Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 148: Thoát Ly 2




"Thiết bị quân dụng bộ xương ngoài này đúng là khó đối phó..." Long Duyệt Hồng thấy không giết được Kiều Sơ, không để người khác chiếm được, có chút thất vọng.

Đây là lần thứ bao nhiêu không rõ khi anh ta cảm thán sự mạnh mẽ của thiết bị bộ xương ngoài.

Bạch Thần cũng khe khẽ thở dài một hơi, dường như rất nuối tiếc.

Tưởng Bạch Miên gật đầu, nhìn ngã rẽ trước mặt:

"Chúng ta đi sang bên kia."

Đây là góc chéo chỗ Kiều Sơ.

"Không đuổi theo hắn ta?" Long Duyệt Hồng kinh ngạc hỏi.

Thương Kiến Diệu cười nhìn anh ta một cái:

"Cậu muốn thử xem năng lực người thức tỉnh của hắn ta kỳ dị cỡ nào ư?"

Cứ thế đuổi theo, ở trong tòa nhà nhiều tường thế này, khó mà duy trì được khoảng cách an toàn, không vào trong phạm vi ảnh hưởng của năng lực người thức tỉnh.

Đến cả năng lực cảm ứng tín hiệu điện của Tưởng Bạch Miên cũng giảm mạnh trong hoàn cảnh như thế này.

"Cũng đúng." Long Duyệt Hồng nghĩ tới "chú hề suy luận" của Thương Kiến Diệu, không chút do dự bỏ qua ý tưởng truy đuổi Kiều Sơ.

Tưởng Bạch Miên ừ một tiếng:

"Mục tiêu của chúng ta là nhanh chóng vòng tới cầu thang, trở lại tầng một."

Cô giải thích với tốc độ nói rất nhanh:

"Mục đích của Kiều Sơ là tìm được phòng máy dưới lòng đất, khôi phục nguồn điện cho tòa nhà này, sau đó đi tới trung tâm mạng lưới điện, bật điện cho cả phế tích thành phố này.

Điều này có nghĩa trong khoảng thời gian ngắn, hắn ta chắc chắn sẽ rời khỏi tầng lầu dưới lòng đất, sau đó còn rời khỏi tòa nhà này, chạy tới chỗ phòng thí nghiệm kia.

Nếu hiểu được điểm này, vậy ta có thể nghĩ tới rằng cho dù là sảnh thang máy tầng một, trong cầu thang, hay những khu vực cao cao xung quanh đều có thể là địa điểm tốt để ngắm bắn Kiều Sơ.

Chúng ta không cần phải ở lại nơi địa hình phức tạp, quá nhiều chướng ngại vật và có không ít người Vô Tâm kỳ dị."

Bạch Thần, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng không có dị nghị gì về quyết định này, lập tức cầm vũ khí, rẽ về lối đi nhỏ phía bên phải.

"Tổ trưởng, cô nói xem Kiều Sơ có những năng lực người thức tỉnh nào?" Trong hoàn cảnh tối om chỉ có ánh đèn pin vụt lóe, Long Duyệt Hồng vừa cảnh giới bốn phía, vừa cẩn thận bước đi, vừa hỏi.

"Tôi đang muốn nói tới chuyện này." Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu, đáp.

Phải nhanh chóng hiểu rõ vấn đề về mặt này để có thể né tránh hiệu quả một nửa nguy hiểm khi gặp Kiều Sơ sau này.

"Mị hoặc?" Bạch Thần đưa ra khả năng rõ ràng nhất.

Thương Kiến Diệu bổ sung:

"Khiến người ta điên cuồng thích vẽ tranh?"

Hắn còn nhớ rõ lúc ở trên xe Jeep, khi hắn đang muốn "thịt" Kiều Sơ thì bị đối phương dùng một tờ giấy, một cây bút chì và một câu hỏi đuổi đi.

"Không." Thương Kiến Diệu lập tức phủ định ý tưởng của mình: "Hẳn là, sáng tạo ra sở thích hoặc nhen nhóm sự cuồng nhiệt..."

"Về mặt này anh có kinh nghiệm, anh nói thế nào thì là thế đó." Tưởng Bạch Miên không tranh cãi, mà nói sang chuyện khác: "Lúc trước khi hắn ta muốn giết Long Duyệt Hồng, chúng ta dường như trở nên cực kỳ chán nản, chẳng muốn làm gì cả."

"Làm cho người khác chán nản? Đây là năng lực người thức tỉnh thứ ba... Cái giá mà hắn ta phải trả là gì? Mị hoặc kia quả thực mạnh tới mức đáng sợ." Long Duyệt Hồng vừa nói xong câu đó, đột nhiên tỉnh táo lại: "Vì sao chúng ta có thể thoải mái bàn luận mị hoặc của Kiều Sơ? Ơ mà khoan, tại sao tôi lại muốn giết chết hắn ta, biến hắn ta thành tiêu bản để cất giữ."

"Cậu thật biến thái." Thương Kiến Diệu liếc nhìn Long Duyệt Hồng một cái.

"Hay là cậu..." Long Duyệt Hồng lập tức khựng lại: "Năng lực chú hề suy luận của cậu mất tác dụng rồi?"

Tưởng Bạch Miên như có suy nghĩ, gật đầu:

"Xem ra chúng ta đã thoát khỏi phạm vi mị hoặc của Kiều Sơ, không còn bị hắn ta ảnh hưởng nữa. Mà điều kiện tiên quyết để thành lập "suy luận" lúc trước là chúng ta thích Kiều Sơ, một khi không còn điều kiện này, đương nhiên kết luận sẽ mất hiệu lực rồi."

Bạch Thần suy nghĩ một chút, nói:

"Vậy chúng ta còn phải chặn đánh Kiều Sơ không?"

"Đương nhiên rồi!" Tưởng Bạch Miên nói rất kiên quyết: "Con người tôi thuộc dạng thù dai, hắn ta khiến chúng ta rơi vào tình cảnh nguy hiểm như thế này, còn ăn thanh năng lượng của chúng ta, ăn lương khô của chúng ta, ăn đồ hộp quân dụng của chúng ta, chắc chắn phải báo thù rồi!"

Lời này sao nghe quen quen vậy nhỉ... Long Duyệt Hồng theo bản năng đáp lại:

"Nhưng mà..."

Tuy rằng anh ta cũng rất hận Kiều Sơ, nhưng cảm thấy không cần thiết phải ở lại đây mạo hiểm, cứ là mau rời khỏi nơi đây thì tốt hơn.

Tưởng Bạch Miên liếc nhìn anh ta và Thương Kiến Diệu một cái, ừ một tiếng:

"Chủ yếu là bản thân chúng ta cũng phải nán lại ở bên này một chút, xem khi cả tòa phế tích thành phố này được cấp điện trở lại thì sẽ có thay đổi gì. Ha ha, hoặc không để cho nguồn điện được khôi phục.

Không thể tùy tiện trở lại theo con đường cũ mà. Một khi đã như vậy, không bằng tiện thể canh giữ Kiều Sơ, không lãng phí thời gian."

Dứt lời, cô đột nhiên hỏi:

"Các người từng thấy bãi thịt mấp máy, hơi thở khiến người ta sợ hãi tột độ, bà già đội mũ dây, hài cốt đứa bé được bọc trong tã lót không?"

"Không." Long Duyệt Hồng, Bạch Thần và Thương Kiến Diệu đồng loạt lắc đầu.

"Tôi cũng không." Tưởng Bạch Miên gật đầu: "Cho nên, rốt cuộc ảo giác mà người Vô Tâm cao cấp ban nãy tạo ra đến từ đâu? Cái này hẳn là phải có nguồn gốc chứ, dựa trên việc trí tuệ bọn họ rất thấp."

Thương Kiến Diệu lập tức đáp lại:

"Có khả năng người Vô Tâm cao cấp kia nhìn thấy bãi thịt mấp máy, thấy bà già đội mũ, thấy hài cốt đứa bé quấn trong tã lót, cảm ứng được hơi thở khiến người ta sợ hãi tột độ."

Nói tới đây, hắn còn khựng lại một chút, giọng nói trở nên âm trầm:

"Thậm chí cô ta còn có khả năng nghe được bà già kia nói:

Các người... làm ồn tới... Tiểu Xung..."

Trong ánh đèn pin chiếu rọi, khuôn mặt Thương Kiến Diệu lập lòe lúc sáng lúc tối.