Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng

Chương 171




Edit: Lạc Yên

Trời đêm trong trẻo, điểm xuyết muôn vàn vì sao.

Hội trường nơi tổ chức tiệc tối của quân bộ trang hoàng tương đối đơn giản, khiêm tốn. Lăng Sầm xuống xe thì thả lỏng hơn, quan sát xung quanh một chút cậu hiểu được đúng như lời Lục Kiêu nói, đây là một bữa tiệc không quá chính thức, chủ yếu để mọi người thư giãn, giao lưu.

Lăng Sầm vén lại vài cọng tóc bị gió đêm thổi hơi tán loạn, vòng đến phía bên kia của xe huyền phù, mở xe lăn rồi bước lui một bước giữ càng xe, yên lặng đợi Lục Kiêu dịch người qua.

Lục Kiêu tự nhiên chuyển qua, hai người vẫn phối hợp ăn ý như mọi khi.

"Để ta bật tự điều khiển tự động..." Lục Kiêu nhỏ giọng thương lượng, lúc đó Lăng Sầm có thể giống những bạn đời của quân nhân khác, sánh bước cùng anh vào hội trường. Nếu Lăng Sầm giống như ở nhà, đẩy anh đi sẽ khiến mọi người chú ý.

"Không sao đâu anh." Lăng Sầm hơi nhíu mi cân nhắc, đối với hành động chăm sóc nhau giữa hai người, cậu nghĩ không cần phải cố ý che dấu, cậu lại càng không sợ bị chú ý. Quan trọng nhất là sự thoải mái của Lục Kiêu, những mặt khác không nằm trong phạm vi suy xét của cậu.

Lăng Sầm vừa thong thả đẩy Lục Kiêu đi vào vừa nhớ lại một lượt những điều Lục lão phu nhân đã giới thiệu về bữa tiệc tối nay, từ lưu trình đến cách xây dựng bầu không khí khi ở chung, giao lưu với người khác.

Tuy Lục Kiêu bị Lăng Sầm từ chối cũng không khó chịu gì, trong lòng lại có chút vui. Thoạt nhìn thì Lăng Sầm luôn chiều theo anh, mọi chuyện đều nghe theo anh, gần như không có chủ kiến, thích dựa dẫm anh, ở bên ngoài cho anh đủ thể diện, khiến các Alpha khác phải nhìn anh đầy hâm mộ. Nhưng thật ra cậu là Omega ngoài mềm trong cứng, chuyện cậu đã nhận định thì sẽ không thay đổi, chỉ là cách biểu hiện luôn mềm mỏng, chậm rãi mà thẩm thấu suy nghĩ của mình, khiến anh phải nghe theo nhưng lại có cảm giác được tôn trọng.

Mà anh còn nghĩ thậm chí anh có bị cậu "áp bức" cũng hoàn toàn không muốn phản kháng, chiều chuộng Omega của mình là bổn phận của một Alpha tốt. Hơn nữa anh thấy mọi chuyện trong cuộc sống của mình, Lăng Sầm đều đã cân nhắc và thấu hiểu cho anh, nên dù nghe theo Lăng Sầm cũng chỉ là chuyện tốt, đây cũng xem như là một loại ăn ý trong cuộc sống của hai người.

Sau khi thông qua cửa kiểm tra cuối cùng, hai người vào hội trường, ngay lập tức Lục Kiêu nhận thấy có rất nhiều ánh mắt nhìn tập trung về phía hai người. Tuy quân nhân từng chịu thương tổn trong chiến tranh không phải là số ít, nhưng đa số những ai vẫn tiếp tục làm việc tại quân bộ đều có thể tự thân hành động, đảm bảo công tác, sẽ không bị mọi người đối xử đặc biệt, đó là sự tôn trọng của Alpha với nhau. Bình thường ở quân bộ anh cũng tự mình làm mọi việc, quân bộ có đầy đủ các thiết bị phụ trợ, rất thuận tiện.

Đêm nay anh lại được Lăng Sầm hỗ trợ đẩy xe, khó tránh sẽ khiến mọi người chú ý. Hơn nữa dù Lăng Sầm có không đẩy anh thì với thân phận của cậu "Omega được toàn Alpha Liên Bang mơ ước", ai cũng sẽ nhìn cậu nhiều thêm một chút. Tuy nhiên, quân nhân đều có chừng mực, chỉ một thoáng chốc liền khôi phục như bình thường.

Tiệc tối là một sảnh hội trường rất lớn, trung tâm là sảnh khiêu vũ, có hai khu đặt đồ ăn tự phục vụ, ghế ngồi nghỉ được bố trí xung quanh và sát tường, tổng thể khá đơn giản.

"Chúng ta qua bên kia ngồi đi em." Lục Kiêu chỉ về phía sô pha tương đối yên tĩnh nơi góc hội trường.

"Dạ vâng." Lăng Sầm đáp, mỉm cười đẩy Lục Kiêu qua. Cậu đã quan sát một lượt, quân nhân Alpha không đến một mình thì chính là đưa theo bạn đời Omega, giống như hai người bọn họ vậy. Cậu giờ cũng là người nhà quân nhân.

"Chồng ơi, anh muốn ăn chút gì không? Em lấy cho anh." Đợi khi Lục Kiêu dịch người sang sô pha, Lăng Sầm đẩy xe lăn sang một bên mới cúi người, nhỏ nhẹ dò hỏi.

Lục Kiêu lắc đầu, ôn hòa nói: "Giúp ta lấy một ít đồ uống là được rồi."

Lăng Sầm gật đầu, cười với anh rồi đi đến bàn đặt đồ uống ở khu tự phục vụ, lấy hai ly vang đỏ.

"Anh nhìn cái gì đó?" Một Omega nhỏ giọng nói với Alpha của mình, trong âm thanh đầy vẻ uy hiếp.

"Không... Anh có nhìn gì đâu." Vị Alpha đang thất thần, bị gọi giật mình vội cụp mắt xấu hổ đáp. Hắn không nghĩ tối nay lại nhìn thấy Lăng Sầm. Tuy biết rõ đây là bạn đời của Lục thượng tướng, nhưng chính mắt nhìn thấy người thật đi ngang ở khoảng cách gần vẫn vô thức bị thu hút. Dung mạo này, khí chất này, còn khiến người ta say mê hơn cả trên phim điện ảnh. May mà hắn đã có người yêu kịp thời đánh thức hắn, bằng không không biết hắn có u mê đến điên đảo thần hồn không.

Tinh thần lực của Lăng Sầm không tệ, nghe được cuộc trò chuyện của hai người, vội vã bưng ly về bên cạnh chồng mình.

"Đây là bạn đời của tôi." Lục Kiêu đang nói chuyện với một Alpha trung niên, thấy cậu trở về liền giới thiệu, cũng nghiêng đầu nói với Lăng Sầm: "Đây là thượng tướng Nash, chỉ huy quân đoàn Đệ Nhị. Còn đây là Virgil, bạn đời của Nash."

"Chào ngài." Lăng Sầm lập tức tiến vào trạng thái xã giao, mỉm cười tiêu chuẩn, đặt ly xuống bàn, bắt tay với Alpha, lại cùng Omega kề má chào hỏi. Động tác ôn hòa tiêu chuẩn, thân cận vừa đủ, xa cách vừa tầm, khiến người đối diện cảm thấy vừa thoải mái vừa được tôn trọng.

Tươi cươi trên mặt Omega tên Virgil càng thêm sâu, yêu thích cùng Lăng Sầm ngồi xuống một đầu sô pha cùng cậu nói chuyện phiếm.

Đầu kia Lục Kiêu cũng đang bàn chuyện với Nash. Chân mày Nash hơi nhíu như có chuyện phiền lòng. Sau đó hắn dùng đầu cuối và tinh thần lực thiết lập hình thức trò chuyện riêng tư, âm thanh hai người lập tức bị cách ly. Một lát sau, khi Nash tắt đầu cuối, kết thúc cuộc nói chuyện biểu tình đã tốt hơn. Hắn cười vỗ vai Lục Kiêu rồi mới đứng lên, cùng bạn đời tạm biệt hai người Lục Kiêu.

Lăng Sầm đẩy ly rượu vang đến trước mặt Lục Kiêu, cẩn thận hỏi: "Có vấn đề gì hả anh?"

Lục Kiêu yên lặng lắc đầu, ý bảo Lăng Sầm không cần lo lắng, kéo tay cậu ngồi xuống bên cạnh mình, cầm ly rượu nhấp một ngụm.

Nơi đóng quân của quân đoàn Đệ Nhị chính là địa điểm diễn ra trận chiến cuối cùng với Trùng tộc. Tuy hiện tại không có bất cứ dị động gì, nhưng với tập tính của Trùng tộc, quá yên ổn cũng chính là bất thường. Tính cách Nash cẩn thận luôn cảm thấy có vấn đề. Lần này trở về Đế Tinh, hắn hy vọng có thể xin phép để mở rộng phạm vi tuần tra và phương tiện tuần tra chuyên sâu. Muốn được cao tầng quân bộ phê duyệt khi không có bất cứ chứng cứ xác thực nào là tương đối khó khăn, hắn cần có một ít trợ giúp. Lục Kiêu sẽ giúp tra xét hồ sơ bảo mật ở quân bộ, tìm một số tình huống tương tự trong quá khứ để đưa thêm ý kiến ủng hộ. Đây cũng không vi phạm quy định.

Thái độ Lục Kiêu rất thản nhiên, Lăng Sầm quan sát một lúc không thấy có gì bất thường cũng yên tâm hơn. Cậu thả lỏng, một tay chống cằm nhìn mọi người trong hội trường qua lại nói chuyện với nhau, lại khe khẽ ngâm nga một khúc ca.

"Em hát gì vậy?" Lục Kiêu khẽ cười, Lăng Sầm cái gì cũng tốt nhưng hình như anh phát hiện cũng có thứ cậu không làm được, tuy anh không biết bài hát này lại có cảm giác cậu hát lạc nhịp.

"Bài hát của bên nhà mẹ em." Lăng Sầm nghiêng đầu đáp, lại nghiêm túc hát cho anh nghe một lần.

"Có nghĩa là gì?" Lần này Lục Kiêu nghe rõ lời nhưng lại phát hiện đây không phải là ngôn ngữ thông dụng của Liên Bang. Giai điệu bài hát này anh đã nghe Lăng Sầm ngâm nga rất nhiều lần ở nhà.

Lăng Sầm mỉm cười hơi thẹn thùng, nhìn quanh không thấy ai để ý chỗ này mới nhỏ giọng nói: "Đại ý là, ca ca yêu dấu của em ơi, em đang ở bên cạnh anh, thích anh rất nhiều, yêu anh rất nhiều, anh có cảm nhận được không?"

Lục Kiêu nghe ca từ trực tiếp thổ lộ thì mặt già dưới mặt nạ cũng muốn đỏ lên, bối rối nói: "Lời ca... Ừm, ca từ rất... hay." Chỉ là quá mức trực tiếp, thích hợp để Lăng Sầm về nhà hát cho mình anh nghe hơn.

Lăng Sầm nghe hiểu được tiếng lòng của anh, khúc khích cười, ghé sát bên tai anh thầm thì: "Vậy chờ tiệc tối kết thúc, mình về nhà, em lại hát cho anh nghe, được không? Ca ca yêu dấu của em?"

Lục Kiêu bị ghẹo đến nóng cả người, nuốt nước bọt, bất đắc dĩ xin tha: "Giờ... đừng nói mấy cái này nữa, được không em?" Anh có một tật xấu anh chưa từng nói cho Lăng Sầm biết, chính là mỗi khi gần gũi Lăng Sầm, chỉ cần cậu kêu anh là "ca ca", chỉ hai chữ này đủ để anh đánh mất lý trí, hận không thể ăn Lăng Sầm đến xương cũng không còn. Dù gọi là "Lục ca ca", "ca ca của em", "ca ca yêu dấu"... đều hiệu quả vô cùng mãnh liệt.

Mỗi lần như thế trong lòng anh đều gợn lên chút tiếc nuối, giá như hai người gặp nhau từ sớm hoặc lớn lên cùng nhau, anh sẽ làm "ca ca" của cậu, sớm bảo vệ cậu không bị Lăng gia tra tấn, cùng lớn lên, cùng có tình cảm anh sẽ tin tưởng Lăng Sầm, dù anh có thương tàn cũng sẽ không tự ti mà đẩy cậu ra, hèn nhát chối bỏ tình cảm khiến cậu đau lòng cả một năm.

Lăng Sầm trêu chồng xong thì vui vẻ đứng lên, cúi người khẽ hôn lên mặt nạ bạc, rồi tủm tỉm cười đến quầy bánh ngọt lấy một chiếc Tiramisu về chia cho anh cùng ăn.

"Ăn ngon không anh?"

"Ừm, ngon." Lục Kiêu đáp nhưng tầm mắt lại dừng trên môi Lăng Sầm. Môi cậu hồng nhuận tươi tắn, răng trắng, đầu lưỡi nho nhỏ hồng hào liế.m vụn bánh nâu thẫm hương rượu và cà phê dính trên môi. Một động tác bình thường lại đủ khiến Lục Kiêu mơ màng.

Vì sao anh lại đưa Lăng Sầm đi tham gia tiệc tối, đưa Lăng Sầm đến cho mọi người ngắm nhìn, trực tiếp về nhà ôm nhau ngủ không sướng hơn sao?

Lục Kiêu hối hận sâu sắc. Tinh thần lực của anh rất mạnh, có thể cảm nhận được rất nhiều tinh thần lực của những quân nhân trẻ thỉnh thoảng quét về phía họ, khi anh ngẩng đầu nhìn lên, lại vội vã thu về.

Chủ đích ban đầu anh đưa Lăng Sầm tham gia tiệc tối là muốn cậu thư giãn chứ không phải là khoe vợ mình. Nhưng Lăng Sầm như có đèn tụ quang, cho dù cậu chỉ yên lặng ngồi bên cạnh anh, cũng tự động trở thành tiêu điểm, hấp dẫn ánh mắt của người khác.

"Anh ơi, lúc trước ở Reiss cũng có tiệc tối hả anh?" Lăng Sầm nhẹ nhàng nắm lấy tay Lục Kiêu hỏi.

"Ừm, có đó, nếu ta nhớ không lầm thì vào lúc Giáng sinh."

Hai người rủ rỉ rù rì trò chuyện trên trời dưới đất, khi vui vẻ Lăng Sầm sẽ cười khúc khích, không phải nụ cười tiêu chuẩn xã giao như khi cậu giao tiếp với người khác hay khi xuất hiện trên tạp chí mà là vui vẻ từ nội tâm.

Những Alpha vừa bị Lục Kiêu cảnh cáo, không dám tiếp tục thả ra tinh thần lực dò xét hai người đành chuyển sang nhìn lén.

Không biết Lục thượng tướng nói gì với nam thần, lại có thể khiến cho nam thần cười xán lạn đến vậy, trong lòng các Alpha trẻ đều có một quả chanh (ghen tị).

Đây thật sự là chân nhân bất lộ tướng, bình thường nhìn ngài ấy so với các Alpha khác càng trầm mặc, uy nghiêm, khiêm tốn hơn, tựa như là một khối băng, thế nhưng lại có thể dỗ Omega vui vẻ như vậy. Chưa kể đây còn là Lăng Sầm nam thần.

Mà không biết Lục thượng tướng nói cái gì có thể khiến cho Lăng Sầm nam thần vui như vậy, còn săn sóc hết lấy nước lại lấy bánh, thậm chí mọi người có ảo giác cậu còn muốn ngọt ngào đút thượng tướng ăn. Nhớ lại lúc trước trên [Nghe] nam thần còn công khai cậu là người theo đuổi thượng tướng.

Lục thượng tướng đúng là thao tác của tuyển thủ cấp Thần, đỉnh của đỉnh.

Đáy lòng mấy Alpha trẻ tuổi, độc thân ở quân bộ đều chua xót một mảng. Tụi tui cũng muốn theo đuổi Lăng Sầm, muốn đem Lăng Sầm về nhà nâng niu như bảo bối nhưng ngờ đâu Lăng Sầm đã sớm có người trong lòng, một người ngày ngày đi làm cùng chỗ với bọn tui.

Chuyện này mọi người đã sớm biết, lúc nghe có hơi bất ngờ, nhưng qua thời gian đều đã bình tĩnh chấp nhận. Ai có ngờ đâu, khi được tận mắt chứng kiến, trong lòng lại không thể cân bằng. Tâm lý này giống như nghe một ai đó xa lạ trúng số thì chỉ nghĩ người đó may ghê, nhưng một ngày kia biết tin đồng nghiệp ngày ngày cùng đi làm với mình trúng trăm tỷ liền thấy hơi khó chấp nhận, thậm chí ganh tị vì sao không phải là mình.

Mặc kệ những fan nhỏ nghĩ thế nào, vẫn lục tục có quân nhân cấp cao đến chào hỏi và trao đổi cùng Lục Kiêu. Những lúc đó Lăng Sầm sẽ lịch sự im lặng uống rượu vang, chỉ khi Lục Kiêu giới thiệu cậu, cậu mới đứng lên chào hỏi, cùng đối phương làm quen.

"Chồng ơi, anh thật lợi hại." Đợi khi các Alpha đều đã rời đi, Lăng Sầm lại ngồi xuống cạnh Lục Kiêu, nhìn anh sùng bái.

"Sao em nói vậy?" Tâm tình Lục Kiêu cũng không tồi, tuy rằng lần này Holland không trở về nhưng khi anh giao lưu tin tức quân sự với các quan quân cùng cấp vẫn thu được rất nhiều tin tức hữu ích. Giao lưu và học hỏi chiến thuật quân sự luôn khơi dậy rất nhiều hứng thú. Ở quân bộ, bất kể quân nhân có xuất thân thế nào, là bình dân hay là thế gia, đi đến cấp bậc tướng thì dù là Alpha, hay Beta, chắc chắn không có ai là phế vật. Có thể trở thành quan quân cao cấp chỉ huy chiến đấu, ít nhiều phải có tài năng ở mặt nào đó vì họ chính là người nắm giữ một vị trí chủ chốt bảo vệ Liên Bang, ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai của cả Liên Bang.

"Em cảm thấy nhân duyên của anh thực tốt, kinh nghiệm của anh lại càng tốt hơn..." Lăng Sầm cười đáp đầy kiêu ngạo và tự hào. Cậu vẫn luôn cảm giác sau khi bị thương, tính cách Lục Kiêu vẫn có chút tự ti, không quá thích cùng người khác giao lưu. Nhưng sự thật chứng minh, Lục Kiêu vẫn rất được những Alpha khác tôn trọng. Hai người họ không chủ động tìm người khác, đối phương lại chủ động đến giao lưu với Lục Kiêu. Mỗi khi nói đến đề tài chuyên môn, Lục Kiêu đều có thể đĩnh đạc đối đáp, không chút e dè hay lảng tránh. Dù anh có thương tàn thì sự ưu tú của anh vẫn không bị mai một. Lăng Sầm thấy tự hào đến mức muốn phình to.

"Ừm, cũng được." Lục Kiêu vẫn ôn hòa đáp. Anh rất vui khi có thể trở thành kiêu ngạo của Lăng Sầm nhưng bản thân anh luôn hiểu rõ nếu không có Lăng Sầm, không có anh hôm nay.

Lục Kiêu nắm lấy tay Lăng Sầm, yên lặng xoa nhẹ cổ tay tinh tế của Lăng Sầm. Lăng Sầm cũng yên lặng nhìn vào mắt anh.

"Sao các cậu lại trốn ở đây?" Tướng quân quân đoàn Đệ tứ dẫn theo bạn đời bước đến.

"Chào tướng quân, tôi mang theo bạn đời, lần đầu đến đây nên tìm chỗ yên tĩnh chút." Lục Kiêu không thể đứng dậy, chỉ làm động tác chào hỏi.

Nếu cấp bậc như tướng quân đã ra đây, xem ra hội nghị riêng của cấp cao bên kia cũng đã kết thúc. Cha mẹ cũng rất nhanh sẽ qua đây.

"Ừm." Tướng quân lý giải gật đầu. Có bạn đời ở bên, thái độ của tướng quân hiền lành hơn bình thường rất nhiều.

Lục Kiêu giới thiệu Lăng Sầm cho hai người. Bạn đời của tướng quân cũng có thân phận khá cao ở quân bộ, là thượng giáo về mảng nghiên cứu thực nghiệm vũ khí.

"Chào tướng quân, thượng giáo..." Lăng Sầm chưa chào xong đã nghe tiếng Lục lão phu nhân hỏi y chang tướng quân khi nãy nhưng đối tượng lại là vợ chồng tướng quân.

"Sao các cậu lại trốn ở đây?"

Tướng quân cùng bạn đời của ông, Lange xoay người cười đáp: "Chúng ta thấy mấy người còn đang nói chuyện nên đến đây trước."

Lăng Sầm thấy cha mẹ chồng lại đây thì yên tâm hơn hẳn, có Lục lão phu nhân ở bên người cậu sẽ không lo mình có hành động thất lễ. Quả nhiên khi có Lục lão phu nhân, cuộc nói chuyện trở nên tự nhiên thoải mái hơn rất nhiều. Bất quá trò chuyện một thời gian dài Lăng Sầm vẫn thấy khá mệt tâm, mãi mới bứt ra được, cậu về ngồi lại bên cạnh anh, nhìn Lục Kiêu bằng ánh mắt "Bảo bảo bị dọa, bảo bảo thật sợ hãi, cầu ôm ôm an ủi".

Lục Kiêu nhịn không được bật cười. Tuy hiện tại Lăng Sầm làm nũng với anh tỏ vẻ sợ hãi nhưng khi nãy trò chuyện cùng trưởng bối cậu đối đáp rất khéo léo, anh không thấy cậu luống cuống chút nào.

Lục Kiêu thấy Lăng Sầm nheo mắt thì cố gắng nhịn cười, lặng lẽ nắm lấy tay cậu, Lăng Sầm hơi bĩu môi, lật tay đan mười ngón tay với Lục Kiêu, ngón cái mân mê mu bàn tay anh.

Hai người lén lén lút lút lại không thoát khỏi ánh mắt của tướng quân quân đoàn Đệ Tứ, góc độ của ông vừa vặn nhìn thấy toàn bộ cử chỉ thân mật của đôi trẻ, đáy lòng liền tỏ vẻ khinh bỉ "người trẻ tuổi thật là thiếu phép tắc, ở trước mặt trưởng bối còn dám làm động tác nhỏ, hừ hừ"... nhưng mà hành động lại rất thật lòng, không chịu thua kém người trẻ, âm thầm đưa tay muốn nắm tay bạn đời của mình. Chỉ là vừa chạm, Lange khó hiểu quay lại nhìn chồng mình, rút tay lại sau đó tự nhiên đưa ly champagne trên tay cho ông.

Lão tướng quân ngơ ngác nhận lấy ly champagne, chớp mắt một cái, buồn bực nhìn hai ly champagne trên hai tay mình, sau đó một hơi uống cạn cả hai.

"Chúng ta đã kết hôn nhiều năm, tình cảm đậm sâu, nên khiêm tốn, không cần khoe ra." Đáy lòng ông tự an ủi chính mình.

Tiểu kịch trường:

Lão đại quân đoàn Đệ Tứ: Champagne uống thật ngon.

Lục lão đại: Ừm...