Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 7 - Chương 2590: phân thân đào ngột vẫn lạc (2)




Nó khác so với những đao quang bình thường, trên bề mặt có được khắc những trận pháp cực kỳ tinh xảo.

"Lên!"

Lâm Hiên hét lớn một tiếng, những nơi mà Đao Quang đi qua, không gian giống như một khối thủy tinh, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà vỡ vụn thành từng mảnh.

"Không Gian Pháp Tắc!"

Đào Ngột kinh hoảng thất sắc, hai con mắt trợn lên như chiếc chuông đồng, dường như hắn cho là mình nhìn lầm.

Trong tích tắc đó hắn thậm chí có chút hoảng hốt, chỉ là một Tu Tiên giả Phân Thần kỳ, vậy mà có thể khu động Không Gian Pháp Tắc, hơn nữa, trình độ lại không hề thấp.

Nhưng rất nhanh hắn đã tỉnh táo lại, vẻ hoảng hốt trên mặt đã bị khẩn trương thay thế.

Nếu như hắn không bị trọng thương thì cho dù công kích của đối phương có vận dụng Thiên Địa Pháp Tắc, hắn cũng có biện pháp đối phó. Nhưng giờ khắc này, do thương thế quá nặng mà rất nhiều bí thuật đã không thể thi triển được.

Mà gay go nhất chính là đối phương đã sử dụng Không Gian Pháp Tắc thì mình có muốn trốn cũng không được, đón đỡ là lựa chọn duy nhất.

Rống!

Ánh mắt Đào Ngột như bốc lửa, hắn giơ hai chân trước lên rồi ra sức nện xuống. Chiêu thức này hắn vừa mới dùng qua, nói là dùng lại chiêu cũ cũng không sai, chỉ khác là uy lực so với lúc trước còn hơn một chút.

Chỉ một thoáng, không gian đột nhiên chấn động, bầu trời còn chưa khôi phục đã một lần nữa bị Không Gian Chi Lực hung dữ xé rách. Hơn nữa lần này là hai đạo pháp tắc bất đồng hung hăng lao vào nhau.

Nếu hai Thiên Địa pháp tắc bất đồng gặp nhau thì pháp tắc thâm ảo hơn sẽ dành chiến thắng.

Sau khi đụng vào nhau, Đao Quang chỉ khựng lại một chút rồi tiếp tục giết tới, tuy nhiên tốc độ đã chậm hơn rất nhiều. Nhưng đừng tưởng tốc độ trở nên cực kỳ chậm chạp là có thể trốn được, đây chính là chỗ đáng sợ của công kích Không Gian Pháp Tắc. Không gian và thời gian đã bị lực lượng pháp tắc đè nén, chỉ nhìn bằng mắt vốn không thể đánh giá được sự nguy hiểm của nó.

Đáng giận!

Đào Ngột đã trở nên cực kỳ phẫn nộ và bối rối, trộm gà không được lại mất thêm nắm gạo, kết cục là chính mình lại trở thành mục tiêu công kích của Không Gian Pháp Tắc.

Hắn hoảng hốt dùng hai chân trước liên tục nện xuống, mảng không gian ở giữa giống như một tấm vải rách đang được may lại. Cứ lặp đi lặp lại, chưa kịp liền lại đã một lần nữa bị xé rách thành từng mảnh.

Vết nứt không gian bị xé ra dù ít hay nhiều đều ẩn chứa một chút pháp tắc, có thể khiến uy năng của ánh sáng chậm lại.

Lâm Hiên thấy cảnh này, sắc mặt toát ra vẻ lo lắng, không nghĩ đối phương lại ngoan cường đến vậy. Bảo vật không gian này đúng là có thể khắc chế đối phương, nhưng mặc dù bị trọng thương nhưng sự ương ngạnh của Đào Ngột quả thực vượt xa tưởng tượng của mình.

Nhưng bất kể thế nào, Lâm Hiên cuối cùng cũng đã nhìn thấy được cơ may chiến thắng. Tay áp hắn phất lên, một bình ngọc bay vút ra, Lâm Hiên duỗi tay nắm chặt, bên trong bình ngọc này chính là Vạn Năm Linh Nhũ.

Hơn nữa, sau khi được chiết xuất, hiệu quả của nó không hề thua kém Cửu Thiên Tiên Lộ trong truyền thuyết.

Công kích cùng phương thức đấu pháp như vậy dĩ nhiên mức độ tiêu hao pháp lực của Lâm Hiên rất lớn, chỉ ngắn ngủi trong hai ba hiệp, pháp lực của hắn đã chẳng còn lại bao nhiêu.

Bất quá đã có Vạn Năm Linh Nhũ, đối với điều này đương nhiên không cần để tâm. Chỉ cần uống vào hai giọt lập tức có thể phục hồi hoàn toàn, chí ít trong vấn đề tiêu hao pháp lực thì chính mình luôn ở thế bất bại.

Bên này Lâm Hiên đã có dự liệu từ trước, bên kia hai chân trước của Đào Ngột vẫn không ngừng nện xuống. Theo thời gian trôi qua, Đao Quang kia rốt cuộc cũng tiêu hao hết pháp lực mà biến mất.

Cuối cùng cũng chuyển nguy thành an, Đào Ngột thở hắt ra một hơi, nhưng đúng lúc này lại phát sinh một màn ngoài sức tưởng tượng.

Vốn toàn thân Đào Ngột vẫn tỏa ra một cỗ khí thế bất phàm, đột nhiên từ miệng phun ra một ngụm máu đen. Sau đó linh áp trùng thiên toàn thân nhanh chóng yếu đi. Từ Độ Kiếp kỳ xuống còn Phân Thần hậu kỳ, sau đó lại từ hậu kỳ rơi xuống trung kỳ, rồi trung kỳ trở thành Phân Thần sơ kỳ.

"Cái này..."

Lâm Hiên nghẹn họng trân trối mà nhìn không thôi, ngay cả chính Đào Ngột cũng ngây người, hắn cúi đầu nhìn móng vuốt sắc bén của mình, trong mắt tràn đầy vẻ mê mang.

Mà phản ứng đầu tiên của Lâm Hiên là nghi ngờ, phải chăng tên này đang giả bộ yếu ớt để mê hoặc chính mình?

Nhưng ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên, ngay sau đó đã bị Lâm Hiên hoàn toàn phủ nhận, trên mặt hắn lộ ra vài phần vui vẻ.

Song phương đã chiến đấu ngươi sống ta chết qua mấy hiệp, hơn nữa đã tung ra hết sức lực. Nói cách khác, thực lực đối phương như thế nào, dù chưa phải hiểu rõ, nhưng cũng xác định được đại khái. Thông qua những lần giao thủ này, trong lòng bọn hắn đều hiểu rõ, dưới tình huống như vậy còn diễn kịch thì có ý nghĩa gì đây?

Đã không phải cố ý giả bộ như vậy thì chỉ có một lý do duy nhất.

Cảnh giới đối phương bị rơi xuống.

Mà cẩn thận phân tích thì khả năng này rất cao, dù sao sau khi đón đỡ một kích liều mạng của Huyền Băng lão tổ thì Đào Ngột đã bị trọng thương đến tình trạng khó có thể tưởng tượng. Coi như lập tức được đả tọa dưỡng thương ở nơi nào đó có Ma khí đậm đặc thì thương thế vẫn rất có thể phát tác, chưa kể đến phải lập tức sống mái với Lâm Hiên mấy hiệp.

Trong tình huống này, bởi thương thế quá nặng mà cảnh giới giảm xuống cũng không có gì là lạ.

Chỉ có điều không nghĩ tới sẽ giảm xuống nhiều như thế, từ Độ Kiếp sơ kỳ một mạch rơi xuống Phân Thần sơ kỳ, giờ phút này linh áp của đối phương thậm chí còn không bằng chính mình.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Lâm Hiên lộ ra vài phần nghiền ngẫm.

Cảnh giới giảm xuống, thương thế cũng không có mảy may chuyển biến tốt đẹp, hay nói cách khác, giờ khắc này tình thế đã hoàn toàn xoay chuyển, chính mình đang đối mặt với tồn tại cùng gia đang bị trọng thương.

Chuyện thắng bại còn phải lo lắng sao?

Dù sao với thực lực của mình, tồn tại cùng giai thực sự chỉ như hạt bụi. Hơn nữa, vì Đào Ngột bị trọng thương, cho nên hơn phân nửa thần thông đều không thể sử dụng. Hiện giờ hắn đã như cá nằm trên thớt, chém giết thế nào đều do mình quyết định.

Loại tình huống này, trong nội tâm Lâm Hiên tinh tường, mà Đào Ngột cũng không phải không biết. Hôm nay thợ săn biến thành con mồi, ở sâu trong đôi mắt đã ẩn ẩn vẻ sợ hãi.

"NGAOO.....OO"

Nó ngửa cổ tru lên một tiếng, sau đó toàn thân bị một tầng Ma khí đỏ như máu bao khỏa. Hiện tại cảnh giới đại giảm, hắn đã không thể khu động Thiên Địa pháp tắc nữa, cho nên chỉ có thể dùng Huyết Ảnh độn bình thường để đào thoát.

Dường như ngay lập tức, thân ảnh của hắn trở thành một mảnh mơ hồ, dường như bí thuật này cũng có vài phần huyền diệu. Nhưng giờ khắc này lại trở thành múa rừu qua mắt thợ.

Nhìn qua Đào Ngột bên trong Huyết Ảnh, khóe miệng Lâm Hiên lộ ra vài phần giễu cợt: "Chạy? Ngu xuẩn, ngươi cho rằng giờ khắc này chình mình còn có cơ hội thoát thân sao?"

Lời còn chưa dứt, Lâm Hiên không chút trì hoãn, chĩa mũi thương xuống, rồi hung hăng chém thẳng về phía đối phương.

Xoẹt xẹt...

Giống như một miếng vải bị xé rách, bên trong linh quang lưu ly một lần nữa xuất hiện Đao Quang rực rỡ. Không gian vừa bị kích phá, đã thấy Đao Quang lấy tốc độ khiến cho người ta trân trối nhìn mà lao đi.

Lúc này Lâm Hiên chỉ tiện tay đánh ra một kích, pháp lực ẩn chứa bên trong thua xa lúc trước, nhưng bởi vì cảnh giới bị giảm xuống, Đào Ngột đã không còn là tồn tại Độ Kiếp kỳ, chính vì sự thay đổi đó mà Lâm Hiên chiếm ưu thế tuyệt đối.