Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 188




“Vừa rồi có con muỗi…” Lão thái thái hoàn hồn lại trước tiên, tay còn chưa có buông, cũng đã tìm một cái cớ cho mình. Biểu tình của lão rồng háo sắc ấy gọi là cứng ngắc, ta đoán, lấy thân phận của lão, loại kinh nghiệm bị bạt tai trước mặt mọi người này, phỏng chừng kiếp này là lần đầu tiên.

Lão thái thái hung thật! Da mặt bên trái lão rồng háo sắc nhanh chóng hiện lên mảng đỏ.

“A a, ờ…” Lão rồng rõ ràng còn chưa hoàn hồn, nhưng những người bên cạnh đã rối rít bắt đầu hòa giải. Ừ, những khách mời này ta đoán lão rồng chắc chắn không biết hết, thế nhưng không sao, địa vị của những người này đều thấp hơn lão, đều phải lấy lòng lão. Thủy Tinh cung hàng đêm mở tiệc, người quen hay không quen vui mừng uống, mỗi người mỗi ý, có người muốn nghe nịnh hót, có người đến nịnh hót người khác, có người đến mưu cầu ích lợi, có người muốn bố trí lợi dụng người ngoài…

Ta cong một ngón tay, lão rồng háo sắc bỗng nhiên giương lên tay, rầm một tiếng lật bàn tiệc của mẹ lão lên trời, khay đĩa leng keng rơi trên mặt đất toàn bộ vỡ tan tành, canh rau bắn tung toé, bản thân lão rồng, mẹ lão, và cả mấy người ngồi gần cũng bị dây!

Mấy người vẫn còn hòa giải nịnh hót hai bên giống như con vịt bị bóp cổ một chữ cũng không phun ra được — cảnh này bất kể thế nào cũng không thể lại nói là lỡ tay.

Biểu tình hai mẹ con cổ quái khác thường, cái loại bầu không khí tốt đẹp mẹ hiền con thảo cả sảnh đường ban đầu không còn sót lại chút gì. Trong cả đại điện lạnh ngắt không tiếng động, cảnh này thật sự là, thật sự là…

Ta cười ngửa tới ngửa lui, gắng sức che miệng không để cho mình cười quá lớn tiếng. Phượng Nghi ở một bên khẽ ho, bả vai run lợi hại.

Quá hay! Thành thật mà nói, ta rất muốn xem bọn hắn kết thúc thế nào.

Sắc mặt lão thái thái trắng bệch, ngực phập phồng kịch liệt, đột nhiên hai mắt đảo, cả người nghiêng sang một bên!

Tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, tình cảnh nhất thời rối loạn, bất kể quan tâm thật quan tâm giả, tóm lại tất cả mọi người ngồi không yên, lão long vương chỉ huy người nâng lão thái thái vào hậu đường, những nữ nhân hậu cung rầm rập đi một đám, vị đại công tử kia cũng đi theo. Người còn lại ngồi ở đó, ngơ ngác nhìn nhau, tiếng thì thầm giống như sóng lớn sôi trào.

Chiêu giả bộ bất tỉnh này không tồi, ừ, đáng học!

Gặp phải cục diện gì xấu hổ khó có thể ứng đối liền ngất một cái, ngất cái giải quyết được trăm sự! Nữ chính trong tiểu thuyết cũng động một chút là ngất, ngất xong tỉnh lại, vấn đề nào cũng hoà hoãn, trở nên dễ giải quyết, thậm chí, đã khỏi cần phải giải quyết nữa. Tỷ như vị long lão thái này. Bà ta ngất một cái thực sự là đúng lúc tuyệt không thể tả!

Tử Hằng bỗng nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía chúng ta, nhưng ta nghĩ hắn hẳn là không nhìn thấy chúng ta.

Chẳng lẽ hắn đoán có người đang âm thầm phá rối sao?

Đám nô bộc cẩn thận tiến lên, nhanh chóng dọn dẹp đống bừa bãi kia. Lão rồng háo sắc không bao lâu đã thay bộ áo choàng, lại từ bên trong đi ra. Lão nói hai câu thân thể lão thái thái khó chịu phải tĩnh dưỡng, người khác dè dặt phụ họa, chỉ sợ lời nịnh hót còn chưa dứt, sự tình lại xảy ra biến cố gì.

Ta khoanh tay. Sắc mặt lão rồng háo sắc như thường, điềm nhiên như không phân phó người lại mang rượu và thức ăn lên, còn lệnh lại tấu nhạc diễn múa, những người khác lặng lẽ thở phào, tình cảnh tựa hồ lại khôi phục hòa hợp ban đầu.

Chẳng qua là tựa hồ.

“Ha hả, hôm nay là ngày lành, mọi người không cần hạn chế.” Lão rồng háo sắc lại có thể không nhớ một chút dạy dỗ ban nãy, nhắc chuyện cũ: “Tử Hằng à, Tuệ công chúa gần đây cũng ít qua lại chỗ chúng ta, ngươi mấy ngày nay phải theo nàng cho tốt, đi xem chung quanh, đùa vui vẻ chút nhé.”

Nếu thực sự là nhân duyên tốt ngươi sao lại không an bài cho nhi tử ngươi chứ! Hoặc chính ngươi cưới cũng được cơ mà, dù sao vốn đã có nhiều vợ nhỏ như vậy, có thêm hai cũng không sao.

Tử Hằng lạnh nhạt nói: “Ta đã có thê thất, không dám chậm trễ chung thân của Tuệ công chúa.”

Mặt lão rồng háo sắc nghiêm lại: “Con đàn bà đê tiện Đổng gia đã không còn là vợ ngươi, đừng lại nhắc tới ả ta.”

Ta nhíu mày, ta cũng không thích họ Đổng, nhưng so sánh với lão rồng háo sắc này, nàng còn thuận mắt hơn một chút. Ánh mắt ta dời đi, liếc mắt thoáng nhìn trong đám nữ quyến có khuôn mặt quen thuộc!

Tiểu Tâm.

Ta thiếu chút nữa không nhận ra nàng. Nàng mặc xiêm y màu lam, gương mặt dày phấn son, tóc chải thành búi cao, đeo trang sức tinh xảo hoa lệ.

Thấy nàng trong lòng ta cảm giác rất phức tạp, ánh mắt nàng phức tạp, dao động bất định, nhưng thời gian dừng trên người Tử Hằng nhiều hơn. Lúc lão rồng háo sắc nói chuyện, vẻ mặt nàng cũng biến hóa, mất mát, tức giận, oán hận…

Nàng là thực sự thích Tử Hằng, hay muốn lợi dụng hắn đạt được gì đó khác đây?

Ta lại cong ngón tay khác một cái, Tiểu Tâm bỗng nhiên đứng lên, lớn tiếng nói: “Tộc trưởng! Ngươi rõ ràng từng đáp ứng ta, sẽ tác thành hôn sự của ta và Tử Hằng công tử! Vì sao bây giờ lại lật lọng?”

“Im miệng!”

“Ngươi nói bậy!”

Hai tiếng quát mắng đồng thời vang lên, một là lão rồng tức giận biến sắc, một là Tuệ công chúa đập bàn.

Sắc mặt Tiểu Tâm cổ quái giống như lão rồng háo sắc và mẹ lão ban nãy, hiển nhiên nàng không rõ mình sao lại bị kích động đến đứng lên buột miệng nói ra những lời này.

Ngay cả ta cũng kinh ngạc.

Thì ra lão rồng không biết xấu hổ này đáp ứng điều kiện đó của nàng ta sao?

Tơ của ta có đủ loại tác dụng. Lúc lần đầu tiên dính tới tay mẹ lão rồng, là ta kéo tay bà ta đánh cái bạt tai ấy, thế nhưng lão rồng lật cái bàn của mẹ lão, khi đó ta chỉ trêu chọc một chút, để ý niệm mạnh mẽ trong đầu lão chủ đạo hành động của bản thân, biểu đạt ý nghĩ ra mà thôi. Tiểu Tâm đây cũng thế, ta khẽ động tơ trên người nàng, nhưng ta không biết nàng sẽ nói ra lời nói như vậy!

Không ngờ nàng còn nhớ nhung muốn gả cho Tử Hằng? Sao có thể chứ! Ta dám nói, chỉ căn cứ vào tâm tính hành vi này của nàng, cho dù nữ nhân trên đời toàn bộ chết sạch, Tử Hằng cũng không thể lấy nàng!

Ta luôn cảm thấy người bên cạnh ta đều thông minh hơn ta, thế nhưng những người thông minh này, sao lại toàn nói lời ngớ ngẩn làm chuyện ngu xuẩn chứ?

Đối với sự mạo phạm của Tiểu Tâm, lão rồng háo sắc đương nhiên sẽ không khoan dung như đối với mẹ mình, vung luôn tay lên: “Kéo nàng ta ra ngoài, kéo ra! Quá làm càn! Chờ quay về hết bận, phải trừng trị một phen cho tốt!”

Hai thị vệ thân thủ nhanh nhẹn tóm Tiểu Tâm ra, khóe miệng Tuệ công chúa nhếch lên một tia cười lạnh, nhìn nhìn Tiểu Tâm, ánh mắt lại chuyển về phía lão rồng háo sắc: “Ngao bá phụ, ngươi sẽ không thật sự đáp ứng chuyện như vậy chứ?”

“Sao có thể chứ, ngươi xem ngươi, đây là thái độ nói chuyện với trưởng bối sao?” Lão rồng háo sắc sầm nét mặt, thoạt nhìn đã uy nghiêm, lại còn mang theo một chút bao dung của trưởng bối với tiểu bối: “Nha đầu kia xuất thân thấp hèn, chẳng qua là thị nữ của Tử Hằng, ban đầu lúc Tử Hằng có được chức tiên, ta sai nàng ta hầu hạ Tử Hằng cho tốt, chính nàng ta không biết trời cao đất rộng, Tử Hằng là thân phận gì? Sao có thể cưới nàng một nha đầu thấp hèn như thế?”

Tuệ công chúa hừ lạnh trong mũi một tiếng: “Phải! Một nha đầu ti tiện, nghĩ mình có đức hạnh gì, cũng dám mộng tưởng hão huyền như thế!”

Vẻ mặt Tử Hằng, dường như việc này không liên quan gì tới hắn, hắn chẳng qua giống như người xem cuộc vui. Chờ Tuệ công chúa nói những lời này, chân mày hắn hơi nhíu lại, nếu không cẩn thận, căn bản sẽ không chú ý động tác rất nhỏ này của hắn: “Tuệ công chúa, mẫu thân của ta, bà cũng chỉ là một thị nữ.”

Ta cảm thấy nơi nào đó trong lòng bị níu chặt…

Từ trước kia đến bây giờ… Các loại ấn tượng của ta đối với Tử Hằng, ta ỷ lại, tín nhiệm, áy náy, thương tiếc hắn… Càng hiểu biết hắn, lại càng có thể cảm nhận được gian nan và ẩn nhẫn của hắn.

Sắc mặt Tuệ công chúa bị những lời này nghẹn vừa xanh vừa trắng, khuôn mặt lão rồng háo sắc không chút khách khí, lập tức liền quẳng ra: “Tử Hằng! Ngươi nói chuyện với Tuệ công chúa kiểu gì? Hả?” Trong tiếng hả kia không thiếu cưỡng bức đe dọa: “Mau nói lời xin lỗi với Tuệ công chúa.”

Ta thật sự… Ta tức đầu ngón tay cũng run lên! Lão có phải chắc ăn Tử Hằng dễ bắt nạt?

Ta quay đầu nhìn nhìn Phượng Nghi, một tay hắn chỉ chỉ phía dưới, một tay che mắt làm biểu tình tức cười không nỡ nhìn.

Được! Có hắn ủng hộ, vậy ta sẽ không khách khí!