Truyền Kiếm

Chương 164: Chương 160: Đồ Sát





Thôn trang đổ nát chìm trong máu, vô số đầu người trôi nổi trong biển máu, những khuôn mặt dữ tợn la hét lên:
“Thiếu trang chủ, báo thù cho chúng ta! Chúng ta chết thật thảm!”
“Mạc Vấn tiểu nhi! Ngươi là kẻ bất trung bất hiếu! Lúc Mặc gia diệt môn ngươi ở đâu?” Tiếng gầm giận dữ vang lên từ đầu của một lão đầu. Mặc Hư hai mắt trợn tròn quát mắng.
Âm thanh bi thương, mắng chửi liên tục vang lên, như mũi dao sắc bén đâm vào tim Mặc Vấn.
“Không! Không đúng” Mặc Vấn hoảng sợ giải thích, nội tâm hoàn toàn bao phủ bởi sự sợ hãi.
Một cái đầu đột nhiên vọt lên từ biển máu kia, khuôn mặt trắng bạch tràn ngập bi thương: “Vấn nhi, mẫu thân rất nhớ con, con có nhớ mẫu thân không? Vì sao không đến thăm mẫu thân?”
“Mẫu thân! Không phải như vậy! Không phải như vậy!” Mặc Vấn toàn thân run rẩy, mặt không còn một tia huyết sắc.
Biến máu lại sôi trào, một cái đầu nhảy ra: “Con của ta! Ngươi đã quên huyết cừu của Mặc gia sao? Tại sao ngươi không báo thù? Người làm sao đối mặt với liệt tổ liệt tông Mặc gia hả?”
“Phụ thân….!” Mặc Vấn gần như ngã xuống, không ngừng lắc đầu:” Không, con không ...”
Một thân ảnh hiện lên trong biển máu, Liễu Tuệ Tâm yêu thương vươn một cánh tay ra: ”Vấn nhi, đừng sợ, mẫu thân không trách con đâu, lại đây với mẫu thân…”

“Mẫu thân, là mẹ sao? Mẫu thân?” Mạc Vấn thì thầm, duỗi tay nắm chặt cánh tay do dòng máu tạo thành.
"Đừng sợ, Vấn nhi, đi với mẫu thân, mẫu thân sẽ vĩnh viễn ở cạnh con"
Liễu Tuệ Tâm nhẹ nhàng lôi kéo cánh tay Mạc Vấn đi về phía Huyết Hải, Mạc Vấn như con rối từng bước một đi vào sâu trong biển máu, huyết thủy dần dần bám vào chân mắt cá chân, bắp chân, đầu gối, đùi, phần eo... của hắn
Cảm giác thật ấm áp, cả thể xác và tinh thần Mạc Vấn cảm nhận được yên tĩnh cùng yên bình trước nay chưa từng có, chuyện gì cũng không muốn làm, cũng không cần gánh chịu bất cứ trách nhiệm gì, không sợ hãi, không bi thương, không thống khổ...
Huyết thủy tràn qua ngực Mạc Vấn, lên cổ cuối cùng hơn nửa đầu đều chìm trong biển máu.
Băng! Băng
Nguyên Linh ma hóa trong thức hải Mạc Vấn đột nhiên rung động kịch liệt, một vài sợi tơ xanh quấn quanh ở phía trên đột nhiên đứt, tơ xanh đứt gãy hóa thành một đạo thân ảnh lo lắng, hét lên đầy lo lắng về phía Mạc Vấn:
“Mạc Vấn, quay lại”
“Đồ bại hoại! Đồ lưu manh! Ngươi còn chưa chịu trách nhiệm với ta đã muốn bỏ đi hay sao?”
Mạc Vấn ngập nửa đầu trong huyết thủy đột nhiên dừng lại: ”Nguyệt Ảnh, Tiểu Nguyệt, là ngươi?”

Nguyệt Ảnh nét mặt giận dữ: ”Ngươi đã nhìn hết thân thể ta, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta cả đời”
...
Đại điện khu bán đấu giá.
Mạc Vấn sau lớp Hấp Linh Phi Phong chợt sững người lại, đối diện cách đó không xa là cặp mắt đồng thau của trưởng lão Linh Dục Kiếm Tông được bao phủ trong tia sáng yêu dị. Dao động linh hồn của Mạc Vấn dần ảm đạm, dường như biến mất trong đại điện.
Trên ghế ngồi, rất nhiều Linh Kiếm Sư lộ vẻ kinh dị.
“Nhiếp Hồn Ma Cảnh thật quỷ dị ! Đây là Thất Tình Ma Đạo của Linh Dục Kiếm Tông sao ?”
"Không, không chỉ là Nhiếp Hồn Ma Cảnh. Nhiếp Hồn Ma Cảnh tuy quỷ dị nhưng còn chưa đến mức làm cho một gã thực lực tương đối Linh Kiếm Sư không thể chống cự, là Kiếm Linh Đề Hồn Thú ! Đề Hồn Thú lấy niềm vui sướng làm nguồn sống, Kinh Hồn Ma Đồng của nó có thể phóng thích Kinh Hồn Đồng Quang, sinh vật bị đồng quang bao phủ sẽ bị nỗi sợ hãi trong lòng công phá phòng tuyến tâm thần, làm cho thần hồn bất ổn, sau đó chấn kinh hồn phách rồi cắn nuốt hắn. Yêu hồn Đề Hồn Thú cùng Nhiếp Hồn Ma cảnh kết hợp có thể phát huy ra uy lực đến như thế! Dù là lão phu cũng không dám chắc có thể ngăn cản." Một gã Linh Kiếm Sư Kiếm Cương trung kỳ cảm thán nói.
“Vị Văn kiếm hữu này đã xong, hồn phách gần như đã hoàn toàn thoát khỏi thân thể, sắp bị Kinh Hồn Ma Đồng hấp thu”
" Linh Kiếm Sư của Huyền Trọng Kiếm Tông bất lực như vậy? Dường như cũng không thấy hắn sử dụng Trọng Nguyên không gian."
"Nói gì đều vô dụng, người này chết chắc rồi."

Tư Không Hạo khẽ hừ một tiếng, chén ngọc trong tay cũng để xuống bàn ngọc: "Cũng không có gì hơn cái này."
Khương Lập đứng bên cạnh bất đắc dĩ cười khổ, song hai mắt ngưng trọng nhìn trong sân, Linh Dục Kiếm Tông không hổ là đã từng là chủ lực bài danh thứ ba , mặc dù hiện tại xuống thứ năm thì thực lực chân chính của môn hạ đệ tử cũng không thể khinh thường, ma kiếm của y vô cùng quỷ dị, vẻn vẹn một tên trưỡng lão Kiếm Cương sơ kỳ bình thường đã có thể vượt cấp khiêu chiến.
Trên ghế ngồi, Lư Viêm nói: "Người này nếu là có thể tiến giai Kiếm Cương trung kỳ chính là một đại kình địch."
Cuồng Kiếm Lý Cuồng khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Tà môn tiểu đạo mà thôi, cũng chỉ có thể có tác dụng đối với kẻ tâm trí không kiên cường, nếu là bổn tọa, hắn dù tu đến Kiếm Cương hậu kỳ cũng đừng hòng ảnh hưởng đến ý chỉ của bổn tọa!"
Lư Viêm mỉm cười lắc đầu, không muốn tranh cãi cùng người này. Đối với một kẻ điên dùng giết chóc nhập đạo thì căn bản không có cảm giác hoảng sợ.
"Đề Hồn Thú chỉ là yêu thú Nhất giai Thượng phẩm. Vi kiếm hữu chỉ dùng một thanh linh kiếm Nhất giai Thượng phẩm mà tu luyện tới Kiếm Cương sơ kỳ đỉnh phong thì tư chất cũng không tầm thường, song tiềm lực của hắn cũng dừng ở đây, trừ phi hắn buông tha cho bổn mạng linh lực của Đề Hồn Thú , dùng bổn mạng linh lực của yêu thú cấp cao khác thay thế Kiếm Linh." Công Tôn trưởng lão thản nhiên bàn luận.
"A? Không đúng!" Lư Viêm đột nhiên nhẹ kêu một tiếng, dùng ánh mắt kinh dị nhìn lại trong sân.
Vốn Mạc Vấn như con rối đột nhiên cái đầu dưới lớp mũ chùm bắn ra hai đạo huyết quang, đồng thời một luồng hàn ý lạnh lẽo quét qua toàn bộ đại sảnh.
Lý Cuồng ngồi ngay ngắn ở trên bàn tiệc, hai mắt tinh quang lóe lên, bên ngoài thân một tầng huyết quang thoát ra, sát khí hiện ra, nhưng bị lão lập tức đè xuống, ánh mắt nhìn về phía trong trận chiến tràn ngập vẻ kinh nghi: "Hóa Ma cảnh?"
Trong sân, Mạc Vấn núp sau Hấp Linh Phi Phong chỉ bắn ra ra hai đạo huyết quang liền đứng yên không có động tĩnh, hàn ý rét lạnh vừa rồi dường như chỉ là ảo giác.
Song Vi trưởng lão ở đối diện như bị thương nặng, trong hai mắt trọng đồng ầm ầm sụp đổ, yêu linh Đề Hồn Thú kêu lên một tiếng, hình thể tán loạn, hóa thành linh quang rút về trong Linh kiếm.

"Ah!" Vi trưởng lão lùi lại mấy bước, che lấy hai mắt, máu dọc theo khe hở giữa ngón tay chảy xuống, quát lên vẻ khó tin: "Không thể nào! Đã sắp thành công rồi! Ngươi không thể tỉnh lại!"
"Ngươi thật đáng chết!" Dưới lớp áo choàng đen, truyền ra một tiếng khàn giọng gầm nhẹ, Mạc Vấn phi thẳng về phía Vi trưởng lão.
"Cút ngay!" Vi trưởng lão giơ kiếm chém ngang, một đạo kiếm quang xé gió bắn ra, nhưng vì Kiếm Linh trọng thương nên uy lực yếu hơn trước kia ba phần.
Mạc Vấn không tránh né, tay trái thò ra, cánh tay Khôi Lỗi đen nhánh lóe lên ánh kim loại sáng bóng trực tiếp bẻ vụn đạo kiếm quang .
"Huyền Cương Kiếm Tý!" Trong đại điện truyền ra kinh hô.
"Không thể!"
"Dừng tay!"
Rất nhiều Linh Kiếm Sư bỗng nhiên biến sắc, Mạc Vấn có thể chết ở chỗ này, nhưng Vi trưởng lão tuyệt đối không được! Huyền Trọng Kiếm Tông tuy là Kiếm Tông thứ tư của Tử Vân tinh các nhưng dù sao cũng không thuộc Vu Linh Châu, mà Linh Dục Kiếm Tông là vua không ngai của Vu Linh Châu. Ngay đến việc có tên đệ tử nội môn chết tại đây cũng đã là chuyện lớn rồi! Nếu việc này xẩy ra thì tất cả kiếm môn có mặt ở đây đều bị liên lụy!
Nhưng rõ ràng những người này phản ứng chậm mất rồi, hoặc là bảo bọn họ mở miệng ngăn cản không có tác dụng gì cũng được.
Một đạo kiếm khí Canh Kim màu trắng bay ra từ một ngón tay Huyền Cương Kiếm Tý, xé rách không khí phát ra gào thét bén nhọn, sau một khắc đã xuyên thủng đầu Vi trưởng lão, cương khí hộ thể căn bản không có tác dụng gì.