nắm chặt vì quá đau, Tề Minh Diệu cũng nắm lại tay cậu, không nỡ buông ra: “Bản vương có thể ở lại…”

“Vương gia!” Y Sênh không đồng ý.

“A Diệu… Huynh… Huynh ra ngoài trước…” Đằng Huy Nguyệt khàn giọng.

Tề Minh Diệu cúi xuống hôn trán cậu, khẩn cầu: “Hứa với ta, đệ sẽ vượt qua…”

Đằng Huy Nguyệt khó khăn nói: “… Huynh ra ngoài trước…”

Y Sênh bất chấp vượt quá phép tắc, dứt khoát kéo Tề Minh Diệu ra ngoài: “Vương gia, ngài đừng để A Việt phân tâm!”

Tề Minh Diệu cũng biết không thể kéo dài thêm, cố áp chế những bất an trong lòng, rời khỏi gian trong.

Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, ở ngoài phòng là một cảnh tượng bận rộn, sắc mặt Tề Minh Diệu hơi trầm xuống, đi sang trắc phòng phía bên trái. Trong căn phòng đó đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ có thái giám Đào Phúc bên cạnh hắn đang canh giữ.

Đào Phúc hành lễ với Tề Minh Diệu xong, gật đầu một cái.

Tề Minh Diệu đi đến góc tường ở sát cạnh chủ phòng trong trắc phòng, ấn vào một cơ quan bí mật, trên bức tường xuất hiện một cánh cửa đủ để một người đi vào.

Tề Minh Diệu cúi người đi vào trong ngay lập tức. Ngay sau đó, bức tường lặng lẽ khôi phục trạng thái ban đầu.

Không có ai biết, phía sau chủ phòng của Phượng Tường các, có một mật thất không rộng lắm được xây nên. Mật thất này và gian trong của chủ phòng chỉ cách nhau một bức tường, có thể nghe rất rõ những động tĩnh ở gian trong.

Mà trong mật thất này, đã có hai người ở đó từ trước.

Hai người một đứng một ngồi, chính là người nghe đồn đang chăm sóc cho Trân phi bệnh nặng không rời một bước – Minh đế, và thái giám nội thị Tô Thuận.

Thời gian giải độc tăng lên, sức phá hủy của cổ độc trong cơ thể Minh đế đối với thân thể hắn dần dần lộ rõ, sự xói mòn về lượng máu dẫn đến sự xói mòn về sinh mạng, Minh đế bắt đầu thường xuyên xuất hiện bệnh trạng không còn sức lực, hoa mắt chóng mặt, cầm bút cũng là một vấn đề. Khuôn mặt hắn vẫn tuấn mỹ uy nghi, dáng người trông vẫn khỏe khoắn cao lớn, nhưng tóc hắn đã biến thành màu xám, sắc mặt trắng bệch, màu môi nhợt nhạt, đường chỉ tay ngắn dần, hiện ra điềm xấu của chết chóc. Minh đế như vậy, người ngoài chỉ cần liếc mắt một cái, là có thể nhìn ra thân thể hắn có vấn đề lớn. Cho nên, đã từ rất lâu Minh đế không còn xuất hiện trước mặt người khác.

Tình trạng thân thể Minh đế cũng không cho phép hắn xuất cung trong ngày tuyết rơi thế này, nhưng hắn muốn trông chừng khi Đằng Huy Nguyệt sinh sản. Cho nên khi sản kỳ của Đằng Huy Nguyệt tới gần, Minh đế dứt khoát ẩn núp gần Đoan Thừa vương phủ. Đằng Huy Nguyệt có động tĩnh nhỏ, hắn đã đi vào mật thất này.

Lúc này, Minh đế hết sức chăm chú nghe ngóng động tĩnh ở gian trong, mỗi một lần Đằng Huy Nguyệt phát ra tiếng kêu thống khổ, hắn lại nắm chặt tay, mu bàn tay hằn rõ những đường gân xanh. Ngay cả khi Tề Minh Diệu đi vào, im lặng hành lễ với hắn, hắn cũng không có cảm giác.

Tề Minh Diệu cũng không dư thừa tâm lực để nghĩ cái khác, lặng lẽ ngồi xuống, tất cả những động tĩnh của Đằng Huy Nguyệt phía sau bức tường, đều thu hút toàn bộ tâm trí hắn. Chỉ là đau lòng, đau đến mức không thể thở nổi.

Từ trước đến nay hắn không thờ phụng quỷ thần, lúc này cũng đang cầu nguyện trong lòng, chỉ mong thê tử của hắn và đứa trẻ trong bụng cậu, phụ tử bình an.



Cậu không biết sinh con lại đau đến vậy… Như muốn chẻ đôi thân thể cậu từ bên trong thành hai phần…

Đằng Huy Nguyệt nghĩ ngợi trong mơ màng.

Từ nhỏ cậu đã được sủng ái, thân mình được nuôi lớn trong kiêu quý, ngoại trừ lúc luyện võ từng bị thương nhẹ ra, chưa hề thực sự trải qua đau đớn thống khổ nào.

Đây là lần đầu tiên, cậu đau đến mức phải khóc lóc thật to, nước mắt rơi không ngừng.

Miệng bị nhét vải, để tránh cho cậu cắn mình bị thương. Có người xoa bụng cậu, ngữ khí vội vã thúc giục cậu dùng lực.

Đằng Huy Nguyệt dùng lực, dùng toàn bộ sức lực của mình, thế nhưng đau đớn đã cướp mất ý thức của cậu, tứ chi mềm nhũn ra, không nghe sai bảo.

Tầm nhìn đã hoàn toàn mơ hồ, những người vây quanh cậu đang nói gì, cậu không nghe thấy dù chỉ một chữ.

Cậu nhớ tới rất nhiều người, rất nhiều chuyện. Nhớ lại những sủng ái mà cha mẹ thân nhân dành cho cậu từ nhỏ đến lớn, nhớ lại niềm hăm hở khi cậu cưỡi mấy con Bạch Nga hoành hành ngang ngược trong cung. Nhớ lại Tề Minh Diệu và Tề Minh Viêm đều rất tốt với cậu, sau đó, lại nhớ đến người mà cậu không muốn nhớ đến nhất, Minh đế. Nhớ tới những ngày tháng hai người cùng nhau suốt nhiều năm qua, những buổi sáng chỉ cần mở mắt là có thể nhìn thấy ánh mắt ôn nhu sủng nịch của cữu cữu, nhớ tới những nụ hôn nhu tình mật ý đã trao nhau, nhớ tới từng lần triền miên quấn quýt…

Trước kia, cậu chỉ có một vết xước da nho nhỏ, Minh đế sẽ dỗ dành cậu cả ngày.

Mà bây giờ, cậu đau đớn như vậy, sao cữu cữu vẫn chưa đến với cậu?

“Cữu cữu… Cữu cữu…”

Đằng Huy Nguyệt sinh lần này rất khó khăn, mấy người Y Sênh nôn nóng đến mức đầu đầy mồ hôi.

Vốn dĩ Đằng Huy Nguyệt cũng đang khá phối hợp với mọi người, đột nhiên hơi thở yếu hẳn đi, ánh sáng trong mắt mất dần, trở thành bán hôn mê, tất cả đều giật mình.

“Chủ tử! Chủ tử! Ngươi tỉnh lại…” Y Sênh cố gắng trấn định, ánh mắt đỏ bừng. Hắn vỗ mặt Đằng Huy Nguyệt, muốn gọi thần trí cậu quay lại.

Nhưng Đằng Huy Nguyệt hoàn toàn không có phản ứng, chỉ có môi hơi mấp máy, phát ra những tiếng mỏng manh.

Y Sênh ghé sát tai vào nghe, không rõ ràng lắm, giống như luôn lặp lại hai chữ “cứu cứu”… Nghĩ Đằng Huy Nguyệt có thể đang cầu xin mọi người cứu con của cậu, Y Sênh suýt rơi nước mắt. Hắn muốn đút cho Đằng Huy Nguyệt uống một chén thuốc với tác dụng mạnh để chống đỡ, nhưng nếu làm như vậy, rất có thể sẽ làm Đằng Huy Nguyệt và bảo bảo bị thương.

“Như vậy không được… Như vậy không được…” Y Sênh không xuống tay được. Nhưng nếu hắn còn do dự nữa, Đằng Huy Nguyệt và đứa trẻ sẽ chỉ càng gặp nguy hiểm hơn.

“Tránh ra!” Đột nhiên, một giọng nói già cả vang lên. Chỉ thấy một lão nhân ăn mặc như Thái y nhanh chóng tới gần Đằng Huy Nguyệt, cố lấy miếng vải đang bị cậu cắn chặt trong miệng ra, đút một viên thuốc vào.

Hơi thở của Đằng Huy Nguyệt trở nên dồn dập hơn.

Y Sênh nhìn thấy lão nhân kia, giống như thấy được cứu tinh. Vì hắn chính là Y Thánh Tô tiên sinh. Có hắn ở đây, nhất định Đằng Huy Nguyệt có thể hóa nguy thành an. Hắn vội vàng nhường chỗ cho Tô tiên sinh.

Không ngờ, Tô tiên sinh xem mạch cho Đằng Huy Nguyệt, sắc mặt trầm trọng, nói với Y Sênh đang nóng lòng: “Hắn tích tụ trong tâm, ý nghĩ muốn sống không mạnh…”

Y Sênh như bị sét đánh bên tai! Có ai ngờ được Đằng Huy Nguyệt từ ngày mang thai đến giờ vẫn luôn bình thản trầm tĩnh lại tích tụ trong tâm vào đúng thời khắc quan trọng này? Lại còn ý nghĩ muốn sống không mạnh! Đây không phải là không muốn sống sao?

“Làm sao đây?” Y Sênh trắng bệch mặt mày, không biết làm sao.

Tô tiên sinh nghe thấy từ môi Đằng Huy Nguyệt vẫn lẩm bẩm mấp máy những lời vô nghĩa, hiểu ngay là chuyện gì, quyết định rất nhanh: “Ngươi cho toàn bộ những người khác ra ngoài!”

Y Sênh không do dự, lập tức làm theo. Một khi Đằng Huy Nguyệt có chuyện gì, những người ở đây đều không thể thoát tội. Y Sênh cho những người đang hoang mang lo sợ một đường sống, không ai dám làm trái.

Chỉ trong nháy mắt, ở gian trong chỉ còn lại Tô tiên sinh và Y Sênh, cùng Đằng Huy Nguyệt đang nằm trên giường.

Vách tường của gian trong lặng lẽ mở ra, Minh đế được Tề Minh Diệu đỡ, bước chân bất ổn ra ngoài.

Sắc mặt Minh đế và Tề Minh Diệu cực kỳ khó nhìn. Hai người ở trong mật thất đều nghe thấy động tĩnh từ gian trong, suýt nữa đã bất chấp tất cả để lao ra. Cũng may Tô tiên sinh rất tỉnh táo, cho những người khác lui ra trước. Nếu không, để chặn miệng những người đó, sau này sẽ phải dùng đến không ít thủ đoạn. Không làm cẩn thận, tất cả những cố gắng lúc trước của mọi người đều là uổng phí.

Y Sênh thấy Minh đế và Tề Minh Diệu cùng xuất hiện, kinh hãi cực độ. Làm thầy thuốc chuyện dụng của Đằng Huy Nguyệt, hắn biết không ít nội tình. Quá trình Minh đế và Đằng Huy Nguyệt yêu nhau, hắn xem trong mắt, cũng đoán được đứa trẻ trong bụng Đằng Huy Nguyệt rất có thể là của Minh đế. Cũng bởi vậy, sau khi biết Minh đế chỉ coi Đằng Huy Nguyệt là thế thân, người hắn thật sự yêu thương là Trân phi, còn hạ chỉ tứ hôn cho Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu với Đằng Huy Nguyệt, Y Sênh bất mãn cùng cực với Minh đế. Nhưng hắn thấp cổ bé họng, không thể làm dao động quyết định của người trên thượng vị. Hơn nữa nếu chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, gặp họa sẽ không chỉ có mình hắn, bị tổn thương nhất chính là Đằng Huy Nguyệt. Cho nên, Y Sênh chỉ có thể kín miệng, chăm sóc thân mình cho Đằng Huy Nguyệt thật cẩn thận.

Hắn đã rất vui khi thấy Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu, nay được phong làm Đoan Thừa Thân Vương, đối đãi rất tốt với Đằng Huy Nguyệt, dù biết chuyện giữa Minh đế và Đằng Huy Nguyệt vẫn không để tâm, toàn tâm toàn ý muốn có được trái tim Đằng Huy Nguyệt. Để tác hợp cho đôi phu thê này, Y Sênh đã mất không ít khí lực.

Thế nhưng, hiện tại là chuyện gì đây?

Trong mắt Minh đế chỉ có Đằng Huy Nguyệt đang nằm trên giường. Vị đế hoàng bị cổ độc tra tấn đến mức không thể đứng vững, không biết trào dâng sức lực từ đâu, bỏ tay Tề Minh Diệu ra, bước nhanh đến bên giường, nắm chặt tay Đằng Huy Nguyệt.

“A Việt, cữu cữu ở đây…”

Hơi thở của Đằng Huy Nguyệt hỗn loạn dần.

Không phải “cứu cứu”, mà là “cữu cữu”! Y Sênh bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Tô tiên sinh quát Y Sênh: “Nhanh! Lên giường đi!”

Y Sênh thu hồi dòng suy nghĩ lại, hiểu ý của Tô tiên sinh, lên giường ngồi vào vi trí của bà đỡ. Tô tiên sinh ấn huyệt vị trên người Đằng Huy Nguyệt, xoa bóp lúc nhẹ lúc mạnh.

Đằng Huy Nguyệt kêu ra những tiếng đau đớn, khóc lóc: “Cữu cữu, A Việt đau, A Việt đau…”

“Ngoan, ngoan! A Việt sinh con cho cữu cữu, con của A Việt và cữu cữu… A Việt, chịu đựng, đừng buông tha, cữu cữu yêu ngươi, cữu cữu yêu ngươi, cữu cữu vĩnh viễn yêu ngươi…”

Thần trí của Đằng Huy Nguyệt đã cực kỳ mơ hồ, nhưng giọng nói của Minh đế vẫn truyền vào trong tai cậu, trong tim cậu.

Đây là con của cậu và cữu cữu, cữu cữu yêu cậu…

Thế nhưng, rõ ràng cữu cữu đã không cần cậu, không gặp cậu, hai người đã xa nhau hai trăm linh chín ngày… Mỗi một ngày, cậu đều ép mình đừng có nhớ, đừng làm mình bị thương nữa…

“Cữu cữu, cữu cữu, đừng bỏ A Việt, đừng đi… Đừng đi…” Đằng Huy Nguyệt yếu ớt cầu xin, cuối cùng cũng buông tha cho tôn nghiêm và kiêu ngạo, không thể che giấu nỗi đau đớn của mình.

“Bình an sinh con, A Việt, ngươi và đứa trẻ đều phải thật tốt, cữu cữu không đi, cữu cữu không đi…”

“Dùng sức! Dùng sức!”

Đằng Huy Nguyệt nghe thấy cữu cữu không đi, tinh thần chấn động, bản năng nghe theo mệnh lệnh kia, cong thắt lưng dùng sức!

“Oa oa oa…”

Tiếng khóc của trẻ con vang lên, Đằng Huy Nguyệt nằm xuống giường thật mạnh, thì thào một câu “Không đi”, không còn sức lực, ngất xỉu.