Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Chương 182: An nhiên bật khóc, một trận khó khăn




Lục An Nhiên cảm nhận được hàn khí trên người Long Ngọc Tinh không nhịn được rụt cổ lại đẩy anh ra: “Người anh thật lạnh.”

“An Nhiên.” Long Ngọc Tinh nắm lấy hai tay cô, đôi tay này mềm mại mà ấm áp, mấy ngày nay anh vẫn luôn bận rộn ở Đế Đô, chỉ cần được rảnh rỗi anh liền không tự chủ được bản thân mà nhớ đến cô, lo lắng cho cô, không biết cô có lạnh không, ngoan hay không, ăn no không... hiện tại có thể nhìn thấy cô thật sự đứng trước mặt, Long Ngọc Tinh rốt cuộc cũng có thể yên lòng.

“Long học trưởng, anh vào đây bằng cách nào?” Lục An Nhiên có chút lo lắng an ninh của Lục gia, giờ này cửa lớn chắc chắn đã đóng! Mà ngoài tường Lục gia cách 3m liền có một cái camera giám sát, cảnh vệ trực ban 24 tiếng đều có người trông coi! Nếu đã như vậy làm sao anh còn có thể đi vào Lục gia?

“Trèo tường.” Long Ngọc Tinh trả lời: “Cửa sau có một cạnh tường không cao lắm.” Đây là ở lần trước anh đi ra cửa sau chú ý tới.

“Phòng em ở lầu hai...” Lục An Nhiên nhướng mày.

“Anh có thang gập.” Long Ngọc Tinh thành thật trả lời.

Khóe miệng Lục An Nhiên không nhịn được dẫu lên, công cụ gây án cũng khá là đầy đủ đi!

“An Nhiên.” Long Ngọc Tinh vươn tay ra vuốt ve gương mặt Lục An Nhiên: “Anh... rất nhớ em...” mỗi ngày, anh đều không ngừng mà nhớ đến cô.

“Ơ...” đối diện với lời nói thẳng thừng như thế, Lục An Nhiên ngây ngốc có chút ngượng ngùng, cô mím mím môi chuyển đổi chủ đề nói: “Long học trưởng, chuyện đoạn video cảm ơn anh, em nhìn thấy thành ý hợp tác của anh rồi... ừm... hi vọng sau này chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!” Lục An Nhiên vươn tay cô ra.

Vươn tay nắm lấy bàn tay đó, Long Ngọc Tinh cười. Hợp tác gì đó, đều không thành vấn đề, dù sao đến cuối cùng kết quả như thế nào thì anh vẫn là người kế thừa của Long thị, bất quá vui đùa với vợ của mình anh nguyện ý: “Em vui là được.”

“Hơ hơ.” Lục An Nhiên cười muốn rút tay về.

Không muốn buông tay, Long Ngọc Tinh vươn một cánh tay khác ôm lấy eo của Lục An Nhiên liền cúi đầu hôn xuống, cuối cùng lại có thể chạm vào bờ môi ngọt ngào ấy, anh tham lam cắn mút tận hưởng.

Đại não Lục An Nhiên trống rỗng, đây không phải lần đầu tiên hai người họ xảy ra hành động thân mật này, nhưng mà lần nào đại não của cô cũng không thể phản ứng lại, khi cô kịp phản ứng lại liền lập tức muốn trốn tránh, nhưng hai cánh tay cứng cáp của Long Ngọc Tinh gắt gao ôm chặt cô, hạn chế hành động của cô.

Một cổ ủy khuất trào dâng, Lục An Nhiên phản kháng vô dụng, đấu tranh vô vọng, nước mắt liền chảy.

Trong miệng nếm được một cổ mằn mặn, Long Ngọc Tinh kinh ngạc rời khỏi cánh môi Lục An Nhiên, anh dùng ngón tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, sau đó có chút tự trách rũ mi xuống, anh làm cô khóc rồi...

Anh cũng không biết là vì cái gì, mỗi lần đứng trước mặt cô, anh đều mất khống chế, lần sau lại tham lam hơn lần trước, một lần so với một lần càng muốn nhiều hơn.

“Long học trưởng, anh biết cái gì gọi là tôn trọng không?” Lục An Nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt xinh đẹp đong đầy nước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt anh: “Hoặc là trong lòng anh em chính là dạng người tùy tiện thế nào cũng được?”

“Không.” Long Ngọc Tinh lập tức trả lời: “Anh thích em. Anh xin lỗi em vì hành động của mình, sau này anh sẽ khắc chế bản thân mình.” Nhìn vào đôi mắt Lục An Nhiên, Long Ngọc Tinh đau lòng ngay đến cả hít thở cũng cảm thấy đau: “Anh vốn không có loại suy nghĩ đó, anh chỉ muốn ở cùng với em, 10 năm, 20 năm, 30 năm, thậm chí 100 năm... anh cũng muốn ở bên em.” Đây là chuyện mà từ lúc nhỏ anh đã quyết định.

Lục An Nhiên vươn tay tự lau đi giọt nước mắt trên mặt: “Em thật lòng muốn hợp tác với anh, trước đây cũng đã từng nói qua rất rõ ràng, giữa hai chúng ta chỉ có mối quan hệ hợp tác, chúng ta không thể được đâu, cả cuộc đời này em chỉ sống vì Lục thị, kiếp này em sẽ không yêu một người đàn ông nào, càng không thể nào vì một người đàn ông mà dừng bước. Em không phải là người có thể cùng anh nắm tay đến cuối đời được.” Ngày mai sau khi nhà hàng mới khai trương, chính là lúc chính thức bắt đầu công cuộc báo thù của cô, cô có lòng tin bản thân mình chắc chắn có năng lực dẫn dụ người thần bí kia xuất hiện, đến lúc đó vì Lục thị cô nhất định sẽ tử chiến đến cùng, tình cảm chỉ có thể trở thành xiềng xích đối với cô, gánh nặng của cô. Cô không cần, cô chỉ cần vì Lục thị mà sống là đủ rồi!

“Không sao cả, anh nguyện ý chờ.” Đôi mắt Long Ngọc Tinh chuyên chú mang theo si tình, anh đã đợi nhiều năm như vậy, không để ý đến việc tiếp tục đợi.

“Anh... anh đi đi.” Lục An Nhiên không dám nhìn vào đôi mắt của Long Ngọc Tinh, chỉ có thể ngoảnh mặt đi.

“Ừm.” Long Ngọc Tinh nhìn Lục An Nhiên thêm một lần nữa: “Anh đi trước đây.” Nước mắt của Lục An Nhiên khiến anh ảo não, khiến anh bối rối không biết làm gì, anh rõ ràng yêu cô như vậy, anh vốn dĩ chính là người không muốn khiến cô rơi nước mắt nhất trên thế giới này!

Lục An Nhiên không trả lời, nhưng trên mặt đã biểu hiện ra suy nghĩ tiễn khách. Sau khi Long Ngọc Tinh rời khỏi, Lục An Nhiên đóng cửa sổ ban công lại, sau đó nhanh chóng tắt đèn, tiếp đó cô ngồi bên cạnh giường. Ánh trăng huyền ảo ngoài cửa sổ, sáng ngời mà im lặng trên bầu trời đêm, đằng sau những đám mây mỏng là những vì sao lấp lánh. Rèm cửa nửa trong suốt rũ ngoài cửa sổ, ánh trăng xuyên qua rèm cửa len lỏi vào trong phòng rọi trên mặt đất, trên mặt đất phản ảnh đôi chân duỗi xuống đất của cô.

Đêm nay cô đã khóc... một mặt là do Long Ngọc Tinh hết lần này đến lần khác có những hành động mạo phạm đến cô, một mặt khác cũng là do ở bản thân cô, cô không biết bản thân cô là có chuyện gì, rõ ràng là chuyện đáng lẽ rất phản cảm, cô lại không cảm thấy chán ghét. Có nghi hoặc, có mong chờ, có ảo não... tâm tình phức tạp thoát ly khỏi khống chế của cô. Loại cảm giác này khiến cô có chút sợ, cô bắt đầu ý thức được sự tồn tại của Long Ngọc Tinh trong lòng cô tựa hồ còn nặng hơn nhiều so với suy nghĩ của cô.

Cô sợ rồi...

“Kiếp này tôi chỉ sống vì Lục thị là đủ rồi... tôi phải bảo vệ mẹ, bảo vệ ông nội, bảo vệ những người mà tôi trân trọng... như vậy đã đủ!”

Một đêm trằn trọc suy nghĩ, sáng sớm ngày hôm sau, sau khi ăn mặc trải chuốt xong, xuống tới phòng khách lầu một, mọi người đều đang dùng bữa sáng, mấy ngày nay An Hổ không có ở đây, cô cũng rảnh rỗi đi không ít, luyện tập buổi sáng cũng chỉ là chạy bộ linh tinh mà thôi.

Ăn xong bữa sáng, Lục An Nhiên đứng dậy kéo kéo vạt váy bông trên người: “Anh An Duy, anh An Minh! Đi thôi! Xuất phát thôi!” hôm nay sẽ có một trận chiến lớn phải đánh!

“Được!” Lục An Duy và Lục An Minh đứng dậy nhìn nhau, đi theo Lục An Nhiên ra cửa đi đến bãi đỗ xe.

“Anh An Minh, em cùng anh An Duy đến Tân Đông trước, anh đi đón người đến đó giúp em!” khóe miệng Lục An Nhiên dương lên.

“Được.” Lục An Minh gật đầu, anh biết người mà Lục An Nhiên nói là ai, người đó chính là anh đích thân đưa qua.

“Lát nữa gặp.” Khóe miệng Lục An Nhiên vểnh lên, cô rất mong đợi hôm nay Lâm Hạo Thịnh sẽ có biểu hiện đặc sắc như thế nào.