Trọng Sinh Chi Thâm Độ Dụ Hoặc

Chương 73




Khi Tả Dĩ Uyên ngồi máy bay đuổi tới tới Las Vegas thì cũng đã hơn 4h chiều. Đứng giữa biển người trong sân bay, Tả Dĩ Uyên suy nghĩ trong chốc lát, vẫn lấy di động ra, hơi trấn tĩnh một chút rồi ấn gọi điện cho Sở Cảnh.

Không ngờ, lần này cư nhiên nối thông. Sau khi vang lên hai tiếng nhạc chờ, đầu kia liền truyền tới âm thanh khiến hắn nhung nhớ.

“Alo, sao Tả đại boss lại rảnh rỗi mà gọi điện cho em vậy?” thanh âm Sở Cảnh nhẹ nhàng mang theo chút trêu đùa tựa hồ không khác gì bình thường. Nhưng càng như thế, Tả Dĩ Uyên lại càng lo sợ.

Sở Cảnh này… rốt cuộc là đang tức giận hay không tức giận đây? Tả Dĩ Uyên do dự trong chốc lát, ho nhẹ một tiếng, nói: “Mọi việc anh đã xử lý xong rồi, A Cảnh, giờ em đang ở đâu? Anh tới tìm em?”

“Xong việc?” thanh âm bên kia lại truyền tới, sau đó lại vang lên tiếng ‘cạch cạch’ như đang mở cửa: “Sao, xong việc rồi mới nhớ ra mà tới tìm em sao?”

Quả nhiên là đang tức giận. Tả Dĩ Uyên vươn tay nhu nhu mi tâm, nhanh chóng tự hỏi nên làm thế nào mới có thể bình ổn lửa giận của Sở Cảnh. nhưng càng nghĩ lại càng không có ý tưởng nào dùng được, một lúc lâu sau, mới do do dự dự hỏi: “A Cảnh, em tức giận sao?”

“Tức giận? A, em tức giận cái gì? Tả, em cũng không phải trẻ con, biết cái gì là nặng nhẹ.” Bên kia Sở Cảnh cười nhạo một tiếng, sau đó giống như kéo ngăn tủ ra, lại qua vài giây sau, truyền tới tiếng chất lỏng va chạm vào thành thủy tinh: “Tả, anh nghĩ em quá nhỏ nhen rồi đấy.”

Nghe đến đó, Tả Dĩ Uyên hơi thở phào một hơi, nói: “A Cảnh, em không tức giận là tốt rồi, vậy giờ em đang ở đâu? Anh tới tìm em?”

“Giờ em đang ở đâu à?” giọng Sở Cảnh dừng một chút, lập tức như mang vài phần ý cười nói: “Anh đoán xem?”

Tả Dĩ Uyên cười khổ một tiếng, nói: “ A Cảnh, em đừng đùa nữa, trực tiếp nói cho anh biết được không?”

“Vậy cho anh một gợi ý.” giọng Sở Cảnh rất chậm rãi, từng chữ từng chữ nhả ra rõ ràng: “Đó là nơi, anh nhất định có thể tìm ra.”

“Cái gì?”

“Tả, anh còn 7 tiếng rưỡi để tới tìm em, tìm được, em sẽ bỏ qua chuyện mấy hôm trước, còn nếu không tìm được….” đang nói liền im bặt, sau đó trong điện thoại chỉ còn lại một chuỗi tút dài thật dài.

“Alo? Alo?” Tả Dĩ Uyên nhăn mặt, lầm bầm [nơi anh nhất định có thể tìm ra] đó mà gọi là gợi ý à?

Tả Dĩ Uyên ném di động vào túi, nhíu mi dùng sức suy nghĩ tìm ra hàm nghĩa trong lời Sở Cảnh nói.

Nhất định có thể tìm được… đó hẳn là nơi quen thuộc của em ấy. Nơi quen thuộc của em ấy ở Las Vegas… Sở Cảnh nhất định sẽ đi…

Tả Dĩ Uyên mơ hồ nhớ lại lúc đầu nghe thấy tiếng vọng vào từ trong cuộc gọi, chỗ Sở Cảnh có vẻ hơi ầm ĩ. Đúng rồi, hắn nhất định có thể tìm được, nơi có ý nghĩa nhất với Sở Cảnh ở Las Vegas cũng chỉ có…. Chiếc du thuyền Casino kia!

Sở Cảnh vừa cúp điện thoại, tâm tình rất tốt nhấp một chút rượu trong ly đế cao. Hừ, có gợi ý với nhiều sơ hở lộ ra như vậy mà còn không đoán được nữa thì đúng là không chấp nhận được.

Tuy rằng đã xác định được vị trí của Sở Cảnh, nhưng muốn từ sân bay chạy tới bến cảng cũng phải mất ít nhất hơn 3 giờ. Rồi từ bến cảng đuổi theo chiếc thuyền đó tính ra cũng mất hơn 8 giờ rồi. Nhìn sắc trời đã gần tối đen, nhưng toàn bộ Las Vegas đều rực rỡ màu sắc, sáng trưng như ban ngày, giống như một thành phố không bao giờ ngủ.

Xa xa trong chiếc du thuyền casino đang đậu tại vịnh nước cạn, đèn đuốc sáng trưng, âm thanh ồn ào náo nhiệt còn hơn ban ngày. Bình ổn khí tức, mượn một chiếc cano chạy tới chỗ chiếc du thuyền, sau đó nhanh chóng đi gặp mặt quản lý.

“Boss L, ngài đã tới?” Quản lý hiển nhiên biết Tả Dĩ Uyên sẽ tới nên đã có chuẩn bị, nên hoàn toàn không chút kinh ngạc.

Nhìn bộ dáng vị quản lý như vậy, Tả Dĩ Uyên cũng khẽ an tâm hơn chút. Đi vào trong khoang thuyền quét mắt một vòng, không thấy bóng Sở Cảnh đâu, Tả Dĩ Uyên lúc này mới thấp giọng hỏi: “A Cảnh hiện đang ở đâu?”

Quản lý đầu tiên là hơi sửng sốt, lập tức cũng kịp phản ứng ại, hơi cúi người nói: “Boss L là muốn hỏi Boss Sở? ngài ấy đã phân phó cho tôi, nếu ngài tới trực tiếp lên tầng 3, Boss Sở nói ngài ấy đang ở phòng làm việc tầng 3 chờ ngài.”

Tả Dĩ Uyên gật đầu, đang chuẩn bị bỏ của chạy lấy người, nghĩ nghĩ, lại dừng lại hỏi: “Trừ cái đó ra, em ấy còn dặn gì không?”

Quản lý lắc đầu: “Boss Sở chỉ dặn có thế thôi ạ.”

Tả Dĩ Uyên “ừ” một tiếng, hất tay với quản lý: “Được rồi, không còn chuyện gì nữa, đi làm việc của ông đi.”

“Vâng.” Quản lý vội lên tiếng, nhìn Tả Dĩ Uyên rời đi rồi mới quay lại cương vị của mình.

Tả Dĩ Uyên nhận mệnh đi thẳng lên lầu, trong lòng không ngừng thở dài: kế hoạch cầu hôn vốn đang tiến triển thuận lợi tốt đẹp sao đến cùng lại trở thành thế này? Nếu sớm biết sẽ biến thành như vậy, còn không bằng ngay từ đầu nói thẳng luôn, mấy hôm trước cũng không phải khiến Sở Cảnh và chính hắn nhẫn nhịn khổ cực thế.

Lên tầng 3, không bao lâu liền đi tới trước cửa văn phòng Sở Cảnh. nhìn cánh cửa trước mắt đóng chặt, Tả Dĩ Uyên cho tay vào trong túi quần, sờ sờ một chiếc hộp nhỏ nằm yên trong đó, khẽ hít sâu một hơi: nếu sự tình đã đến bước này, cho dù thế nào, hôm nay nhất định phải cầu hôn. Hơn nữa, phải thành công!

Chuẩn bị xong tâm lý, Tả Dĩ Uyên lúc này mới vươn tay vặn núm cửa, khẽ đẩy ra, Tả Dĩ Uyên liếc mắt một cái liền thấy Sở Cảnh đang ngồi ở trước bàn làm việc.

“Sao không mở đèn?” Tả Dĩ Uyên có chút kỳ quái mà nhìn Sở Cảnh, cười hỏi.

Ánh đèn từ phía sau cửa sổ hất vào bao phủ lên người Sở Cảnh, từ góc độ này nhìn qua, cả người Sở Cảnh giống như có một lớp hào quang lấp lánh, thánh khiết xinh đẹp.

“Bật đèn?” Sở Cảnh nhìn Tả Dĩ Uyên đang đi tới, tựa tiếu phi tiếu cong cong khóe môi: “Bật đèn sẽ không còn ý nghĩa.”

“Huh?” tim Tả Dĩ Uyên khẽ đập nhanh hơn. Không hiểu, hắn cảm thấy Sở Cảnh hôm nay có chút là lạ.

“Châm nến… có thể sẽ lãng mạn hơn chăng?” Sở Cảnh cười khẽ, có chút không để ý lôi ra một chiếc bật lửa, không nhanh không chậm đốt mất cây nến đã được cắm sẵn trên giá.

Tả Dĩ Uyên dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Sở Cảnh.

“Tả, anh còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau là khi nào không?” Sở Cảnh tùy ý ném chiếc bật lửa lên bàn, sau đó lười biếng tựa lưng vào thành ghế, híp mắt nhìn Tả Dĩ Uyên.

Mỹ nhân dưới ánh nến lung linh, người càng mỹ ba phần, lời này tuyệt đối là thật. Tả Dĩ Uyên miễn cưỡng kiềm chế xúc động muốn lập tức ôm chặt Sở Cảnh vào lòng hôn môi cậu, làm cậu sung sướng tới phát khóc, cong cong khóe môi nói: “Chính là ở đây, trong gian phòng này, đúng không?” Tả Dĩ Uyên nhìn Sở Cảnh, thanh âm nói thực chậm rãi ôn nhu: “Khi đó anh đã nghĩ ngay rằng, cậu bé này thật xinh đẹp. Đặc biệt là cặp mắt kia… đôi mắt đen láy.”

Sở Cảnh cười rộ lên, khóe mắt mang chút yêu khí: “Vậy anh có biết lần đầu thấy anh em đã nghĩ gì không?”

“Nghĩ gì?” Tả Dĩ Uyên hỏi.

“Em đã nghĩ… người nam nhân này…” Sở Cảnh mỉm cười, đôi mắt lộ ra một vòng cung xinh đẹp nhìn Tả Dĩ Uyên: “Em, chắc, lấy.”

Tả Dĩ Uyên hai mắt trợn to: “A, A Cảnh?”

Sở Cảnh nhìn phản ứng của Tả Dĩ Uyên, thấp thấp cười ra tiếng, một lúc lâu, mới mở miệng nói: “Tả, đánh cuộc với em một lần, thế nào?”

“Đánh cuộc cái gì?” Tả Dĩ Uyên nhìn chằm chằm Sở Cảnh: “Luận kỹ thuật đánh bài, A Cảnh, anh không thể nào bằng em. A Cảnh… em không thể ỷ vào kỹ năng siêu việt của mình mà chèn ép anh chứ.”

“Vậy chơi đơn giản chút…. đoán số, thế nào?” Sở Cảnh lấy ra 3 cái xúc xắc: “Một lần định thắng thua. Người thua, đáp ứng người thắng một điều kiện, thế nào?”

Tầm mắt Tả Dĩ Uyên đảo qua mấy viên xúc xắc trong tay Sở Cảnh, cười cười, thuận thế kéo ghế ra ngồi xuống đối diện cậu: “Vậy anh liền cung kính không bằng tuân mệnh.”

Sở Cảnh nhếch khóe môi một cái, đặt ba miếng xúc xúc vào trong cốc, rất nhanh lắc lắc, khoảng 1 phút đồng hồ sau mới ngừng tay.

“Đoán đi.” Sở Cảnh hất cằm lên với Tả Dĩ Uyên.

Tả Dĩ Uyên nhìn lướt qua Sở Cảnh một lúc rồi mới nói: “ba cái 1, 3 điểm.”

“Không thay đổi?” Sở Cảnh chớp mắt.

“Không đổi.” Tả Dĩ Uyên thản nhiên.

Sở Cảnh bật cười, đẩy bộ cốc qua: “Vì để tránh cho em có thể gian lận, Tả, em cho anh tuyên bố kết cục.”

Tả Dĩ Uyên nhìn bộ dạng đã tính toán kỹ của Sở Cảnh, nhướn mi một cái, đưa tay qua, cầm núm cốc nhấc lên. Chỉ thấy bên trong có hai viên xúc xắc nằm đó, viên còn lại trực tiếp bị nghiền thành bột phấn.

Tả Dĩ Uyên sửng sốt, lập tức bật cười: “A Cảnh, em cư nhiên thủ đoạn này cũng dùng tới.”

Sở Cảnh sóng mắt lưu chuyển, cười nói: “Kết quả cuối cùng vẫn là anh thua.”

Tả Dĩ Uyên vươn tay gõ trán mình, ý cười bên môi chưa từng phai: “Được rồi, được rồi, anh thua… khụ, vậy em nói xem, em muốn cái gì? Em muốn gì anh đều đáp ứng em, được không?”

“Muốn gì cũng đều đáp ứng?” Sở Cảnh trêu tức, giống như từ trên cao nhìn xuống Tả Dĩ Uyên: “Em muốn lấy mạng anh, anh cũng cho em?”

Tả Dĩ Uyên nhìn thẳng mắt Sở Cảnh, mặc dù đang cười nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc: “Chỉ cần em thực tình muốn.”

Sở Cảnh sửng sốt, lập tức hừ cười một tiếng: “Em lấy mạng anh làm cái gì? Có thể ăn được sao?”

Tả Dĩ Uyên nhún vai: “Vậy chứ em muốn cái gì?”

“Để em suy nghĩ kỹ một chút.” Sở Cảnh hai tay chống bàn đứng dậy, sau đó không nhanh không chậm mà đi tới chỗ Tả Dĩ Uyên. Vươn tay nhẹ nhàng vuốt từ thái dương Tả Dĩ Uyên xuống gò má, đợi tới khi lướt xuống hầu kết, Sở Cảnh bỗng nhiên cúi đầu, ghé sát vào bên tai Tả Dĩ Uyên, nhẹ giọng cười nói: “A… em biết rồi, không bằng…. Tả, anh gả cho em đi, thế nào?”

Tả Dĩ Uyên toàn thân đều cứng ngắc, một lúc lâu sau, mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn cặp mắt đen láy của Sở Cảnh không rõ ý nghĩa: “Em nói gì?”

“Sao, anh không đồng ý?” Sở Cảnh cười rộ lên, đáy mắt đều tràn ngập sự sung sướng: “Hôm nay là sinh nhật 22 tuổi của em, ừm… đã có thể kết hôn. Cho nên, ngài Tả Dĩ Uyên có đồng ý gả cho ngài Sở Cảnh, làm vợ của cậu ấy, một đời một thế tuyệt không ruồng bỏ không?”

Hầu kết Tả Dĩ Uyên giật giật, lại không nói được câu nào.

“Hắc, nói anh đồng ý đi.” Sở Cảnh nghiêng đầu, trên mặt khó có khí vương đầy vẻ trẻ con.

Tả Dĩ Uyên đột nhiên cười rộ lên, vươn tay kéo Sở Cảnh vào lòng, cúi đầu trực tiếp hung ác hôn lên.

[cua đồng cua đồng một đàn cua đồng bò qua]

“A Cảnh… câu nói đó của em, đáng ra phải để anh nói mới đúng. Nhưng mà…. Không sao. như thế nào cũng được. Ừ…. Anh đồng ý.” Khi nửa tỉnh nửa mê, Sở Cảnh nằm bẹp trên giường mơ mơ hồ hồ nghe Tả Dĩ Uyên thấp giọng thì thầm như vậy. Lập tức cảm thấy ngón áp út tay trái bị một vật tròn tròn bao lấy. Lành lạnh nhưng lập tức lại được một bàn tay ấm áp khác hoàn toàn bao bọc, an tâm không nói nên lời.

“A Cảnh… anh yêu em.”

Ừ, em cũng vậy.