Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 241: Thư hòa đàm (đàm phán hòa bình) của Tư Mã Thanh Sa




La Tri Thu vội vàng đi vào điện Trường Minh, vừa mới vào điện ông đã cảm thấy không khí có gì đó khác thường, thái giám cung nhân đều không ở đây, chỉ có một mình Hưng Võ đế, ngồi im như tượng sau ngự án. La Tri Thu bái Hưng Võ đế ba bái rồi khấu đầu chín cái, nhưng Hưng Võ đế vẫn không có bất cứ phản ứng nào, tựa như không biết đang có thêm một người nữa ở trong này.“Bệ hạ?” La Tri Thu gọi to Hưng Võ đế.

Giọng nói của La Tri Thu đánh thức Hưng Võ đế, ngài giương mắt nhìn La Tri Thu, phất tay để La Tri Thu bình thân.

“Bệ hạ triệu thần đến gấp, không biết có gì phân phó?” La Tri Thu hỏi.

“Đây là thư hòa đàm từ Bắc Yến của Tư Mã Thanh Sa, ngươi xem đi.” Hưng Võ đế nói rồi cầm lấy thư hòa đàm của Tư Mã Thanh Sa ném cho La Tri Thu.

La Tri Thu làm thừa tướng mấy năm nay, thấy rất nhiều thư hoà đàm, thường là đòi vàng bạc lương thực, ông cầm lấy thư hòa đàm của Tư Mã Thanh Sa, trong lòng nghĩ Hưng Võ đế có gì khác lạ, có lẽ là Tư Mã Thanh Sa yêu cầu ngân lương nhiều đến mức vô lý? Không kịp suy nghĩ, La Tri Thu chỉ nhìn qua bức thư một chút, rồi đánh rơi nó xuống đất,“Điều… điều này sao… sao có thể?!” La Tri Thu cơ hồ gào lên với Hưng Võ đế. Trong thư hòa đàm của Tư Mã Thanh Sa viết rõ ràng, ái tử của Hưng Võ hoàng đế Đại Chu, La Duy. Tư Mã Thanh Sa sao lại biết bí mật này?

“Việc này có thể có mấy người biết?” Hưng Võ đế hỏi La Tri Thu.

La Tri Thu theo bản năng liền mở miệng nói:“Việc này không có khả năng là do thần nói ra, thần không hề muốn La Duy rời khỏi La thị!”

Hưng Võ đế thấy La Tri Thu như mất phương hướng, cũng tin La Tri Thu không phải người nói ra bí mật này. Khi đọc bức thư hòa đàm kia, Hưng Võ đế suýt ngất xỉu, thiếu chút nữa sai người lôi sứ giả của Bắc Yến ra băm thây vạn đoạn.“Trẫm không thể tặng La Duy đi được!” Hưng Võ đế kêu lên.

“Tặng đi?” La Tri Thu nghe Hưng Võ đế nói vậy, xoay người nhặt thư hòa đàm lên, đọc lại một lượt, Tư Mã Thanh Sa muốn La Duy đến thành Hạ Phương của Bắc Yến làm khách, La Tri Thu đầu óc như mê muội. Đây là muốn La Duy tới Bắc Yến làm chất tử? La Duy và Tư Mã Thanh Sa có thâm cừu, đi Bắc Yến, La Duy còn có thể giữ tính mạng sao?

“Trẫm đến hỏi Thái Hậu!” Hưng Võ đế lúc này không thể tưởng tượng rằng La Duy sau khi đi Bắc Yến sẽ như thế nào, bây giờ ngài chỉ một lòng một dạ lo lắng, rằng ai đã nói chuyện La Duy là con vua cho người Bắc Yến biết. Ngài không nói, La Tri Thu cũng không có khả năng, vậy chỉ có thể là Đoan Mộc Thái Hậu.

“Bệ hạ!” La Tri Thu thấy Hưng Võ đế muốn đi tìm Thái Hậu, sợ Hưng Võ đế lại muốn cãi nhau với Thái Hậu, vội lên tiếng cản lại.

“Ngươi ở đây chờ.” Hưng Võ đế hiện tại không thèm nghe ai nói, ngài bảo La Tri Thu chờ ở điện Trường Minh, rồi tự mình ra khỏi điện.

“Bệ hạ!” La Tri Thu đứng chặn trước mặt Hưng Võ đế:“Thần cho rằng không thể là Thái Hậu nương nương.”

“Việc này trừ Thái Hậu, thì chỉ có hai ta biết!” Hưng Võ đế nói:“Không phải Thái Hậu, thì là ngươi chứ gì?”

“Thần dù có chết, cũng sẽ không hại Duy nhi!” La Tri Thu dưới tình thế cấp bách, ngay trước mặt Hưng Võ đế, cũng gọi La Duy là Duy nhi.

“Vậy ngươi nói cho trẫm nghe, kẻ đáng chết này là ai?!”

La Tri Thu không nghĩ ra được.

Hưng Võ đế đứng một lát, lấy lại bình tĩnh, nói với La Tri Thu:“Ngươi cùng trẫm tới cung Đông Phật đi.”

La Tri Thu muốn nói với Hưng Võ đế rằng, lúc này dù có tìm ra người làm lộ bí mật, cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi, bọn họ nên ngẫm lại xem phải giải quyết chuyện thư hòa đàm của Tư Mã Thanh Sa như thế nào thì hơn, nhưng Hưng Võ đế đang tức giận ngút trời, không thể dễ dàng bình tĩnh, La Tri Thu đành đem những lời khuyên bảo nuốt vào, cùng Hưng Võ đế tới cung Đông Phật.

Thái Hậu vẫn ngồi trong tiểu Phật đường thờ Quan Âm, nhìn thấy Hưng Võ đế đẩy cửa bước vào, phía sau là La Tri Thu, Thái Hậu nhất thời ngẩn ra.

Hưng Võ đế đi vào Phật đường, không hành lễ với Thái Hậu, mà chỉ đứng ở đó nhìn bà.

La Tri Thu đóng cửa Phật đường lại.

Những người canh giữ bên ngoài Phật đường không liên can, đều bị Long kỵ vệ đuổi đi hết, cam đoan chuyện Đoan Mộc Thái Hậu và Hưng Võ đế nói trong gian tiểu Phật đường này sẽ không bị ai nghe được.

“Lại làm sao hả?” Thái Hậu thấy Hưng Võ đế tới, không phải là đến thỉnh an bà, liền nói:“Bệ hạ tới nơi này của ai gia, là vì ai gia lại làm cái gì khiến bệ hạ bất mãn hay sao?”

“Chuyện La Duy…” Hưng Võ đế hiện tại cũng lười vòng vo với Thái Hậu:“Chuyện La Duy, có phải do người nói ra không?”

“La Duy?” Thái Hậu nói:“Tiểu tiện chủng này lại xảy ra chuyện gì à?”

“Người trả lời trẫm mau!” Hưng Võ đế nghe Thái Hậu lại mắng La Duy là tiện chủng, nắm tay siết chặt, cố nén tức giận nói:“Đừng làm nhục nó!”

“Ai gia ở cung Đông Phật này, ăn chay niệm Phật…” Thái Hậu nói:“Chuyện La Duy, ai gia muốn quản cũng không quản được.”

La Tri Thu cũng vừa nghĩ, Thái Hậu biết thân thế La Duy, nhưng bà luôn bị giam lỏng ở cung Đông Phật, Thái Hậu có thể có biện pháp gì, để nói ra thân thế La Duy? Lại còn là nói cho Tư Mã Thanh Sa nữa chứ? La Tri Thu đi vào cung Đông Phật, thấy nơi này canh giữ nghiêm ngặt, ông cảm giác Thái Hậu căn bản không có khả năng truyền tin tức ra ngoài,“Bệ hạ…” La Tri Thu gọi Hưng Võ đế, không muốn Hưng Võ đế nói thêm gì với Thái Hậu nữa, chuyện thư hòa đàm từ Bắc Yến, Thái Hậu không biết vẫn tốt hơn.

“Vậy tại sao Tư Mã Thanh Sa của Bắc Yến lại biết, rằng La Duy cũng là con vua?” Câu hỏi của Hưng Võ đế thốt ra còn nhanh hơn lời can ngăn của La Tri Thu.

Thái Hậu hứng thú nhìn Hưng Võ đế, thấy bộ dáng của nhi tử thở hổn hển, La Duy nhất định đã gặp chuyện chẳng lành rồi. La Duy không ổn, Thái Hậu liền cao hứng,“Thì sao?” Thái Hậu hỏi Hưng Võ đế:“Tư Mã Thanh Sa biết La Duy là con vua thì sao? Hắn có thể cưới La Duy làm phi tần chắc? Khuôn mặt La Duy dù cho có đẹp hơn nữa thì vẫn là nam tử.”

Thái Hậu nhắc đến La Duy liền muốn hạ nhục, điều này khiến Hưng Võ đế vì thương con mà càng thêm nổi trận lôi đình, cũng không kịp nghĩ nhiều, liền nhìn Thái Hậu nói:“Ngươi quả nhiên là muốn hại Duy nhi rơi vào tay Tư Mã Thanh Sa?!”

Đêm qua Long Huyền sai người đến nói cho Thái Hậu, Đại Chu hiện tại đang xung đột vũ trang với Bắc Yến tại thành Ô Sương. Thái Hậu suy nghĩ một đêm, cũng không hiểu nổi, Long Huyền sai người đến nói cho bà việc này, là vì cái gì. Thành Ô Sương giữ lại cũng được, mà mất cũng chẳng sao, chẳng có chút liên quan gì với vị Thái Hậu đang bị cầm tù. Bất quá hiện tại nhớ đến chuyện La Duy và Tư Mã Thanh Sa, Thái Hậu đã hiểu rõ rồi.

“Bệ hạ.” Trong lúc hai mẫu tử hoàng gia xung đột, La Tri Thu cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng, ông nói với Hưng Võ đế:“Thần cho rằng Thái Hậu nương nương không hề biết chuyện này, xin bệ hạ sau khi thỉnh an Thái Hậu nương nương, thì hãy về điện Trường Minh.”

“Chất tử?” Thái Hậu đột ngột nói ra từ này.

Hưng Võ đế và La Tri Thu cùng cứng đờ.

Thái Hậu phá lên cười, ý đồ của Long Huyền khi sai người mạo hiểm vào đây, nói cho bà chuyện Chu Yến tái chiến Ô Sương, Thái Hậu càng lúc càng hiểu rõ.

“Thật sự là ngươi?” Đáp án ở ngay trước mắt, Hưng Võ đế ngược lại không thể tin được.

“Không sai.” Thái Hậu không cười to nữa, mang theo một loại tâm nguyện được đền bù, bà nói với Hưng Võ đế:“Là ai gia làm.”