Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Chương 181: Quyết tâm rất lớn, sinh nhật vui vẻ




Đi bên cạnh Lục Quân Phong và Từ Liên Tâm, được họ giới thiệu cho những người hợp tác, Lục An Nhiên vẫn duy trì nụ cười khéo léo trên môi, dịu dàng hào phóng lại chân thành không làm ra vẻ mang đến ấn tượng rất tốt với những người tham gia bữa tiệc này. Vốn dĩ danh tiếng và thế lực của Lục An Nhiên ở xã hội thượng lưu thành phố S này đã không hề thấp, sau lần này vị trí của cô càng vững trãi hơn.

Tranh thủ lúc rảnh rỗi, Lục An Nhiên tay cầm một ly rượu coctail vị trái cây đứng một góc uống.

“Này! Lục An Nhiên!” một âm thanh không có thiện ý cho lắm từ góc xéo bên trái của cô vang lên.

“Ơ?” Lục An Nhiên nhìn theo hướng âm thanh phát ra, nhìn thấy Tiết Định Kiều mặc một bộ dạ phục màu đỏ.

“Tôi thừa nhận chuyện trước đây cũng có một phần lỗi của tôi.” Tiết Định Kiều khó chịu nói những lời căn bản không hề muốn nói: “Tôi nguyện ý làm hòa với cô!” đáng chết, đều là do Lục An Nhiên, bởi vì nguyên nhân liên quan đến cô dẫn đến cô ta căn bản không thể tham gia vào xã hội thượng lưu ở thành phố S nữa, không có bữa tiệc của nhà nào nguyện ý mời cô ta, thậm chí đến những người bạn là thiên kim cũng bắt đầu trốn tránh cô ta. Những người trong gia tộc phân tích, nguyên nhân vẫn là xuất phát từ phía Lục An Nhiên, liền cưỡng ép cô ta đến đây làm hòa, thật là, rõ ràng lỗi đều là do Lục An Nhiên gây ra, dựa vào cái gì cô ta phải xin lỗi? Nhưng không có biện pháp, vì sau này cô ta chỉ có thể hạ mình tới đây.

“Hả?” Lục An Nhiên vểnh khóe môi: “Nhưng tôi không nguyện ý nha!”

“Này!” Nghe xong lời Lục An Nhiên lửa giận trong người Tiết Định Kiều trỗi dậy: “Hôm nay tôi đã hạ một quyết tâm rất lớn mới đến đây!” phải biết là cô ta chính là tiểu thư nhỏ nhất được yêu thương nhất trong Tiết gia, Lục An Nhiên này là cái thá gì!

“Cô có thể hạ quyết tâm lớn hơn để rời khỏi mà!” Lục An Nhiên khoanh tay: “Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ không ngăn cản cô đâu!”

“Cô!” Tiết Định Kiều chỉ cảm thấy một lần nữa tôn nghiêm của cô ta bị khiêu chiến, muốn động thủ nhưng lại nhớ đến trước khi ra khỏi cửa cha mẹ đã dặn dò kỹ lưỡng, nghiêm khắc yêu cầu cô ta ngàn vạn lần không được gây ra họa nữa, nghĩ đến đây, Tiết Định Kiều chỉ có thể hừ lạnh một tiếng: “Hừ! Lục An Nhiên tôi cho là cô giỏi! Cô đợi đó!” sau khi dứt lời liền khí thế hùng hổ rời khỏi ánh mắt của Lục An Nhiên.

“......” Lục An Nhiên bĩu môi, như vậy đã xong rồi sao? không nên nha... Tiết Định Kiều này không phải là nên nổi trận lôi đình sao?

Bữa tiệc được chuẩn bị kỹ lưỡng đã kết thúc bằng một màn pháo hoa trên bầu trời khi tiếng chuông báo mười một giờ đêm vang lên, đây là lần đầu tiên của Lục An Nhiên kể từ khi trùng sinh, không gặp bất kỳ trục trặc gì trong một bữa tiệc, bữa tiệc diễn ra suôn sẻ một cách đáng ngạc nhiên. Ngay cả kẻ tiểu nhân quấy rối Tiết Định Kiều kia cũng không gây ra sóng gió gì. Cô rõ ràng đã làm tốt sự chuẩn bị nhưng lại không có cơ hội để sử dụng đến.

Tắm rửa sạch sẽ thổi khô mái tóc ướt xõa trên vai, Lục An Nhiên nửa nằm nửa ngồi trên giường, ngày mai chính là ngày đầu tiên nhà hàng mới bắt đầu kinh doanh, nghĩ đến sự thất bại ở kiếp trước, Lục An Nhiên quyết ý đời này phải phản kích. Trong tiềm thức cô cảm thấy việc kinh doanh nhà hàng thứ 100 này của kiếp trước thất bại triệt để như vậy thậm chí còn suýt nữa liên lụy đến Lục thị phá sản chính là có liên quan đến kẻ thần bí đứng đằng sau.

Cô biết rằng cả Lục Kiếm Hào và Kỷ Nhu đều biết đến thân phận của kẻ thần bí đó, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng tiết lộ ra, cái người khiến bọn họ sợ hãi như vậy... rốt cuộc là ai? Rốt cuộc có bối cảnh như thế nào?

Người của Đế Đô sao? Là... Long thị? Phượng thị? Quân đội? Hoặc một gia tộc nào đó cũng có thể là một thế lực bí mậtt?

Lục An Nhiên không thể nghĩ ra một chút đầu mối nào, không cam tâm tặc lưỡi một cái, một cảm giác thất bại sinh ra trong lòng.

Lúc này điện thoại cô vang lên, nhìn thấy số điện thoại hiện trên màn hình khóe môi vươn lên, sự khó chịu trong lòng cũng bị quét sạch sẽ, tiếp nhận điện thoại cô nhẹ giọng nói: “V? Đã lâu không gặp!”

“Sinh nhật vui vẻ.” Thanh âm của V trầm thấp mang theo chút khàn khàn, vẫn dễ nghe như cũ.

“Cảm ơn.” Lục An Nhiên cười: “Hôm nay anh có đến sao?”

“Không có.” V trả lời thành thật: “Tôi vẫn luôn không ở thành phố S.”

“Ồ...” Lục An Nhiên đáp một tiếng, hôm nay cô đích thực không thấy một ai có mặt tại sảnh tiệc có khí chất giống như V: “Khi nào anh quay lại?”

“Nhớ tôi sao?” âm thanh của V mang theo ý cười trêu chọc hỏi: “Nếu như em nhớ tôi, tôi sẽ nhanh chóng xuất hiện trước mặt em.”

“Anh đừng như thế!” Lục An Nhiên nhìn đồng hồ treo trên tường, đã 11 giờ 45 nửa đêm: “Ban đêm khuya khoắt, anh đừng dọa tôi.”

“Ha ha!” V cười: “Gan của em từ khi nào trở nên nhỏ như thế? Còn là Lục An Nhiên mà tôi từng biết sao?”

“Trước giờ vẫn không lớn được không!” Lục An Nhiên dùng ngón trỏ quấn lấy tóc mai, tựa hồ ngay đến cô cũng không phát hiện, lúc nói chuyện điện thoại với V, ánh mắt của cô đong đầy sự ỷ lại.

“Nghỉ ngơi sớm đi! Không phải ngày mai em sẽ bận rộn sao?” V nói.

“Ừm.” Lục An Nhiên đáp một tiếng: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Sau khi âm thanh dứt hẳn, V ngắt điện thoại. Ngẩng đầu nhìn ánh đèn len lỏi qua ô cửa sổ, trái tim trở nên không an phận, anh cũng là vừa mới trở lại thành phố S, vừa xuống máy bay liền vội vàng chạy đến đây, vốn nghĩ trễ thế này, chỉ cần có thể nghe thấy thanh âm của cô là được, nhưng sau khi nghe âm thanh của cô, trong lòng anh như xuất hiện thêm một cái móng vuốt mèo như có như không cọ sát trái tim, câu lấy hồn anh, khiến anh cảm thấy tham lam hơn, anh muốn gặp cô...

“Thiếu gia, có thể đi được chưa?” A Sâm nhìn Long Ngọc Tinh hỏi.

“A Sâm, kiếm một cái thang đến đây, tôi muốn gặp cô ấy!” Long Ngọc Tinh lấy máy biến giọng xuống thanh thanh cổ họng nói chắc nịch.

“Thiếu gia... ý cậu là... cậu muốn... trèo tường?” A Sâm sửng sốt, đây là thật hay giả? Đường đường là Long thiếu lại đi đến bước đường này?

“Đúng!” Long Ngọc Tinh khẳng định gật đầu, anh tuyệt đối phải gặp cô!

“Ở cốp xe phía sau có một cái thang có thể gập lại...” A Sâm ngơ ngác nói.

“Được!” Long Ngọc Tinh lập tức hành động, trước tiên là khéo léo nhảy qua bờ tường, khôn khéo tránh khỏi camera giám sát của Lục gia, sau đó dựng thang lên trực tiếp bò lên ban công lầu hai phòng Lục An Nhiên, mà sau khi đã đứng trên ban công, Long Ngọc Tinh sợ sẽ dọa đến cô liền lấy một chiếc di động khác gọi đến số Lục An Nhiên, cuộc gọi được kết nối đầu bên kia điện thoại vang lên âm thanh dễ nghe mà có chút lười biếng: “Long học trưởng?”

“Mở cửa sổ ban công phòng em.” Long Ngọc Tinh nhẹ nhàng nói.

“Hả?” Lục An Nhiên ngơ ngác nhìn ra ban công, nhìn thấy một bóng người đan xen với bóng cây lúc ẩn lúc hiện, trong lòng mang theo tia hoài nghi: “Anh đừng nói với em anh đang ở ngoài ban công nhé!”

“Đúng!” Long Ngọc Tinh đáp một tiếng.

“Hả?” Lục An Nhiên ngây ngốc, xuống giường đi chân không đến bên cạnh ban công, sau khi mở cửa ra, một lực đạo nhanh chóng đem cô tiến vào trong lồng ngực có chút băng lạnh ở bên tai cô nhẹ nhàng nói: “Sinh nhật vui vẻ.”