Trùng Sinh Sủng Hậu

Chương 117




Edit: Tô Hi

Beta: Hoa Tuyết

Hôm đó, rốt cuộc cũng đến Hành Dương vương phủ.

Trước kia nàng chỉ biết hoàng thân quốc thích không giống với gia đình phú quý khác, hôm nay mới chính thức được mở mang tầm mắt.

Trong đình viện, cầu kiều cong cong, núi giả đình đài, đi trong đây cứ như đang nằm mơ. Nếu không có người dẫn đường thì không chừng nàng đã đi lạc, nhưng như vậy vẫn làm nàng choáng váng, có chút mơ hồ, không rõ phương hướng.

“Sau này cô nương sẽ ở lại đây.” Hạ nhân chỉ vào một viện riêng, Khương Huệ thoáng nhìn thấy hoa kiểng và cây cảnh bên trong sân.

Nàng gật đầu, cám ơn hắn.

Trong viện kia, có ba nha đầu đi ra, hô: “Ôi, ngài đã tới.”

Đi đầu là một nha đầu mi thanh mục tú, mặc váy sam xanh biếc.

“Nô tỳ là Quế Chi, về sau sẽ hầu hạ chủ tử.” Quế Chi giới thiệu bản thân, rồi đưa tay chỉ, “Chủ tử đi vào nhìn xem có thiếu gì không.”

Khương Huệ có chút giật mình, sao nàng lại thành chủ tử rồi?

“Ta, không phải ta đến làm nô tỳ sao?” Nàng khó hiểu hỏi.

Hôm nay khế ước của nàng vẫn nằm trong tay Mục Nhung.

Quế Chi hé miệng cười: “Không phải.”

Vừa rồi đám nô tỳ các nàng nghe nói Mục Nhưng dẫn về một cô nương, khiến mọi người phỏng đoán đủ điều. Vì nô tỳ trong phủ quá nhiều, không có khả năng chủ tử lại mua thêm, và đương nhiên ngài ấy cũng không tự tay đi mua. Nhưng bây giờ nàng thấy Khương Huệ thì liền hiểu, xinh đẹp như vậy, tất nhiên là làm chủ tử rồi.

Có điều cô nương này nhìn qua không khôn khéo lắm, ngay cả chuyện này mà bản thân cũng không biết.

Nàng ta dẫn Khương Huệ đi vào.

Mặc dù tiểu viện này không lớn nhưng mọi thứ đều đầy đủ cả. Một gian chính đường, trái phải hai gian, còn có hai căn nhĩ phòng, trong đình viện có trồng chút hoa và cây cảnh, nên cũng không quá trống trải.

Tuy ở Linh Lung Hiên nàng cũng ở một mình một viện nhưng không lớn thế này.

“Chủ tử, nơi này chuyên dùng để y phục, nô tỳ giúp ngài cất đồ.” Quế Chi nhận lấy túi quần áo của Khương Huệ rồi mở ra.

Khương Huệ nhìn xung quanh. Chăn trong phòng ngủ cũng đã chuẩn bị xong, gian bên trái là thư phòng, đã có giấy và bút mực. Nàng đi đi lại lại rồi trở về nhưng vẫn không hiểu ra sao.

Quế Chi thu dọn xong, cười nói: “Lát nữa chủ tử muốn ăn gì, nô tỳ bảo các nàng đi chuẩn bị cho ngài.”

Nàng là nha hoàn thiếp thân, hai người khác là nha hoàn thô sử, bình thường sẽ làm nhiệm vụ quét dọn, giặt quần áo bà đi truyền lời.

Khương Huệ nói: “Tùy tiện đi, ta cũng không kén ăn.”

Quế Chi biết nàng mới đến, chắc chưa quen nên liền nói: “Vậy để nô tỳ quyết định thay chủ tử.”

Nàng ta liền đi dặn người làm mấy món thanh đạm.

Khương Huệ ngồi xuống. Đến giờ nàng vẫn mơ hồ, tại sao nàng lại không phải làm nô tỳ? Chủ tử, chủ tử, chẳng lẽ ý là tiểu thiếp ư? Vậy mình vẫn phải hầu hạ hắn sao? Nghĩ đến đây, vẻ mặt nàng không khỏi ửng đỏ.

Tuy Tào đại cô đã dạy nàng rất nhiều nhưng trên thực tế, nàng vẫn chưa hầu hạ ai.

Quế Chi lén nhìn nàng. Nàng đang ngồi yên lặng suy nghĩ gì đó, lông mi hơi run run, khuôn mặt kia, từ trán đến cái cằm đều xinh đẹp không nói nên lời. Nàng ta thầm nghĩ, hai tiểu thiếp hiện tại trong phủ thật xui xẻo. Vốn đã không được sủng ái, lại thêm một người thế này thì càng thêm không có hi vọng gì rồi.

Nhưng nàng không phải lo lắng. Nếu cô nương nàng này được Mục Nhung yêu thích không còn gì tốt hơn.

Quế Chi chủ động nói chuyện về Mục Nhung với nàng: “Vương phi chúng ta qua đời hai năm trước. Bây giờ điện hạ vẫn chưa lập chính thê.”

Nghĩa là trong phủ không có chủ mẫu, Khương Huệ nghĩ thầm. Khó trách hắn nhìn lạnh lùng như vậy, hóa ra là thê tử đã qua đời. Chuyện này không phải là chuyện tốt đẹp gì, hơn nữa hai năm rồi còn chưa lấy vợ thì có thể thấy hắn cũng không tồi.

Ở Linh Lung Hiên, nàng đã từng nghe kể nhiều chuyện không sạch sẽ. Trên đời này có rất nhiều đàn ông xấu.

Hai người nói chuyện một lát thì cơm nước được bưng lên, món nào cũng trông rất ngon. Khương Huệ ăn xong lại không biết làm gì. Nàng hỏi Quế Chi: “Bây giờ mỗi ngày ta có phải đi thỉnh an không? Hay chỉ ở đây thôi?”

Nàng có chút mơ hồ.

Quế Chi cười nói: “Không cần đi. Điện hạ thích yên tĩnh, nếu muốn gặp ngài thì sẽ tự đến. Ngài ở đây, muốn làm gì thì làm, rảnh rỗi thì có thể đi ra ngoài đình viện một chút.”

“Có thể ra ngoài không?” Khương Huệ hỏi.

“Chuyện này phải được điện hạ đồng ý.”

Khương Huệ có chút thất vọng. Từ khi nàng rơi vào tay Tào đại cô đến giờ vẫn luôn bị nhốt, chưa được ra ngoài, về sau Mục Nhung đưa nàng đi thì vẫn phải vội vàng lên đường. Hôm nay xem ra dù không cần tiếp khách thì cũng không được tự do rồi, có điều tốt hơn lúc trước rất nhiều.

Nàng đi đến đình viện, ngồi trên ghế đá, bỗng nghĩ về chuyện nhà, thiếu chút nữa lại rơi lệ.

Khương gia bọn họ bị người ta hãm hại, gặp biến cố lớn, người thân lần lượt qua đời. Nàng đưa muội muội bỏ trốn nhưng không ngờ trên đường lại lạc mất muội muội, hiện giờ không biết muội ấy đang ở đâu?

Nàng thở dài, tiếc rằng mình ‘Bồ Tát bằng đất sét qua sông, khó giữ nổi thân’, không có cách nào cả.

Quế Chi cầm kim chỉ đến cho nàng: “Nếu cô nương thật sự không có gì để làm thì có thể thêu hoa.”

Khương Huệ gật đầu.

Vài ngày liên tiếp, nàng cứ ngây ngốc trong viện. Ngày hôm đó nàng thấy hơi buồn, nên lại đi ra sân dạo một lúc.

Lúc trở về lại gặp được Mục Nhung.

Hắn mới từ bên ngoài trở về.

Nàng đi tới hành lễ, lả lướt thướt tha, bước chân chậm rãi, phong tình vạn chủng.

Mục Nhung dừng chân, vì vẻ đẹp của nàng như ánh sáng rực rỡ chiếu vào mắt hắn.

“Gặp qua điện hạ.” Nàng nhẹ giọng vấn an.

Mục Nhung nói: “Ngươi đi ngắm hoa?”

“Đúng vậy.” Khương Huệ trả lời, “Thiếp có hơi buồn, cũng không biết làm gì cả.”

Mục Nhung nói: “Ngươi biết chữ không?”

“Thiếp có học qua một chút.” Khương Huệ nói, “Khi còn nhỏ, ca ca đã dạy.”

Nghe nàng nhắc đến người nhà, ánh mắt Mục Nhung hơi lóe. Một cô nương như nàng rơi vào Linh Lung Hiên, chắc hẳn trong nhà đã xảy ra chuyện, nhưng hắn cũng không hỏi tiếp, chỉ gật đầu đi về phía viện của nàng.

Khương Huệ có chút khẩn trương, đi theo sau hắn.

Tới chỗ, hắn nói với Quế Chi: “Ngươi đi ra ngoài đi.”

Quế Chi vui thầm trong lòng, nháy mắt với Khương Huệ một cái.

Khương Huệ đỏ bừng mặt, nhìn thấy cửa bị đóng lại, nhất thời nàng không biết làm thế nào mới phải.

Nhìn bộ dạng luống cuống của nàng, Mục Nhung thấy hơi kỳ lạ. Cô nương từ nơi gió trăng đi ra mà vẫn ngượng ngùng như thế sao, có điều nghe những quan viên kia nói, những người được đưa đến trước mặt bọn họ đều là xử nữ, chắc là nguyên nhân này. Vả lại, trong thời gian này, nàng vẫn không có động tĩnh gì, có lẽ nàng là người an phận.

Ánh mắt hắn chuyển qua đôi chân nàng, làm cả người Khương Huệ có chút tê dại.

Nàng biết hầu hạ nam nhân như thế nào nhưng chưa từng thật sự thực hành.

“Điện hạ có muốn uống trà không?” Theo bản năng, nàng muốn trốn tránh, “Nô tỳ kêu Quế Chi mang nước nóng đến.”

Nói xong câu này, nàng lui về phía sau. Mục Nhung thấy vậy liền chặt cánh tay nàng, khiến Khương Huệ sợ run.

“Điện hạ…” Giọng nói của nàng mềm mại như có thể nhỏ ra nước.

Mục Nhung kéo nàng vào lòng. Khương Huệ ngồi trên đùi hắn, cả người run rẩy, đầu óc choáng váng, cũng không biết phản kháng thế nào. Đúng lúc này, hắn lại cúi đầu xuống, hôn lên cổ nàng, thoáng chốc cả người nàng nóng bừng như bị bệnh, không còn chút sức lực nào.

Thấy nàng sắp ngã xuống, khóe miệng Mục Nhung lộ ra ý cười.

Quả nhiên là chưa chạm qua nam nhân.

Hắn ôm lấy nàng đi vào trong phòng.

Miệng nàng còn có thể động đậy, nên nhỏ giọng năn nỉ: “Điện hạ, ngài, ngài tha cho nô tì đi.”

Nàng sợ hãi chuyện sắp giáng xuống đầu, lúc này nàng thà làm nha hoàn như Quế Chi cũng không muốn thật sự hầu hạ hắn.

Nàng hoàn toàn không biết gì về hắn cả.

Nhưng Mục Nhung nào nghe theo, hắn đưa nàng về không phải để nàng làm nô tỳ.

Đã nhiều ngày, tuy không thấy nàng nhưng hình bóng nàng vẫn ở tâm trí hắn. Dạo này vừa đúng lúc không chạm vào nữ nhân, nên hắn càng thêm hăng hái.

Khương Huệ chợt cảm thấy trên người không còn gì, xiêm y đều bị cởi ra.

Hắn đè lên người nàng, nặng như một tảng đá, làm nàng sợ đến nỗi dùng cả hai tay hai chân chống lại hắn.

Mục Nhung cúi đầu thấy sắc mặt nàng trắng bệch, đẹp như tuyết liên trên núi cao. Biết nàng lần đầu tiên nên sợ hãi, hắn hơi chậm lại, dịch đầu vào ngực nàng, Khương Huệ lập tức mềm nhũn cả người, khẽ thở hổn hển.

Hắn thấy nàng hơi thả lỏng, liền dùng tay ghì chặt tay nàng, mạnh mẽ đi vào.

Cơn đau dữ dội như bị một thanh đao sắc bén đâm vào, nước mắt của nàng rơi xuống, ướt đẫm gối.

Nàng bật khóc, đưa tay cào hắn. Cả lưng hắn đều bị nàng cào cấu.

Mục Nhung có chút buồn bực. Hắn đã chạm qua nhiều nữ nhân nhưng chưa từng có ai như vậy. Đau thì ai chẳng đau, thế mà một nô tỳ như nàng lại kêu khóc cứ như hắn đang làm chuyện xấu vậy. Nhưng đến khi ánh mắt hắn chuyển xuống gương mặt nàng, nhìn thấy nàng khóc như mưa, điềm đạm đáng yêu, thì cơn giận của hắn lập tức biến mất, động tác bất giác chậm lại.

Tư vị này giống như ở trên trời.

Hắn phát tiết xong liền rời khỏi người nàng.

Khương Huệ cuộn tròn người, kéo chăn che kín mình. Nàng chưa bao giờ biết chuyện này sẽ đau đến thế, trong đầu nàng lúc này đang hận chết Mục Nhung.

Khi Mục Nhung ngồi dậy thì nhìn thấy một vệt đỏ tươi, rốt cuộc vẫn chảy máu. Hắn đưa tay kéo chăn ra, kéo nàng quay lại.

Trong mắt nàng ẩn chứa sự hờn giận, cắn cắn môi, thật giống như con mèo nhỏ tức giận nhưng lại không dám phát tác.

Hắn cười cười: “Sau này sẽ tốt thôi.”

Làm nàng trở thành như vậy mà chỉ nói nhẹ nhàng bâng quơ một câu.

Quả nhiên nam nhân không có gì tốt.

Nhưng hôm nay nàng còn có thể làm sao, hầu hạ một lần thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Khương Huệ nhớ tới lời Phỉ Ngọc nói, số mạng của các nàng chính là như vậy, hôm nay nàng cũng chỉ có thể thuận theo, sau này tình cảm với hắn tốt hơn, không chừng sẽ có thể chuộc thân, hoặc xin hắn tìm muội muội.

Dù sao hắn cũng là thân vương, có gì không làm được chứ?

Khương Huệ rũ mắt nói: “Mong điện hạ thương tiếc, lần tới nhẹ hơn chút.”

“Ngươi cũng không nhẹ tay.” Mục Nhung nhướng mày, quay lưng cho nàng xem. Trên đó có vài vệt đỏ đều là do nàng cào.

Khương Huệ bị dọa đến giật mình, hóa ra trong lúc mơ mơ màng màng, nàng lại mạnh tay đến thế. Nàng thầm nghĩ thật đáng đời, hắn làm nàng đau như vậy, nàng cào vài cái không được sao? Thế nhưng ngoài miệng lại xin lỗi: “Là nô tỳ không biết nặng nhẹ.” Nàng lí nhí, “Nhưng nô tỳ cũng đau đến mức không biết mình đã làm gì mà.”

Nhìn thì ngoan ngoãn xin lỗi nhưng lại không thực sự nhượng bộ, còn âm thầm trách cứ hắn lỗ mãng.

Cô gái này không phải người nhu thuận.

Mục Nhung đưa ra kết luận như vậy, nhưng cũng thấy rất thú vị. Dù sao những nữ nhân hắn chạm qua không có ai như nàng, hơn nữa bị nàng cào lại không thấy tức giận.

Hắn bắt đầu tự mặc quần áo, nhưng Khương Huệ vẫn nằm trong chăn, động cũng không muốn động. Tuy bổn phận của nàng là lấy lòng Mục Nhung nhưng lúc này nàng thật sự không muốn, nàng chỉ cảm thấy thân dưới rất đau rát.

Mục Nhung mặc quần áo xong thì đi qua nhìn nàng một chút, thấy mặt nàng vẫn trắng bệnh, liền hỏi: “Vẫn còn đau sao?”

Hai mắt Khương Huệ đâm lệ, trả lời: “Đau vô cùng.”

Mới vừa rồi còn ngượng ngùng xoắn xuýt, vậy mà vừa thân mật với hắn đã biết làm nũng. Cô gái này thật có thiên phú đối phó với nam nhân.

Mục Nhung nói: “Nằm nghỉ đi, qua ngày mai sẽ tốt hơn thôi. Ngươi muốn ăn gì thì cứ nói với Quế Chi.”

Hắn nói xong thì quay người rời đi.

Quế Chi tiến vào thu dọn.

Khương Huệ nhìn màn trướng vàng nhạt, thầm nghĩ người này thật vô tình. Ngủ xong liền đi, đủ để thấy không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Nàng vẫn còn quá ngây thơ, nếu là người có bộ dạng thô kệch thì chắc nàng sẽ không bất ngờ.

Tào đại cô nói rất đúng, không thể ôm kỳ vọng với nam nhân, chỉ có thể chuyên tâm hầu hạ hắn, nhìn vào điều tốt, tuyệt đối không thể động tâm.

Bây giờ điều tốt nàng thấy được chính là sau này sẽ được chuộc thân, tìm được muội muội.