Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Quyển 2 - Chương 23: Mãnh Ma tộc nhaan




"Nhị ca, ta còn không đi vào là sẽ muộn đó." Phỉ Lệ vô lực nhìn Bảo Địch, mà Phỉ Khắc Tư thì tiếp tục lãnh khốc đứng cạnh nếu như bỏ qua ý cười trong mắt hắn.

"Nhanh vậy sao?" Bảo Địch rầu rĩ trừng mắt những kẻ xem kịch xung quanh, có gì đẹp mà nhìn, còn nhìn nữa ta móc mắt các người ra, xem có còn nhìn được nữa không.

"Bảo Địch, buông ra, nếu không tiểu muội sẽ bị trễ giờ." Đây là câu của Phỉ Khắc Tư, hắn cũng không muốn vì Bảo Địch mà hại thành tích của tiểu muội bị tụt xuống. Dù cửa này Phỉ Lệ không thi cũng dư sức vào Học viện Ma pháp Phi Long rồi, nhưng sẽ ảnh hưởng đến thành tích.

Hắn làm sao không biết tâm tư của tiểu muội. Nhớ ngày đó hắn và Bảo Địch cũng là nằm trong mười cái tên dẫn đầu khi bước vào học viện. Bây giờ tiểu muội sẽ vượt qua hai người bọn họ. Suy cho cùng thì năng lực của Phỉ Lệ bọn họ cũng đã biết.

"À..."

Phỉ Lệ và Lợi Nhã dưới ánh mắt quyến luyến của Bảo Địch đi vào nơi khảo thí cuối cùng.

" Lợi Nhã, tìm chỗ ngồi đi." Phỉ Lệ chán nản nhìn nơi khảo thí, chết tiệt, đông như vậy sao biết ngồi chỗ nào chứ.

"Vâng." Lợi Nhã cung kính đáp lại, ngay lập tức biến mất hút.

"Chào ngươi." Một giọng nói lớn mang theo một chút thận trọng vang lên bên tai Phỉ Lệ.

"Có gì không?" Phỉ Lệ quay đầu lại đánh giá hai nam tử Thú tộc cao lớn. Hẳn là còn chưa trưởng thành vì gương mặt non nớt cùng với thanh âm lanh lảnh.

Nhưng Thú tộc thông thường mà to lớn đến thế à? Ở trong mắt Phỉ Lệ, dù là Lai Nhân sư tử tộc trong Thú tộc cũng không cường tráng thế này, huống chi là các tộc khác. Chẳng lẽ là Mãnh Ma tộc hiếm thấy ở Thú tộc?

Nhưng không phải họ chỉ ở trên đỉnh Tuyết Sơn ở phía Bắc thôi sao? Không ngờ người ở đó cũng đến đây, thật là bất ngờ.

"Ta tên là Phỉ Bỉ Tống Tát, đây là đệ đệ ta Lạc Khắc Tống Tát. Chúng ta đến từ Tuyết Sơn công quốc phía Bắc, ngươi có thể giúp chúng ta không?" Phỉ Bỉ thành kính trợn đôi mắt to như mắt trâu lên chăm chú nhìn Phỉ Lệ. Trong mắt Phỉ Bỉ, Phỉ Lệ không xấu, ít nhất là bọn họ chưa từng nhìn thấy sự khinh thường trong mắt cô.

"Giúp chuyện gì?" Phỉ Lệ hứng thú đánh giá đôi song bào thai. Xem ra bọn họ không biết tiêu chuẩn khảo thí của Học viện Ma pháp Phi Long, chỉ cần thuận lợi thông qua ba cửa đầu tiên thì cửa cuối cùng này không cần phải nhọc nhằn như thế, nói đúng hơn là cửa này chẳng qua là cho bọn quý tộc thêm một phần cơ hội nữa thôi.

"Chính là...chính là...." Phỉ Bỉ sốt ruột giải thích nhưng nhất thời lại không biết nói thế nào cho đúng, đôi mắt đờ đẫn nhìn cô. (đố ai biết là việc gì nè )

"Được rồi, ta biết rồi, chờ chút nữa ta sẽ để Lợi Nhã giúp các ngươi, nhớ kĩ, ta tên là Phỉ Lệ Pháp Đức Cổ Lạp." Phỉ Lệ không trêu chọc hai thú nhân nữa, vì đôi song bào thai này thật là nhát gan, ngay cả hai chữ gian lận cũng không dám nói.

"Thật sao? Cảm ơn ngươi." Phỉ Bỉ vừa nghi Phỉ Lệ đồng ý giúp thì nhất thời quên nhỏ miệng, lập tức tất cả những ai trong trường thi đều chăm chú nhìn bọn họ. Chẳng qua khi nhìn thấy Phỉ Lệ thì ai cũng đôi mắt sáng rực.

"Không cần cảm ơn, chờ đến lúc thi xong ấy. Nhớ tới tìm ta, ta chờ các ngươi ở cổng."

Lợi Nhã khó hiểu nhìn chủ nhân, không biết vì sao lại phải giúp hai thú nhân này. Từ đấu khí dao động trên người họ thì thấy ít nhất hai người họ là chiến sĩ cấp bậc cao cấp kiếm sĩ. Theo lý thì thí sinh như thế Học viện Ma pháp Phi Long sẽ tuyệt đối ưu đãi mà? Thiên phú xuất sắc như vậy, có người cùng cực cả đời chắc gì đã đạt được đến mức đó.

"Ừ." Phỉ Bỉ và Lạc Khắc hưng phấn gật đầu. Phỉ Lệ có chút lo lắng là đầu của hai tên ngốc này có thể rớt ra luôn không.

"Yên lặng. Bây giờ bắt đầu khảo hạch." Lão sư lớn tiếng hô, lập tức toàn trường thi đều yên tĩnh lại.

Một tờ bài thi mỏng manh xuất hiện trước mặt mỗi thí sinh. Phỉ Lệ cầm bút lông ngỗng trước mặt, nhàn nhã mà nhanh chóng trả lời câu hỏi trên bài thi. Đối với cô thì đây chỉ là chuyện nhỏ, kiếp trước kiểu gì mà chẳng thi rồi, huống hồ chỉ là đề thi tuyển.

Phỉ Lệ vừa làm bài lại vừa cố gắng để bài làm của mình ra xa nhất có thể để Phỉ Bỉ và Lạc Khắc ở phía sau chép. Còn Lợi Nhã thì đương nhiên không cần cô giúp, đề bài như thế không làm khó được nàng. Dù gì cũng là người có truyền thừa kí ức, làm sao ngay cả một chuyện cỏn con như vậy mà không xử lý được chứ.

Chỉ với công sức vài phút, Phỉ Lệ đã trả lời xong, sau đó ném bài thi của mình tới trước mặt Phỉ Bỉ và Lạc Khắc, hoàn toàn không thèm để ý đến lão sư đang giám thị phía trên, các thí sinh khác thì buồn bực nhìn hành động của bọn họ. (vâng, thật là bá đạo =)))))) )

Nhưng chẳng ai là kẻ ngốc mà bạo gan gian lận một cách quang minh chính đại như vậy, nhất định là có "tay trong". Song đúng thật là Lạp Mạc Nhĩ có dặn lão sư giám thị, mấy thí sinh thiên tài kia có làm gì thì cứ coi như không thấy. Cho nên hành động công khai của bọn họ cũng không có ai nói gì, chỉ là mắt nhắm mắt mở thôi. Ai chẳng biết những kẻ thú tộc chưa từng đạt nổi 60 điểm trong cửa khảo thí này, với lại cũng chưa từng có kẻ nhân tộc nào chịu giúp đỡ bọn họ cả.

Vì thế hành vi ngang nhiên của Phỉ Lệ không chỉ khiến các thí sinh buồn bực mà ngay cả lão sư giám thị cũng buồn bực không thôi. Thí sinh này làm sao biết được bọn họ sẽ làm lơ chứ?

Mấy thí sinh gần đó thấy Phỉ Lệ làm thế mà lão sư không nói gì thì cũng làm y như vậy, nhưng rất nhanh đã bị lão sư giám thị túm ra ngoài. Nhất thời mọi người đều ai oán nhìn Phỉ Lệ, sao mà chỉ cho quan đốt lửa mà không cho dân thắp đèn? (câu này ý chỉ phân biệt đối xử đó mà )