Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 242: Quang minh chính đại




Hưng Võ đế không biết mình bị La Tri Thu kéo về điện Trường Minh như thế nào, ngài chỉ biết là mình đã nổi giận ở cung Đông Phật, thái giám cung nhân đều quỳ hết, nhưng khiến ngài ấn tượng sâu sắc nhất, vẫn là khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu của Thái Hậu.

La Tri Thu đứng trước mặt Hưng Võ đế, tay chân lạnh lẽo. Vừa rồi ông quỳ xuống cầu xin Hưng Võ đế về điện Trường Minh, nhưng tận sâu trong lòng, La Tri Thu cũng lo lắng cho hai mẫu tử hoàng gia này, trên đời làm gì có đạo lý nào là con giết mẹ, Hưng Võ đế cho dù muốn cầm kiếm chĩa vào Thái Hậu thì sao chứ? Chỉ cần người này chưa thật sự điên cuồng, ngài sẽ không hạ thủ. Chỉ là, La Duy phải làm thế nào đây? La Tri Thu nghĩ đến La Duy, nhưng lại chẳng có chút manh mối nào.

Hưng Võ đế đứng dậy đi về phía gian bí thất.

La Tri Thu ngồi yên trong chính điện Trường Minh.

Cả hai đều cần có thời gian suy nghĩ, xem kế tiếp bọn họ phải làm gì? La Duy không thể đi Bắc Yến, nhưng nếu cùng Bắc Yến đánh trận này, bọn họ còn có thể tiếp tục không?

Long Huyền ngồi trong thư phòng, nghe Long Tường kể với hắn chuyện náo loạn ở cung Đông Phật.

“Phụ hoàng đến tột cùng là vì cái gì?” Long Tường đầy vẻ bất bình hỏi Long Huyền.

Long Huyền nói:“Làm sao ta biết được?”

“Hoàng tổ mẫu đã bị giam lỏng ở cung Đông Phật…” Long Tường tiến về phía Long Huyền, hắn không nghĩ nhiều, liền đứng về phe Thái Hậu,“Phụ hoàng còn có cái gì không hài lòng? Người vẫn bảo chúng ta phải hiếu kính hoàng hậu, hoàng tổ mẫu lại là mẹ ruột của người, người nghĩ mình đang làm gì cơ chứ? Thượng bất chính hạ tắc loạn*!” (*Người trên không ngay thẳng chính trực thì không dạy bảo ai được, người dưới sẽ hư đốn, bất trị)

“Câm miệng!” Thấy Long Tường lại sắp phun ra những lời không hay, Long Huyền quát:“Nơi này là nơi nào hả?!”

Long Tường không phục “Hừ” một tiếng.

“Điện hạ!” Ngoài cửa truyền đến giọng Phúc Vận, gã bẩm với Long Huyền:“Lý hầu cầu kiến.”

“Ai?” Long Huyền còn chưa mở miệng, Long Tường đã lên tiếng, Lý hầu? Hắn nhìn về phía Long Huyền:“Người nọ không phải tới nhầm chỗ đấy chứ? Ông ta nên đến chỗ Lý phi mới phải?”

Long Huyền liếc nhìn Long Tường rồi mới hướng ra cửa nói:“Mời vào.”

Không lâu sau, Lý hầu được Phúc Vận dẫn vào.

“Hầu gia sao lại đến chỗ này của ta?” Long Huyền chờ Lý hầu hành lễ xong, liền mời Lý hầu ngồi xuống, hỏi.

Lý hầu nói:“Hạ quan vốn định đi gặp thái tử điện hạ, nhưng thái tử điện hạ đã tới chỗ hoàng hậu nương nương, cho nên hạ quan tới gặp điện hạ.”

“Chuyện gì?” Long Huyền hỏi.

Lý hầu nói:“Hôm nay, hạ quan nghe được lời đồn đại khác ở thượng đô.”

“Lại là lời đồn?” Long Tường không kiên nhẫn nói:“Không phải lại nói đến phụ hoàng ta và La Duy chứ? Điều này hoàn toàn không có!”

“Không phải, không phải…” Lý hầu vội đáp:“Bất quá vẫn là về Cẩm Y hầu gia.”

“Lần này lại là cái gì?” Long Tường hỏi.

Lý hầu nhìn Long Huyền, thấy Long Huyền sắc mặt không chút thay đổi ngồi ở chỗ kia, lão đột nhiên do dự, tìm đến Long Huyền có đúng hay không?

“Ngươi nói đi!” Long Tường giục Lý hầu:“Đến cùng La Duy lại xảy ra chuyện gì?”

“Là từ chỗ sứ đoàn Bắc Yến truyền ra.” Xuất phát từ sự tín nhiệm, Lý hầu vẫn tiếp tục nói với Long Huyền và Long Tường:“Nói Cẩm Y hầu kỳ thật cũng là con ruột bệ hạ, giống như hai vị điện hạ đây.”

Long Tường nhảy dựng lên, ngây ngốc một lát, sau đó liền cười ha ha, ôm bụng nói:“Người Bắc Yến có phải toàn kẻ điên hay không? La Duy lại trở thành nhi tử của phụ hoàng? Sao bọn họ không nói Tư Mã Thanh Sa cũng là nhi tử của phụ hoàng ta đi? Ca, huynh nghe thấy không? Thật sự là buốn cười muốn chết.”

Lý hầu không để ý đến Long Tường, biết đó là một người không hữu dụng, lão chỉ nhìn Long Huyền.

“Tự ngươi cũng nói đây là lời đồn mà.” Long Huyền nói:“Không tin được.”

Lý hầu đáp:“Nếu Cẩm Y hầu thật sự là con vua, vậy thì lời đồn về mối quan hệ của y và bệ hạ trước kia cũng tự nhiên biến mất.”

“Ồ?” Long Huyền tựa hồ lúc này mới có hứng, hắn nhìn về phía Lý hầu, nói:“Ý ngươi là sao?”

Lý hầu nói:“Nếu là phụ tử, Cẩm Y hầu gia cho dù có được đại ân sủng, nhiều ngày ngủ lại điện Trường Minh, người khác cũng thể nói gì.”

“Ngươi chờ một chút!” Long Tường ngắt lời Lý hầu:“Ngươi thật sự tin rằng La Duy là nhi tử của phụ hoàng ta?”

“Người Bắc Yến nói…” Lý hầu lời dừng một lát, mới lại lên tiếng:“Nói đây là do Thái Hậu nương nương báo cho Tư Mã Thanh Sa đế.”

“Bậy bạ!” Long Tường nói:“Hoàng tổ mẫu của ta ngay cả cửa cung cũng không ra nổi, sao có thể truyền tin cho Tư Mã Thanh Sa? Phải nói làm sao cho người ta tin được chứ.”

Long Huyền lúc này hỏi Lý hầu:“Ngươi cứ nói hết đi, người Bắc Yến còn nói cái gì nữa?”

Lý hầu nhân tiện trả lời:“Sứ thần Bắc Yến nói, nếu muốn bình ổn trận Chu Yến ở thành Ô Sương, Cẩm Y hầu phải đến thành Hạ Phương của Bắc Yến làm khách.”

Long Tường sửng sốt, hắn nhìn về phía Long Huyền:“Là có ý gì? Tư Mã Thanh Sa mời La Duy tới làm khách?”

Long Huyền ra hiệu với Long Tường, bảo Long Tường tạm thời đừng lên tiếng, rồi hắn hỏi Lý hầu:“Sứ thần Bắc Yến chỉ nhắc tới La Duy?”

“Vâng.” Lý hầu đáp.

Long Huyền nói:“Thì ra là việc này, ta không biết rõ lắm, hầu gia vì chuyện này mới tới tìm ta?”

Lý hầu nói:“Hạ quan cũng biết Bắc Yến làm xằng bậy, nhưng trận chiến giữa Đại Chu và Bắc Yến lần này đã sớm đến đỉnh điểm.”

“Ý ngươi là mặc kệ La Duy có phải con vua hay không, chỉ cần y có thể bình ổn trận Chu Yến lần này, thì đã là chuyện đáng mừng?” Long Huyền hỏi Lý hầu.

“Đúng là hạ quan đã nghĩ như vậy.” Lý hầu nói.

Long Huyền hồi lâu không nói gì, đột nhiên vỗ nhẹ mặt bàn.

Lý hầu cả kinh.

“Ngươi hẳn đã biết…” Long Huyền ánh mắt nặng nề nhìn Lý hầu, nói:“Ngày chiếm lại được thành Ô Sương, cũng là ngày Tư Mã Trường Thiên đế băng hà, La Duy và Tư Mã Thanh Sa có thù giết cha, nếu y đi Bắc Yến, thì cũng đừng mong sống sót sau này? Lý hầu gia, ngươi có nghĩ tới tính mạng La Duy không?”

Lý hầu làm ra vẻ vì đại nghĩa:“Quốc sự như thế, thân là thần tử Đại Chu nên vì nước vì vua mà lo lắng.”

Long Huyền cười lạnh,“Người phải đi chịu chết không phải ngươi, Lý hầu gia đương nhiên nói ra rất nhẹ nhàng.”

“Điện hạ…” Lý hầu còn muốn nói tiếp.

“Hầu gia, mời trở về đi.” Long Huyền lại quả quyết nói:“Hôm nay ta coi như không nghe thấy gì, hầu gia lần này đã khiến ta mở rộng tầm mắt rồi.”

Lý hầu ngồi bất động, lão không dễ dàng hạ quyết tâm mà đến đây, sao có thể dễ dàng đi được?

“Như thế nào?” Long Huyền lạnh nhạt nói:“Hầu gia còn muốn ta đích thân ra tiễn?”

“Ngươi có nghĩ đến sống chết của La Duy không?” Long Tường lúc này mới bình tĩnh lại, gắt lên với Lý hầu:“La Duy đắc tội ngươi khi nào? Ngươi ngang nhiên tính kế y như vậy hay sao?! Mau đi đi! Ngươi cho rằng chúng ta sẽ cùng bắt tay với ngươi hại La Duy à?!”

Lý hầu đứng dậy, phản ứng của Long Huyền cùng với Long Tường trái ngược hẳn với dự đoán của lão. Hai người này không phải kẻ thù lớn nhất của La Duy sao? Sao hiện tại lại có vẻ như muốn bảo vệ y?

“Mời.” Long Huyền lại mở miệng đuổi người.

Long Tường trực tiếp đi về phía trước, kéo cửa, không thèm để ý bên ngoài có người hay không, liền lớn tiếng nói:“Đưa Lý hầu gia ra ngoài!”

Lý hầu bị Phúc Vận đưa ra ngoài, cả người chật vật không chịu nổi.

“Ta tưởng rằng La Duy gặp chuyện không may, ngươi sẽ vui mừng chứ.” Sau khi Lý hầu đi, Long Huyền hỏi Long Tường:“Sao bây giờ ngươi lại muốn che chở cho La Duy?”

Long Tường dùng sức đóng sầm cửa lại:“Làm người phải quang minh chính đại, đệ có thù với La Duy, nhưng đệ sẽ không cấu kết với người khác hại y! Y và Tư Mã Thanh Sa có thù giết cha, không phải vì bản thân y, mà là vì Đại Chu. Ca, đến tận bây giờ đệ vẫn chưa từng mong La Duy chết.”