Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 187: Yến hội




Thứ tự chỗ ngồi của những người này sắp xếp theo địa vị cao thấp, chỗ Tử Hằng ở vị trí thứ năm bên trái, phía trên hắn có bốn người, đương nhiên, người đầu tiên hẳn là bá phụ hắn, cũng chính là tộc trưởng Ngao gia hiện tại, vị long vương ở tại Thủy Tinh cung này. Người thứ hai ấy à, ta suy nghĩ hẳn là nhi tử của long vương này, từng nghe nói mấy lần, vị đại công tử này cũng không phải là tay mơ, người thứ ba có lẽ là huynh đệ của long vương, cũng coi là quyền cao chức trọng, năm đó tranh rất dữ với đại ca hắn, đáng tiếc cuối cùng bị thua, đành phải cúi người. Nhưng nhiều năm như vậy, long vương cũng không thể xử lý được hắn. Vậy còn một là ai đây?

Các nữ quyến càng ngày càng nhiều, trên tiệc cũng càng lúc càng náo nhiệt, có không ít nữ quyến ở hậu cung cũng đi ra, đương nhiên người có địa vị càng quan trọng, tới càng trễ, tới sớm đều là tôm tép. Ghế trống bên nữ quyến còn nhiều hơn bên trái, chừng mười chỗ đằng trước đều trống, chắc hẳn đều là mỹ nhân được sủng ái trong hậu cung. Lão long vương này thực sự là… Khụ, luôn nghe nói bộ tộc này phần lớn bản tính háo sắc… Long vương đây thoạt nhìn tuyệt đối xứng đáng cái tên!

Lại liếc Tử Hằng hai cái, hắn gầy hơn so với lúc chúng ta chia tay, bộ dáng ngồi ở chỗ đó không nói một lời, thoạt nhìn có loại… nghiêm túc xa lạ, khuôn mặt vẫn là khuôn mặt ta quen thuộc, thế nhưng khoác lên một tầng vỏ cứng.

Nên, tuyệt đối nên, cảm giác những tộc nhân kia của hắn nuốt sống người cũng không nhả xương, không chút phòng bị, ngay cả da và xương bị cắn cũng không thừa, không chút phòng bị thì còn cái gì.

Hắn ngồi ở đó, phía dưới áo choàng, là ủng thêu chỉ bạc ở miệng, các cô nương chưa lấy chồng trên tiệc bên phải, vừa muốn xem, lại không muốn người khác chú ý, nhìn lén mà tự cho là rất bí mật, lấy tay áo che mặt, lấy quạt chắn mặt, còn có người nương lúc nói chuyện ngắm loạn, thật sự là giấu đầu hở đuôi.

Bỗng nhiên bên trong tiếng kẻng vang, tiếng nghị luận bên ngoài giống như thủy triều xuống biến mất, người người lần lượt đứng lên.

Làn gió thơm kéo tới, tiếng ngọc bội vang, một đám mỹ nữ từ hậu đường đi ra.

Mỗi người một vẻ, oanh oanh yến yến, muôn hồng nghìn tía, ưm… thật là sặc sỡ, mắt cũng bị các nàng làm cho hôn mê.

Lão rồng háo sắc rất có diễm phúc, ta lần lượt nhìn, đều rất đẹp, không biết người nào được sủng ái nhất. Các nàng ào ào lại đây, vào chỗ, sau đó những người vừa mới đứng lên phía ngoài mới ngồi xuống.

Thật sự là trò cười, nghe long cung này còn ba ngày một tiệc nhỏ năm ngày một tiệc lớn, hàng đêm sênh ca, dù sao tài nguyên trong biển phong phú cũng ăn không hết của cải của lão rồng này.

Vị trí phía trước Tử Hằng cũng có người tới, mặc áo choàng màu tương, dáng vẻ có phúc. Đây là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt lão long vương kia đi? Hắn trái lại vui tươi hớn hở bắt chuyện với Tử Hằng, thoạt nhìn rất có chút bộ dáng trưởng bối. Thân thiết hòa ái, ừm, đao trốn trong nụ cười của người này khá sâu, xem như là nhân vật số một.

Cuối cùng đến là lão long vương, cũng chính là bá phụ của Tử Hằng, ta vẫn nghe tên nhưng chưa từng gặp mặt.

Ta chưa từng hỏi, không biết phụ thân của Tử Hằng rốt cuộc là nhân vật như thế nào. Hắn cũng chưa từng nhắc tới.

Lão và mẹ của lão, và cả nhi tử của lão cùng ra, toàn bộ đứng thẳng hành lễ, ta và Phượng Nghi vẫn ngông nghênh ngồi trên đỉnh đầu tất cả bọn họ, trong lòng ấy gọi là thoải mái! Trên cao nhìn xuống ấy à, hề, đám người này ta nhìn thế nào không vừa mắt thế ấy, có thể ngồi trên đầu bọn họ, ý nghĩ này có thể làm cho ta cảm thấy vui sướng hơn chút.

Phượng Nghi ngoảnh lại nhìn ta, lại phi thường đẹp đẽ nháy mắt với ta.

Xem ra hắn cũng cảm thấy rất khoái trá!

Xếp đằng trước Tử Hằng chính là một thiếu niên mặc áo choàng màu đỏ thẫm, biểu tình lạnh lùng dường như mọi người đều nợ tiền hắn. Ta nhỏ giọng hỏi: “Hắn là ai?”

Phượng Nghi khẽ lắc đầu: “Chưa từng gặp.”

Lão long vương trông… ưm, không tồi, râu rất dài, lúc trẻ, trông hẳn là không tệ, có điều bây giờ nhìn, mí trên rất sưng, lông mày rũ, vừa nhìn chính là bộ dạng tửu sắc quá độ. Đã như vậy, còn quyền dục nặng nề.

“Nghĩ gì vậy?” Phượng Nghi hỏi ta.

Ta nhét miếng điểm tâm vào trong miệng, hung tợn nói: “Già mà không chết thì cũng làm giặc!”

Da mặt Phượng Nghi giật giật, xem bộ dạng là muốn cười ha hả, thế nhưng miễn cưỡng nhịn xuống.

Phía dưới bọn họ đã bắt đầu bữa tiệc, mùi rượu mùi đồ ăn mùi phấn cùng nhau thổi lên trên. Thoạt nhìn không ăn uống tiệc tùng một phen sẽ không nói chuyện đứng đắn, trong bữa tiệc còn có ca múa, mỹ nhân ngư, binh tôm tướng tép, biểu diễn rất đặc sắc, ta xem vui vẻ. Có điều ca múa rất nhanh rút đi, rượu trái lại càng uống cảnh càng náo nhiệt, chẳng lẽ lão rồng giặc tính chuốc say mọi người, mới nói chuyện chính sự? Tính toán này thật ra không tệ, người khác đều say gục, đương nhiên lão nói cái gì là làm cái đó?

Lão rồng giặc bỗng nhiên nói với Tử Hằng: “Hiền chất à…”

Thật buồn nôn, còn hiền chất cơ đấy!

Tử Hằng chỉ lạnh nhạt gật đầu, lẳng lặng nghe lão nói tiếp.

“Hiền chất à, ngươi xem ngươi, từ nhỏ đến lớn đều tính tình cô độc, ngươi nói thử xem, ta đã nói mấy lần với ngươi rồi? Tổ mẫu của ngươi cũng đã nói ngươi rồi chứ? Mình ngươi ở tiểu viện kia, chỉ một lão tôm hầu hạ, muốn cái gì cũng không có, bảo ngươi dọn vào ở, ngươi sao cứ không muốn chứ?”

Lão thái bà bên cạnh kia phụ họa theo, Tử Hằng chỉ nói: “Ta thích thanh tĩnh.”

“Vậy, ta sai người an bài cho ngươi một cái viện yên tĩnh nhé. Để người ngoài nhìn còn cảm thấy ta khắt khe không tốt với cháu trai đấy.”

Ngươi vốn đã không phải thứ tốt, đừng cố tình dát vàng lên mặt mình chứ. Có điều người bên ngoài rất phối hợp, dồn dập khen lão thật sự là rộng lượng hiền lành.

Ta nổi một thân da gà, Phượng Nghi bên cạnh cũng là vẻ mặt chán ghét.

“Được được được,” lão rồng cố tình khoan dung: “Ngươi thích ở đâu thì ở đấy đi, có điều ta phải nói, tuổi ngươi không nhỏ, cứ một mình cũng không được, chuyện ngày hôm trước ta nói với ngươi… Đến đây, Tuệ công chúa, đến bên này.”

Một nữ tử ngồi ở vị trí phía trước mấy nữ quyến đi tới, nàng mặc cực kiều diễm, đầu đầy châu ngọc, quả thực là một mỹ nhân, chính là cằm nâng hơi cao chút, thoạt nhìn bộ dạng, ưm, chính là như công chúa.

Ta nhỏ giọng hỏi Phượng Nghi: “Nàng là ai?”

“Tây hải, không phải người ở đây.”

“Tử Hằng à, các ngươi cũng nhiều năm như vậy, khà khà, không nói, các ngươi cũng là từ nhỏ đã quen biết, Tuệ công chúa chính là cô nương tốt khó có được, ngươi nếu như dám phụ một mảnh tình ý của nàng, ta cũng không tha cho ngươi. Lúc tân niên, liền làm chuyện này của các ngươi đi! Các vị đang ngồi, đến lúc đó đều phải đến chúc mừng, chén rượu mừng này là nhất định phải uống!”

Ta kinh ngạc… Việc này…

Tuệ công chúa kia lộ ra vẻ mặt vừa kiêu ngạo, lại thẹn thùng, người bên cạnh sau khi ngây người phút chốc lập tức bắt đầu khen ngợi, nói dễ nghe, cái gì mà duyên trời tác hợp này trai tài gái sắc này thực sự là một việc vui bằng trời này vân vân vân vân và vân vân.

Ta lại liếc mắt nhìn biểu tình của Tử Hằng, hợ, hắn căn bản chính là không biểu tình.

Lão rồng này! Chi phối Tử Hằng một lần, còn muốn lại chi phối lần hai? Đây không phải là cưỡng bức trúng thưởng sao! Hơn nữa là hoàn cảnh lớn như vậy, Tử Hằng người này lấy đại cục làm trọng nhất, tủi thân chính mình cũng không thương tổn người khác, hắn dám chắc…

Ta nắm chặt tay lại buông ra, liền hít sâu mấy cái. Phượng Nghi vỗ vỗ bả vai ta: “Đừng kích động, muốn cho hắn vẻ vang không vội nhất thời.”

“Không lúc này vậy muốn lúc nào chứ?”

Đương nhiên, dùng quả đấm đánh con rồng này, ta không ngốc như vậy, ai chẳng biết da rồng vảy rồng dày chư?

Mẹ nó! Ta nếu không nếu không dạy dỗ lão đến một đống vợ lão cũng nhận không ra, ta theo họ lão!

Phượng Nghi cười mỉm nhìn ta vận công, vô số sợi tơ chỉ dùng mắt tuyệt đối không nhìn thấy ào ào bắn ra, hoàn toàn không có ý muốn ngăn cản ta.

Ta nghĩ thế nào cũng thấy, Phượng Nghi mang ta đến xem cái gì mà tụ hội này, chính là muốn cho ta kiềm chế không được tính tình làm như vậy đấy chứ? Hắn có phải sớm muốn làm như vậy, nhưng vẫn ngại hành động hay không?

Người này!

Nhưng bây giờ quan trọng không phải hắn.

Tử Hằng vẫn biểu tình đạm mạc, những chúc mừng, khen tặng hai bên, dường như không có nửa điểm quan hệ với hắn, với Tuệ công chúa kia, cũng là không liếc mắt nhìn. Lão rồng giặc hạ thấp thanh âm, trầm giọng nói: “Ngươi xem ngươi, ta đã nói ngươi tính tình không tốt, quá tùy hứng. Đến, dời chỗ cho Tuệ công chúa, ừ, liền đặt ở chỗ đó.”

Lão vừa chỉ, người hầu bên cạnh dời ghế ngồi và cả chén đũa của Tuệ công chúa kia qua, đặt ở bàn Tử Hằng.

Tử Hằng vẻ mặt không thay đổi, thế nhưng khi Tuệ công chúa nọ dời bước về phía chỗ hắn, hắn đứng lên, có lễ nhường nàng ngồi xuống, nhưng chính mình lại đi đến bàn thiếu niên mặc áo choàng màu đỏ, nói câu: “Cửu đệ, chúng ta chen chen.”

Thiếu niên kia kéo ghế qua, nói: “Không cần khách khí, ngồi đi.”

Tử Hằng chắp tay, thản nhiên thong dong ngồi xuống.

Bầu không khí trên tiệc trở nên cứng ngắc cổ quái, lấy khối ở giữa nhất làm trung tâm, giống như gợn sóng lan rộng bốn phía.

Lão rồng sắc mặt âm trầm khó coi, biểu tình của Tuệ công chúa kia lại… ờ, cái gì mà, ta cũng không hình dung được! Nói thật, mặc dù cô nương này không phải loại hình ta yêu thích, nhưng chuyện này, sai lầm chủ yếu hẳn là quy vào lão rồng mà không phải nàng. Nhìn dáng vẻ sượng mặt của nàng, cũng rất đáng thương.

“Nàng muốn thiện tâm, cũng phải nhìn đúng người.” Phượng Nghi nói: “Nàng ta cũng không phải là người lương thiện gì, lợi hại nhất một lần trong một ngày đánh chết tám thị thiếp của cha nàng ta.”

“Ai nói ta thiện tâm với nàng ta chứ.” Ta liếc mắt nhìn nàng: “Con người ta rất biết phân rõ phải trái, có điều gặp phải loại chuyện này ta tuyệt đối sẽ giúp người quen chứ không làm theo lý. Lại nói, chuyện này bọn họ cũng không chiếm lý lẽ.”

Phượng Nghi sờ sờ đầu ta, tựa như vui mừng: “Tốt tốt, có tiến bộ.”

“Hừ, tay ngứa thì sờ đầu mình đi.”

Trong lòng Tử Hằng, không chắc lạnh thành thế nào rồi…

Hắn nhẫn nại một lần lại một lần, đến bây giờ, đã không còn bất luận ảo tưởng hay mong đợi gì.

“Tử Hằng à, ngươi xem ngươi, người lớn như vậy, còn ngượng ngùng à, ha ha…” Mẹ của lão rồng hòa giải, người bên cạnh phụ họa theo: “Đúng vậy, đúng vậy, nhìn xem, vẫn còn trẻ tuổi, trước mặt mọi người ngại ngùng thôi.”

Ta xem ngại ngùng là lão rồng giặc ép buộc sắp đặt hôn sự của người khác ấy!

Chờ coi!

Mẹ của lão rồng nâng trà lên uống một ngụm, dịu một hơi, ngón tay ta kéo, nhắm mắt lại.

Lão thái thái kia vẻ mặt biến đổi, bỗng nhiên khoát tay, một bạt tai thật mạnh tát vào mặt lão rồng giặc. Lão hoàn toàn không có phòng bị, khuôn mặt bị đánh đến lệch sang một bên.

Được, lão thái thái này lúc tuổi còn trẻ nhất định là luyện thiết sa chưởng! Ta chỉ nhấc nhấc tơ, sức lực của bà ta đã đủ rồi!

Vốn trong điện đã yên tĩnh, cú bạt tai này đánh rất giòn giã, quất vào mặt lão rồng giặc, nhưng kinh sợ lại là toàn trường!

Dưới lòng bàn chân cực kỳ yên lặng.

Ta đắc ý liếc mắt nhìn Phượng Nghi, hắn vươn ngón tay cái với ta, khẩu hình đang nói: Đánh rất hay!