Trục Vương

Quyển 3 - Chương 13




Chương 13:

Trưởng sứ Lương Quảng thân mang trọng trách, ngày kế lên đường, lão chỉ mang theo một tên hầu cận, hai tên hộ vệ, rồi thuyền nhỏ xuôi dòng, đi thẳng đến Quỳ Châu.

Lương Quảng xuất thân là tiến sĩ Lưỡng Bảng*, cũng từng làm Hàn Lâm, là bạn tốt đồng hương với Triệu Phó Nghĩa. Hiện tại lão đang rèn luyện ở nhiều nơi, là Đại học sĩ chuẩn mực tương lai, người này suy nghĩ cẩn thận, làm việc ổn thỏa, là người hợp đi sứ nhất, chúng tướng sĩ đều hy vọng lão có thể mang về một tin tức tốt.

*Tiến sĩ Lưỡng Bảng: Tiến sĩ sẽ thi hai bảng Giáp, Ất, được gọi là "Lưỡng Bảng". Đến triều Thanh thì thi Hương cũng tức là thi Cử nhân, chia ra làm bảng Giáp và bảng Ất, gộp lại là "Lưỡng Bảng".

Ngày qua ngày, không bao lâu tin Lương Quảng đã được truyền về, lại khiến trêи dưới toàn quân kinh hãi.

Bảo Vân Dũng giết hầu cận và hộ vệ của Lương Quảng, còn nhốt lão vào lao.

Hai quân giao chiến không chém sứ giả là quy tắc đã thành tục trong binh gia từ xưa tới nay, bình thường sứ giả quân địch phải được chiêu đãi cực kỳ tốt, giết chẳng những làm hỏng đại sự mà các tướng lĩnh cũng không muốn ghi cái hình tượng lỗ mãng vào sử xanh. Dĩ nhiên, đi ngược đường không phải là không có, nhưng bình thường sẽ không nằm ngoài hai nguyên nhân, một là tướng lĩnh "lỗ mãng" thật, hành động thiếu suy nghĩ; hai là tính kỹ rồi mới hạ sát chiêu, lấy đó làm kế lâu dài.

Triệu Phó Nghĩa cực kỳ tức giận, mắng chửi Bảo Vân Dũng là tên nông phu chân trần thấp kém, nhưng sau khi tỉnh táo rồi, lại không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ Bảo Vân Dũng đã nhìn thấu kế bọn họ?

Thực vậy, từ một khắc Lương Quảng bước vào thành Quỳ Châu thì vô luận Bảo Vân Dũng có nguyện ý chiêu hòa không, hắn và Lương vương vẫn sẽ nảy sinh ác cảm với nhau. Lương vương thân là hoàng tử, chắc chắn coi thường loại dân đen như Bảo Vân Dũng, huống chi còn là dân đen cầm đầu tạo phản, mà Bảo Vân Dũng thì giống như hàng ngàn người dân khởi nghĩa theo hắn, đã sớm căm ghét hoàng gia đến tận xương, lý do duy nhất để hai phe liên minh chỉ ở bọn họ cùng chung kẻ thù. Liên minh cực dễ vỡ như thế, Triệu Phó Nghĩa cũng là nhắm vào chỗ này mới hạ thủ từ đây.

Không nghĩ tới, Bảo Vân Dũng lại thông minh hơn bọn họ nghĩ, một giết một tù như vậy chẳng những cho Lương vương uống thuốc an thần mà còn diệt sạch cơ hội Lương Quảng kêu gọi bộ hạ cũ Quỳ Châu đầu hàng.

Tám đời tổ tiên người này là bần nông, chữ đại còn chẳng biết, lại có thể bày một quầy hàng lớn trong thời gian ngắn như thế, quả thật có chút bản lĩnh.

Tin Lương Quảng bị giam giữ đã ra oai phủ đầu quân Triệu, khiến Triệu Phó Nghĩa mất sạch mặt mũi. Ra quân bất lợi như thế, nếu không mau chóng xoay chuyển tình hình, e rằng sẽ giao động lòng quân.

Hai tay Triệu Phó Nghĩa nắm chặt thành quyền, hắn vỗ bàn: "Chúng tướng thấy, chuyện này nên đối phó thế nào?"

Một tướng lĩnh cả giận nói: "Không coi quân ta ra gì như vậy, ta thấy nên đánh con mẹ nó đi."

"Bảo Vân Dũng liên tục suôn sẻ, đánh bại quân Thục, còn chiếm cả Quỳ Châu. Lúc này tình hình nghiêm trọng hơn cả, mạt tướng cho rằng, bây giờ nên tránh mũi nhọn* đã."

*Ý ở đây là tránh tấn công trực diện với địch.

"Lương đại nhân đi sứ chiêu hòa không phải là tránh mũi nhọn rồi à? Ai biết được nghịch tặc này không biết phải trái như thế, lại dám nhốt Lương đại nhân, cứ nhịn nữa sẽ biểu hiện quân ta hèn nhát, sợ rằng lại nhiều người muốn nhờ vả Bảo Vân Dũng hơn."

"Tóm lại bây giờ không thích hợp chiến, không thể hành động theo cảm tính..."

Chúng tướng chia thành hai phái, tranh luận không ngừng nghỉ.

Phong Dã thì ngồi ngay ngắn một bên, không nói một lời. Còn Yến Tư Không chỉ lo cúi đầu viết lách, cũng không lên tiếng.

Triệu Phó Nghĩa vỗ bàn, bên trong trướng liền yên tĩnh lại, hắn nhìn về phía Phong Dã: "Phong Dã, ý ngươi thế nào?"

Phong Dã đứng dậy, ôm quyền: "Mạt tướng cho rằng, Bảo Vân Dũng không giết Lương đại nhân là đang thăm dò chúng ta."

Triệu Phó Nghĩa gật đầu: "Không sai, kỳ thực Bảo Vân Dũng chưa chắc chúng ta có thật sự muốn chiêu hòa hắn hay không, giờ xuất binh thế này sẽ thất bại trong gang tấc."

"Không sai, mạt tướng cũng cho là vậy." Thân tín của Triệu Phó Nghĩa tên Tôn Phượng nói: "Chúng ta nên phái sứ giả, tặng thêm tiền tài, làm Bảo Vân Dũng mất cảnh giác."

Lần này, Phong Dã lại nhíu chặt mày.

Bên trong trướng tức khắc bàn luận sôi nổi, có người rất nhanh đã phản bác: "Chuyện lấy bánh bao thịt đánh chó, chúng ta đã làm hai lần rồi, còn thêm lần thứ ba?"

Tôn Phượng cười lạnh đáp: "Chó ăn quá nhiều sẽ quên mất chuyện trông nhà."

Phong Dã nói: "Tôn tướng quân nói đúng là một kế nhưng sẽ tổn hại uy nghiêm quân ta nặng nề."

"Không phải thế tử nói nghịch tặc kia đang thử thăm dò chúng ta sao? Nếu đã như vậy thì đến lượt chúng ta tương kế tựu kế..."

Các phe lại tiếp tục tranh cãi.

Bên trong trướng trung quân, mười mấy danh tướng thảo luận đến khi mặt trời xuống núi nhưng vẫn chưa đưa ra được ý kiến thống nhất, Triệu Phó Nghĩa liền cho bọn họ giải tán, quyết định tự suy nghĩ một đêm.

Yến Tư Không dùng bữa tối ở trướng Phong Dã, hai người đàm luận về chuyện quân tình hôm nay.

Phong Dã nói: "Bảo Vân Dũng không hữu dũng vô mưu như chúng ta tưởng, chiêu cờ này hắn đi rất cao minh, bây giờ thành ra chúng ta lại bị động."

"Không sai, bên người hắn sợ rằng có cao nhân chỉ điểm, chiêu này lấy tiến làm lùi, vừa ổn định Lương vương lại vừa khiến chúng ta khó cả đôi đường." Yến Tư Không lắc đầu: "Mở đầu bất lợi thật."

Phong Dã gắp cho y một miếng thịt, cười nói: "Bình thường ngươi bày trận bàn binh với ta rõ ràng đâu ra đấy, sao hôm nay lại không nói lời nào?"

"Một văn thư nho nhỏ như ta, nào đến phiên ta lên tiếng." Yến Tư Không biết bây giờ chưa phải lúc để y thể hiện tài năng, y đã không phải là thiếu niên ôm bầu nhiệt dám lấy lý tranh luận với Tổng binh nữa rồi, y nói: "Phong Dã, ngươi đoán Triệu tướng quân sẽ chọn thế nào?"

Phong Dã lắc đầu: "Khó nói lắm, nhưng hắn chắc chắn không thể phái sứ giả đi đưa lễ nữa, nếu không thì quân uy Đại Thịnh ta đặt ở đâu, lời truyền ra sẽ làm trò cười cho thiên hạ."

Yến Tư Không cười đáp: "Chỉ cần cuối cùng có thể đánh thắng thì sợ mấy chuyện này làm gì? Tin rằng bệ hạ sẽ hiểu nỗi khổ tâm của Triệu tướng quân."

"Không, hành động này sẽ làm giảm tinh thần binh sĩ."

Yến Tư Không rót rượu, đưa cho Phong Dã, giống như lơ đãng mà nói: "Ngươi ấy, để ý mặt mũi hơn bất kỳ thứ gì."

Phong Dã nhận lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch: "Ta để ý không chỉ là mặt mũi mà là lòng quân."

Yến Tư Không biết mình rất khó để thuyết phục Phong Dã trong chốc lát, hai người có rất nhiều đối lập trong quan niệm mang binh, khó bàn đúng sai, y đáp: "Kỳ thực ở trong mắt ta, chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là thả Lương đại nhân ra."

"Hửm?" Phong Dã nói: "Nói thử."

"Lương đại nhân nằm trong tay Bảo Vân Dũng, mặc dù tạm thời không lo tính mạng nhưng lại là mối họa ngầm của quân ta. Nếu sau này mang binh, Bảo Vân Dũng lấy Lương đại nhân ra uy hϊế͙p͙, ta vào thì vô tình, lùi thì vô lý, chắc chắn sẽ khiến Triệu tướng quân thêm một chuyện nữa để suy nghĩ xem cuộc chiến này nên đánh thế nào."

"Đúng

là vậy, ngươi có kế gì hay không?"

Yến Tư Không trầm giọng đáp: "Ta tạm thời chưa nghĩ ra kế gì hoàn hảo, Lương đại nhân một là bình yên trở về, hai là tốt nhất chết trong tay Bảo Vân Dũng luôn đi, vẫn tốt hơn là giam chân quân ta lại."

Phong Dã gật đầu: "Ông ấy không sống không chết như này là phiền toái nhất."

Yến Tư Không nhìn bát Phong Dã, thấy hắn mới chỉ ăn được vài miếng liền thúc giục: "Mau ăn cơm đi, ta thấy mấy ngày nay ngươi gầy đi rõ ràng đấy."

Phong Dã kéo tay Yến Tư Không, chà chà trêи mặt hắn: "Đừng vội, lúc ta muốn ăn có thể ăn hết một con trâu đấy."

Yến Tư Không không nhịn được bật cười.

Phong Dã cũng cười theo, lại chợt dừng lại, hắn mở tay Yến Tư Không ra, nhìn cẩn thận.

Bụng ngón tay và lòng bàn tay có thể thấy loáng thoáng vài vết sẹo, qua mười năm nên về cơ bản đã bằng phẳng, nhưng vuốt ve cẩn thận vẫn là cảm giác được.

Yến Tư Không nhẹ giọng nói: "Vẫn còn nhớ mấy cái này à?" Tim y thít chặt, nhất thời hít thở thôi cũng hơi đau, bởi vì y nhớ lại một người, đó là Duật nhi của y.

"Sao không nhớ chứ, hôm đó ta làm đổ chậu than, ngươi lại dùng tay bắt lấy." Phong Dã giễu cợt: "Ngươi cũng có lúc ngốc nghếch như thế."

Môi Yến Tư Không hơi mím lại, cười mất tự nhiên. Đúng vậy, Duật nhi vẫn luôn ngốc nghếch, từ nhỏ đến lớn, đến khắc cuối hai người chia lìa, đệ ấy vẫn ngốc nghếch như thế. Nếu không có sự ngốc nghếch của đệ ấy thì sao có y ngày hôm nay.

"Không nhi, ngươi sao vậy?" Phong Dã sờ mặt Yến Tư Không, liền bị thương cảm nơi đáy mắt chấn nhϊế͙p͙, hắn tự trách nói: "Có phải ta không nên nói chuyện hồi nhỏ với ngươi không?"

Yến Tư Không cười nhạt đáp: "Không sao, hồi nhỏ cũng có rất nhiều chuyện tốt, ví dụ như...ngươi."

Phong Dã ôm Yến Tư Không vào ngực: "Ta cũng vậy, có thể gặp ngươi là chuyện tốt nhất cả đời ta."

Yến Tư Không tựa đầu lên vai Phong Dã, nhưng lại giơ tay sau lưng hắn, yên lặng nhìn chằm chằm vết bỏng lòng bàn tay.

Y không lập bài vị cho Nguyên Nam Duật là bởi vì y chưa từng thấy Nguyên Nam Duật chết, trong lòng vẫn còn sót lại tia hy vọng yếu ớt và mong manh. Trời đất bao la, người không chung huyết mạch với y lại thân như huynh đệ đó, còn để lại chút dấu vết nào nơi trần thế này không?

---------------------------------------------------

Mặc dù Phong Dã cực kỳ phản đối chuyện phái sứ giả đến chiêu hòa lần nữa, nhưng hắn lại chịu nghe ý kiến Yến Tư Không, hôm sau liền đi tìm Triệu Phó Nghĩa, đề nghị nghĩ cách cứu Lương đại nhân trước tiên.

Triệu Phó Nghĩa đã chọn cách tốt nhất hiện tại --- án binh bất động, gian tế hắn phái trà trộn vào thành Quỳ Châu đã tiếp cận được với bộ hạ cũ Quỳ Châu. Hắn tin tưởng lúc này Bảo Vân Dũng cũng đang ăn ngủ không yên, vì Lương Quảng trong tay hắn vừa là quân cờ tốt cũng vừa là thứ phỏng tay, tất cả đều xem hắn lợi dụng thế nào.

Ngày thứ ba Lương Quảng bị nhốt, Triệu Phó Nghĩa liền gọi Yến Tư Không và một tên văn thư khác tên Từ Khải tới trướng, bảo bọn họ cùng nghĩ một bức thư để đưa cho Bảo Vân Dũng, bắt buộc hắn phải đưa Lương Quảng an toàn trở về.

Thư này nhìn thì tưởng uổng công vô ích nhưng lại có ý nghĩa lớn lao, đầu tiên sẽ thể hiện phong độ đại quân ta, bù lại cho một chút mặt mũi, tiếp đó là lên án Bảo Vân Dũng, rốt cuộc ai có lý có độ, ai tắc trách cậy mạnh, trong lòng người thiên hạ đều hiểu rõ, cuối cùng chính là dò xét, cũng là một nấc thang, nếu bây giờ Bảo Vân Dũng đưa Lương Quảng về thì kế chiêu hòa còn có khả năng cứu vãn, nếu Bảo Vân Dũng không xuống thang, vậy bọn họ lại phải nghĩ cách khác.

Từ Khải vừa định nhận lệnh thì Yến Tư Không đã đút tay vào tay áo, cung kính dâng bức thư mỏng bằng hai tay: "Tướng quân, bức thư này đã sớm được ta nghĩ ra rồi."