Trọng Sinh Chi Thâm Độ Dụ Hoặc

Chương 72




Đêm muộn, Tả Dĩ Uyên một mình nằm trong phòng khách sạn cứ cảm thấy tinh thần không yên.

Ngồi trên giường, liếc nhìn di động của mình, phát hiện không có bất cứ một tin nhắn hay cuộc gọi nào tới, lại thuận tay nhét trở vào trong túi áo. Nhưng không lâu sau, Tả Dĩ Uyên lại nhịn không được mà lôi di động ra nhìn, một lát lại nhét trở vào.

Cứ như thế lôi ra nhét vào liên tục mấy lần, Tả Dĩ Uyên rốt cục chịu không nổi hành vi của mình, ngửa mặt nằm vật ra giường, vươn tay che trán: sống nhiều năm như vậy, ngược lại càng sống càng ấu trĩ. Loại tư vị này là vì chờ một cú điện thoại sao… thời trẻ cũng chưa từng cảm giác qua.

Thật sự không xong. Tả Dĩ Uyên thở dài, lại nhìn trừng trừng vào chiếc đi động sống chết không chịu kêu kia, trong lòng kỳ quái dâng lên một cỗ oán niệm sâu sắc: nhóc con, em thật sự một cú điện thoại cũng không gọi tới sao! Khụ, tuy rằng… tuy rằng là hắn mạnh mẽ yêu cầu tạm thời ở riêng… nhưng mà…

Khoan đã, Sở Cảnh không phải thực sự tức giận rồi chứ?

Tả Dĩ Uyên có chút rối rắm nhíu mày. Nhưng mà… hôm qua Chris rõ ràng đã nói, hết thảy cậu ta đã giải quyết xong. Được rồi, hắn biết, lời nói của Chris trong công việc luôn không đáng tin.

Như vậy, mình có nên chủ động gọi điện qua cho em ấy không? Tả Dĩ Uyên ngón tay vô thức lướt qua màn hình điện thoại, lướt qua, trên mặt lại có vài phần do dự: nhưng nếu gọi điện thì phải nói cái gì đây? Nếu chọc Sở Cảnh tức giận hơn nữa thì phải làm thế nào?

Tả Dĩ Uyên còn đang tự mình rối rắm, nên hoàn toàn không biết ngón tay đang vô thức làm gì, khiến Tả Dĩ Uyên bất giác trực tiếp ấn gọi.

Thẳng tới khi nghe tiếng di động vang lên tiếng “đô đô”, Tả Dĩ Uyên mới giật mình cúi nhìn, trong phút chốc, cảm giác toàn bộ trái tim như muốn đập văng lồng ngực.

Nguy rồi, nên nói gì đây? Tả Dĩ Uyên rất nhanh vận dụng tế bào não của bản thân. Nhưng rất nhanh hắn phát hiện hắn thực không cần thiết phải rối rắm, bởi vì trong lúc hắn đang do dự thì lại truyền tới một giọng nữ tiêu chuẩn quen thuộc:

[Xin lỗi, số điện thoại của quý khách hiện không liên lạc được, sorry…]

Nghe thấy giọng nói này, toàn thân Tả Dĩ Uyên bất giác hoàn toàn thả lỏng, nhưng vẫn tràn lên chút mất mát thản nhiên, làm thế nào cũng không hết. Hắn cảm giác lúc này mình rất muốn nghe giọng nói của Sở Cảnh. Cho dù chỉ tùy ý gọi hắn một tiếng, hắn cũng thấy thỏa mãn.

Hơn nữa, hắn nhớ rõ Sở Cảnh cho tới nay đều không thích tắt máy, sao đột nhiên lại tắt điện thoại? quả thực là tức giận sao?

Thở dài, thuận tay ném di động sang một bên, đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt, sau đó lần nữa ngồi xuống bàn làm việc, tùy tay rút ra một tờ giấy, suy nghĩ một lát, rồi nghiêm túc viết hý hoáy.

Mà phía trên cùng tờ giấy, có một hàng chữ thật to viết: KẾ HOẠCH CẦU HÔN.

Uhm…. Sáng sớm mai phải đi đặt bánh ngọt, sau đó trực tiếp ra ngoài hẹn hò với Sở Cảnh. Tả Dĩ Uyên nghĩ nghĩ, đơn giản vẽ phác thảo vài tuyến đường lên giấy. Đi đâu thì được nhỉ…. uhm, chỗ này đi. sau đó… phải như vậy; rồi sau đó… như này rồi như này; cuối cùng….

Sở Cảnh tắm rửa một cái, sau khi xong xuôi mọi việc, tùy tay với lấy cái điện thoại cầm lên, tùy tay sạc điện. Vô ý mở máy, liền thấy trên màn hình báo có một cuộc gọi nhỡ từ Tả Dĩ Uyên vào mấy phút trước. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lên dãy số một chút, nghiền ngẫm nhếch khóe môi.

Được lắm, không phải anh muốn tạo bất ngờ cho em sao? tâm tình Sở Cảnh rất tốt bỏ di động vào ngăn tủ đầu giường, vươn tay tắt đèn, thuận thế nằm xuống. Trong phòng chìm ngập trong bóng tối, chỉ mơ hồ có thể thấy đôi mắt Sở Cảnh trong bóng đêm càng phát ra sáng ngời. Vậy chúng ta cứ chờ xem, xem ai tinh tế hơn, Tả thân mến.

Cho nên, ngày hôm sau, Tả Dĩ Uyên thỏa mãn đi trên đường, lại phát hiện mình liên tục gặp phải đèn đỏ, hắn đột nhiên cảm giác… hình như vận khí hôm nay của mình chạy đi đâu hết. Nhưng không sao, đèn đỏ thì đèn đỏ, chuyện thường ở phố huyện. Dù sao hắn cũng không thiếu kiên nhẫn.

Thật vất vả mới chạy tới cửa hàng bánh ngọt hắn cố ý hỏi thăm, lại bất đắc dĩ phát hiện chủ cửa hàng đang chuẩn bị cho kỳ nghỉ tuần trăng mật nên bắt đầu đóng cửa hàng một tuần từ hôm nay, Tả Dĩ Uyên cảm thấy thái dương mình giật giật. Nhưng không sao, cửa hàng bánh ngọt cũng còn rất nhiều, hẳn là vẫn còn nhiều lựa chọn khác!

Nhưng đợi tới khi Tả Dĩ Uyên đặt bánh ngọt xong, từ trong cửa hàng đi ra, phát hiện trời vừa rồi còn trong xanh sáng rỡ đột nhiên cuồng phong gào thét, mây đen che kín bầu trời, hắn thiệt tình cảm thấy đây là ông trời đang muốn khảo nghiệm hắn.

Trung Quốc có câu ngạn ngữ gì ấy nhỉ? Thiên tương hàng đại nhâm vu tư nhân dã, tất tiên khổ kì tâm chí, lao kì cân cốt, ngạ kì thể phu (*), chỉ là một chút chuyện nhỏ không thông thuận thôi, không có gì không có gì.

(*:Thiên tương hàng đại nhâm vu tư nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ phu. Câu trên trích trong sách Mạnh Tử, phần hạ của Cáo Tử.

Giải thích: Mạnh Tử nói: khi trời giao sứ mạng trọng đại cho những người nào, nhất định trước hết phải làm cho ý chí của họ được tôi rèn, làm cho gân cốt họ bị nhọc mệt, làm cho thân xác họ bị đói khát, làm cho họ chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để lay động tâm trí người ấy, để tính tình người ấy trở nên kiên nhẫn, để tăng thêm tài năng cho người ấy. Trích Học trò thầy Mạnh Tử)

Tả Dĩ Uyên cố gắng trấn an bản thân phải bình tĩnh, mà còn cực lực xem nhẹ tia bất an không hiểu đang dâng lên trong lòng. Mặc kệ có bình tĩnh thế nào, tới khi trở lại nhà chính Tả gia, nghe lão quản gia nhà mình thông báo lại, hắn cảm giác cả người bắt đầu hắc hóa.

“Ý ông là, sáng nay A Cảnh đã bay tới Las Vegas?” Tả Dĩ Uyên hít sâu một hơi, miễn cưỡng duy trì nụ cười trên mặt, hòa ái dễ gần nhìn lão quản gia nhà mình, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao chuyện này đến giờ tôi mới được biết?”

Lão quản gia vô tội nhìn Tả Dĩ Uyên, nói: “Bởi vì Sở thiếu gia yêu cầu tôi không cần nói cho thiếu gia biết.” Nói xong, lại bổ sung thêm một câu: “Ngài cũng đã từng phân phó, ở nhà, lời Sở thiếu gia nói nhất định phải nghe. Tôi vẫn luôn là một quản gia ưu tú luôn nghe mệnh lệnh chủ nhân.”

Tả Dĩ Uyên cảm giác đầu mình đang không ngừng nhức đau.

Vươn tay nhu nhu mi tâm, Tả Dĩ Uyên thở dài một hơi, tiếp tục hỏi: “Vậy A Cảnh có nói em ấy tới Las Vegas làm gì không?”

Lão quản gia vẫn nghiêm mặt đáp: “Không can thiệp vào chuyện riêng của chủ nhân là quy tắc mỗi quản gia ưu tú đều phải tuân thủ nghiêm ngặt.”

“Thật sao?” Tả Dĩ Uyên lộ ra một nụ cười, híp mắt nhìn lão quản gia đã theo mình bao nhiêu năm, trong mắt mang theo chút không kiên nhẫn.

“Nhưng mà…ngoài ra, quản gia vẫn có thể làm một số chuyện khác.” Lão quản gia đưa một tấm vé máy bay ra trước mặt Tả Dĩ Uyên nói: “Chuyến bay tốc hành vào nửa giờ sau, bay thẳng tới Las Vegas. Tôi nghĩ, thiếu gia ngài nhất định có thể tìm được Sở thiếu gia trước tối nay.”

Tả Dĩ Uyên nhận tờ vé, tựa tiếu phi tiếu nói: “Tôi nên cám ơn?”

Lão quản gia trừng mắt nhìn: “Không, mỗi quản gia ưu tú đều có trách nhiệm giải quyết phiền não cho chủ nhân mình.”

Tả Dĩ Uyên hừ nở nụ cười một tiếng, xoay người ra xe, cấp tốc lao tới sân bay.

Lão quản gia đứng tại chỗ nhìn theo chiếc xe Tả Dĩ Uyên lái giờ chỉ còn là một vệt đen, yên lặng mỉm cười. Là một quản gia ưu tú, trừ bỏ suy nghĩ cho chủ nhân mình cũng phải nên bận tâm một chút tới quyền lợi của vị “nữ” chủ nhân tương lai.

Chà, làm một quản gia ưu tú thực không dễ dàng ╮(╯_╰