Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 7 - Chương 2591: phân thân đào ngột vẫn lạc (3)




Huyết Ảnh độn tuy không tầm thường, nhưng đối mặt với cấp bậc bảo vật ẩn chứa Không Gian Pháp Tắc, lập tức bị khắc chế hoàn toàn.

Bên trong Huyết Ảnh, Đào Ngột đã biến mất không còn tung tích, nhưng ngay lập tức đã lảo đảo hiện ra cách đó chừng mười trượng. Đao Quang kia vặn vẹo một chút rồi cũng lập tức biến mất, sau một khắc đã xuất hiện trước người Đào Ngột.

"Ngao!"

Một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên, trên mặt Đào Ngột tràn đầy vẻ không cam lòng.

Một đoàn hắc khí từ mi tâm hắn chui ra, bên trong có một tiểu nhân giống hệt Đào Ngột, có điều nó chỉ cao chừng một tấc.

Mặc dù đây chỉ là một cỗ phân thân, nhưng vẫn có được một phân hồn nguyên vẹn.

Lâm Hiên đương nhiên sẽ không buông tha cho hắn, tay áo phất lên, một dải sáng từ ống tay áo chui ra. Nó lóe lên vài lần rồi hóa thành một cự thủ lớn đến hơn trượng, sau khi thành hình liền hung hăng hướng về phía trước chụp xuống.

Ma Hồn kia muốn bỏ trốn nhưng nơi này vẫn còn tồn tại một chút Không Gian Pháp Tắc bị nghiền nát, hắn căn bản không thể sử dụng Thuấn Di. Về phần chạy trốn bằng độn quang thì sao có thể so sánh với cự thủ?

Kết quả đã bị chụp trúng.

Lâm Hiên lộ vẻ tiểu nhân đắc chí: "Thế nào, không phải các hạ vừa nói sẽ đem Lâm mỗ rút hồn luyện phách hay sao?"

"Hừ, ngươi đắc chí cái gì."

Cho dù đã rơi vào tay đối phương nhưng Ma Hồn kia vẫn không hề có chút sợ hãi: "Chẳng qua vì bản tôn bị trọng thương, tiểu tử ngươi bất quá là nhặt được tiện nghi."

"Thế thì sao?"

Lâm Hiên kinh ngạc, không nghĩ tới đại nạn lâm đầu mà đối phương vẫn còn ương ngạnh đến như vậy.

"Làm sao, cái kia bất quá chỉ là may mắn mà thôi, sau này bản tôn có cơ hội hàng lâm Linh giới, nhất định sẽ đem cừu hận hôm nay trả lại cho ngươi gấp trăm lần."

Sắc mặt Ma Hồn trở nên quyết đoán, sau đó toàn thân nổi lên Ma quang, bành một tiếng mà bạo liệt mất.

Bất quá chỉ là một phân hồn, uy lực tự bạo cũng không đáng kể, Lâm Hiên không hề có chút thương tích nào, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ lo lắng.

Bản thể Đào Ngột hàng lâm Linh giới?

Làm sao có thể?

Nhưng tồn tại cấp bậc Chân Linh như hắn, nếu bản thể hàng lâm Linh giới sẽ không thể tránh khỏi một trận gió tanh mưa máu khủng khiếp. Chẳng lẽ trong chuyện này còn có bí ẩn gì sao?

Lâm Hiên không cho rằng hắn chỉ thuận miệng uy hiếp, đáng tiếc là Ma Hồn đã tự bạo, nếu không, thông qua Sưu Hồn thuật có lẽ sẽ tìm được một chút manh mối.

Lâm Hiên tiếc nuối một hồi, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng về phía trước đảo qua.

Đào Ngột đã vẫn lạc nhưng thi thể của hắn vẫn lơ lửng giữa không trung.

Ánh mắt Lâm Hiên lập tức trở nên nóng bỏng.

Tuy đây không phải là bản thể của Đào Ngột, nhưng giá trị cũng to lớn đến khó mà nói bằng lời. Đừng chỉ nhìn cảnh giới của hắn bị rơi xuống Phân Thần kỳ, đó là do thương thế quá nặng, giá trị của xương cốt, da lông vẫn là của cấp bậc Độ Kiếp kỳ.

Hơn nữa Đào Ngột tuy đến từ Ma giới, nhưng chính là một Chân Linh hàng thật giá thật. Từ trên người cỗ phân thân này có thể chiết xuất ra Chân Linh chi huyết cực kỳ tinh thuần.

Mà cái này có trợ giúp rất lớn đối với chính mình.

Họa luôn đi kèm với phúc, vừa rồi đối mặt với Đào Ngột tuy cực kỳ nguy hiểm, nhưng thu hoạch cũng không phải tầm thường.

Lâm Hiên trong lòng nghĩ như vậy, tự nhiên sẽ không khách khí, tay áo phất lên, một quang hà màu xanh là bay vút ra, đem thân thể Đào Ngột cuốn lại, toàn bộ thu vào Túi Trữ Vật.

Sau đó hắn cũng không lập tức ly khai khỏi nơi này mà nhắm hai mắt lại, đem thần thức vô cùng cường đại thả ra. Tuy đã trải qua một trận đấu pháp sinh tử, nhưng Lâm Hiên cũng không bởi vậy qua quên đi mục đích của mình khi tới đây.

Đào Ngột đã vẫn lạc, Huyền Băng lão tổ cũng hồn phi phách tán, vậy hai cái Túi Trữ Vật đang ở đâu?

Tuy uy lực của vụ nổ vừa rồi không phải chuyện đùa, thậm chí từ trước tới nay hắn chưa từng thấy qua uy lực như vậy. Nhưng Túi Trữ Vật của lão quái Độ Kiếp kỳ nhất định là không tầm thường, theo lý thuyết thì hẳn là không bị phá hủy như vậy.

Trong nội tâm Lâm Hiên nghĩ vậy, thần thức phát ra đến cực hạn tìm tòi từng tấc xung quanh, bất luận một dấu hiệu nhỏ nào cũng không bỏ qua. Bởi vì trong phương viên mấy ngàn dặm cũng không thiếu những vết nứt không gian chưa kịp liền lại. Cho nên việc tìm kiếm cũng không thể hoàn thành nhanh chóng. Nhưng Túi Trữ Vật của tồn tại Độ Kiếp kỳ giá trị quá lớn, vô luận thế nào hắn cũng không buông bỏ.

Chỉ một thoáng đã qua nửa canh giờ.

Lâm Hiên vẫn chưa có thu hoạch gì.

Hắn thở dài một hơi, chẳng lẽ suy đoán của mình sai lầm, Túi Trữ Vật kia đã bị hủy trong vụ nổ?

Nghĩ tới đây, trên mặt Lâm Hiên hiện lên vài phần âm u, nhưng cứ như vậy mà buông tha thực không cam lòng. Hắn hít sâu một hơi, đem pháp lực toàn thân rót vào hai mắt.

Thần thức đã không có hiệu quả thì chỉ còn cách gửi gắm hy vọng vào Thiên Phượng Thần Mục, xem có thể thu hoạch được gì không.

...

Rất nhanh lại qua một khắc.

Thần sắc Lâm Hiên khẽ động, sau đó đầu vai run lên, hóa thành một đạo cầu vồng hướng về phía trước bay đi.

Nhưng chi bay qua mấy ngàn trượng đã dừng lại, một vết nứt không gian dài hơn một xích xuất hiện trước mắt.

Chỉ là một khe hở rất nhỏ, nhìn sơ qua cũng không khác gì so với những vết nứt không gian bình thường khác. Nhưng thông qua Thiên Phượng Thần Mục, Lâm Hiên dường như đã phát hiện ra manh mối nào đó.

Tay phải nâng lên, Huyễn Linh Thiên Hỏa hiện ra trong lòng bàn tay, sau đó bao khỏa toàn bộ cánh tay hắn.

Lâm Hiên vươn tay về phía khe hở.

Xoẹt xẹt...

Từng tia chớp liên tiếp bắn ra, nhưng nhờ thân thể cường hãn, hơn nữa còn có Huyễn Linh Thiên Hỏa bảo vệ nên hắn cũng không bị ảnh hưởng quá lớn.

Sau đó đầu hắn vươn ra trước một chút, tia sáng gai bạc trong mắt càng thêm sáng chói.

"quả nhiên ở bên trong."

Lâm Hiên đại hỉ.

Cũng không biết là do trùng hợp hay vì duyên cớ gì khác mà Túi Trữ Vật của Huyền Băng lão tổ lại rơi vào một vết nứt không gian. Khó trách vừa rồi dùng thần thức dò xét lại không có kết quả. Nếu không phải Thiên Phượng Thần Mục có thể nhìn xuyên cả không gian, chỉ sợ chính mình đã bỏ qua bảo vật này.

Lâm Hiên trong lòng thầm kêu may mắn không thôi.

Còn việc lấy ra Túi Trữ Vật từ trong khe hở, đối với một gã Phân Thần sơ kỳ bình thường có lẽ sẽ gặp không ít khó khăn. Nhưng với Lâm Hiên thì lại rất dễ dàng.

Lâm Hiên một lần nữa tế ra cây thương lúc trước đã dùng để đấu pháp với Đào Ngột.

Chỉ hơn mười tức sau, trong tay hắn đã nhiều thêm một vật, nhưng cái này lại không phải Túi Trữ Vật mà là một Trữ Vật thủ trạc có cấm chế bất phàm.