Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 147: Thoát Ly 1




Sau khi chấm dứt cuộc trò chuyện, Tưởng Bạch Miên cất bộ đàm đi, gật đầu với đám người Thương Kiến Diệu.

Cô không nói gì thêm, dẫn đầu rời khỏi căn phòng, quay trở lại hành lang.

Thương Kiến Diệu, Bạch Thần, Long Duyệt Hồng nối tiếp nhau đi ra, lại tuân theo đội hình chiến thuật lúc trước.

Không cần Tưởng Bạch Miên dặn dò gì thêm, bọn họ cũng biết tiếp theo nên bắn theo hướng nào. Đây là một trong những trọng điểm của đợt huấn luyện trước, bọn họ đã nắm chắc được từ lâu. Nói một cách khác, chính là đội hình chiến thuật như vậy, làm sao hình thành mạng lưới hỏa lực đan xen là đã có tiền lệ để làm theo, bọn họ không cần phải thảo luận ai bắn chỗ nào, đứng ở khu vực nào thì phụ trách khu vực đó.

Dưới ánh đèn pin màu vàng nhạt chiếu sáng, lối vào hành lang, Kiều Sơ mặc thiết bị bộ xương ngoài quân dụng đi tới.

Long Duyệt Hồng khó nén được sự căng thẳng, cơ thể khe khẽ run rẩy.

Điều này... Kiều Sơ dựa vào Hệ thống cảnh báo sớm tích hợp nên đã nhạy bén phát hiện được điều này.

Y nhíu mày, bước chậm dần lại.

Tưởng Bạch Miên thấy thế, không chờ đối phương tiến vào tầm bắn dự định nữa, quyết định nhanh chóng giơ tay phải lên, trầm giọng quát:

"Nổ súng!"

Cùng lúc đó, cô nhắm thẳng vào phần đầu được mũ giáp kim loại bao phủ của Kiều Sơ.

Nếu như đối phương nhảy lên trên, tránh né các phát súng, viên đạn của khẩu súng lục Rêu Đá có thể vững vàng bắn trúng phần cổ không có đồ bảo hộ.

Nơi đó là điểm yếu chí mạng của thiết bị bộ xương ngoài.

Một tiếng pằng vang lên, Tưởng Bạch Miên bóp cò đầu tiên.

Bạch Thần, Thương Kiến Diệu bên cạnh cô luôn chờ sẵn mệnh lệnh, lúc này đều tự giơ vũ khí của mình, người bắn vào cánh tay trái, người thì nổ súng bắn vào phần hông.

Bọn họ đều dự đoán trước không gian né tránh khi mục tiêu sang phía bên chỗ mình. Một khi Kiều Sơ né tránh sang bên phải của tổ điều tra thế giới cũ, cũng chính là bên trái của mình, như vậy viên đạn súng trường của Bạch Thần có khả năng cao bắn trúng chỗ tiếp nối giữa cánh tay và bả vai, nơi không có lớp giáp che chắn, thậm chí còn có thể trượt qua cổ. Nếu Kiều Sơ lựa chọn lăn người, như vậy phát súng ngắn của khẩu "súng trường xung kích" của Thương Kiến Diệu sẽ phá hủy phần bụng mềm mại của y.

Tuy Long Duyệt Hồng căng thẳng, nhưng coi như cũng trải qua không ít chuyện, nên cứ nghe mệnh lệnh của tổ trưởng là thành phản xạ có điều kiện, thế mà lại hoàn thành nhiệm vụ không hề chậm chút nào.

Pằng pằng pằng pằng pằng! Anh ta nhắm thẳng vị trí cánh tay phải của Kiều Sơ, bắn liên tục năm phát.

Mà khi Tưởng Bạch Miên giơ tay phải lên, Kiều Sơ đã lập tức phản ứng.

Y vừa giơ cánh tay phải cầm khẩu súng trường màu bạc, làm cho khung xương loại ở nơi đó kéo dài ra chắn ở trước cổ, vừa giơ cánh tay trái để vị trí ngang bụng, cũng khiến khung xương kim loại màu đen chìa tới phía đám người Thương Kiến Diệu.

Trong quá trình đó, hai chân y dùng sức lôi kéo khớp xương phụ trợ nhảy về lối đi nhỏ phía bên phải.

Ngay sau đó, tiếng keng keng vang lên trong những đốm lửa bắn ra từ trước, vang vọng khắp tầng lầu tĩnh lặng tột độ này.

Tưởng Bạch Miên khẽ động cổ tay, dường như đã chuẩn bị sẵn từ trước, dự đoán quỹ đạo né tránh của Kiều Sơ, bắn ra một tuyến hỏa lực.

Ngay chính lúc này, trong vài lỗ thủng bên dưới ba lô năng lượng của thiết bị bộ xương ngoài quân dụng phun ra rất nhiều khí màu trắng.

Chúng nó đẩy Kiều Sơ bay lệch lên trên, làm tốc độ của y đột nhiên nhanh hơn hẳn, né tránh được những phát đạn mà Tưởng Bạch Miên bắn tới.

Một tiếng choang vang lên, Kiều Sơ một tay chống lên trần nhà, bắn người vào hành lang bên phải, biến mất trong tầm mắt của đám người Thương Kiến Diệu.

Rầm!

Trần nhà mà y đụng vào lập tức rơi ra, đập xuống đất, vỡ thành mấy trăm mảnh nhỏ.

"Thật đáng tiếc..." Tưởng Bạch Miên không kìm được thở dài một tiếng.

Nếu không có thiết bị bộ xương ngoài quân dụng, vừa rồi bọn họ đã có thể bắn trọng thương Kiều Sơ, rồi muốn làm gì thì làm.

...

Trong hành lang bên phải, Kiều Sơ lăn mình liên tục hai vòng, dựa lưng vào bức tường, dừng lại.

Y vừa sử dụng Hệ thống cảnh báo sớm tích hợp theo dõi động tĩnh xung quanh, vừa giơ tay trái lên lau cằm.

Mu bàn tay y lập tức bị một vệt máu nhuộm đỏ.

"Làm sao lại..." Kiều Sơ mượn dùng đèn pin của thiết bị bộ xương ngoài cúi đầu nhìn thoáng qua.

Ngữ khí của y mang theo sự khó hiểu và nghi hoặc thấy rõ.

Dựa theo kinh nghiệm của y, hảo cảm có được từ mị hoặc của y chí ít phải còn một ngày nữa mới diễn biến thành ham muốn chiếm hữu vặn vẹo và "ái mộ" tràn đầy tính công kích, ai ngờ bốn người kia lại nhanh chóng biến chuyển như thế.

Đây không phải là động vật dã thú hoặc người Vô Tâm chỉ còn sót lại bản năng, chỉ muốn giao phối và chiếm hữu, không được bao lâu sẽ phát cuồng.

Trong lúc lẩm bẩm, Kiều Sơ thò tay lấy hộp gương màu xanh ra trời ra, bật mở nắp ra.

Y lập tức nhìn vào trong gương, thấy chỗ cằm với đường cong tuyệt đẹp của mình có thêm một vết thương đang chảy máu đầm đìa.

Đây là dấu vết bị viên đạn lướt qua.

"Làm sao dám..." Con ngươi trong mắt Kiều Sơ phóng đại, trong giọng nói của ý ngập tràn sự phẫn nộ không thể che giấu được.

Y hít vào một hơi, thương tiếc nhìn chính mình trong gương một cái, rồi cất cái hộp màu xanh da trời kia đi.

Sau khi dùng băng y tế che vết thương lại, Kiều Sơ nhìn về hành lang chỗ đám người Tưởng Bạch Miên đang đứng với ánh mắt lạnh lùng như băng đá.

Y suy tư hai giây, từ bỏ việc báo thù ngay lúc này, mà quay người đi tới cuối hành lang trước mặt.

Y vẫn chưa quên mục tiêu của chuyến này là phòng máy dưới lòng đất.

Vả lại, mục đích mà y lợi dụng đám người Thương Kiến Diệu cũng đã đạt được bước đầu, thử được xem trong đây có người Vô Tâm cao cấp hoặc sinh vật đột biến khiến mị hoặc của y mất tác dụng.

Y luôn biết rất rõ trong tòa nhà này có rất nhiều sinh vật nguy hiểm, lúc trước y gặp phải con ngựa Ác Mộng kia chính là ở chỗ này.

...