Truyền Kiếm

Chương 218: Chương 214: Tình thế xoay chuyển nhanh chóng





Tô Oánh, một người gần như đã bị lãng quên trong dòng chảy trí nhớ của Mạc Vấn, vào hôm nay lại gặp nhau dưới tình huống này, mặc kệ ân oán trước kia như nào hôm nay hai người cũng đã trở thành bạn qua đường.

“Nội Môn Đệ Tử Linh Dục Kiếm Tông Tô Oánh, thỉnh sư huynh chỉ giáo.” Tô Oánh lễ phép thi lễ một cái với Mạc Vấn, tuy biểu hiện hào phóng tự nhiên, nhưng sâu trong hai mắt nàng vẫn toát ra một tia cảnh giác cùng dè chừng sợ hãi.

Mạc Vấn đánh giá người trước mắt giống như là cố nhân đã từng quen biết, hắn nhận ra nàng, còn nàng hiển nhiên không thể nhận ra mình. Có lẽ trong suy nghĩ của nàng, nếu như không phải mình đã chết ở chỗ hoang vắng không người thì cũng bị Linh Dục Kiếm Tông đuổi giết mà trốn trong góc nào đó như chó nhà có tang, không dám tùy tiện thò đầu ra.

“Thỉnh sư huynh chỉ giáo.” Tô Oánh nói lại một lần nữa.

Mạc Vấn thu hồi nỗi lòng hơi chút hoảng hốt lại, hắn khẽ gật đầu.

Tô Oánh có cảm giác hơi kì quái, tâm thần của người trẻ tuổi cao thâm mạt trắc trước mắt này hình như có gì đó không ổn. Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều nữa, bởi vì đây chính là cơ hội của nàng!

Ngay lúc đó, sau một khắc thân ảnh Tô Oánh liền biến mất tại chỗ.

Ma ảnh độn!


Đó là thân pháp đỉnh cấp của Dục Kiếm môn, Mạc Vấn chỉ mới nhìn thấy qua trên người Nguyệt Ảnh. Hôm nay đột nhiên nhìn thấy một lần nữa làm tâm thần hắn hoảng hốt một hồi, gần như hắn đã cho rằng người trước mắt chính là Nguyệt Ảnh!

Đương ——

Một thanh Linh kiếm chứa đầy kiếm khí từ phía sau xuất hiện bên cạnh Mạc Vấn, cắt vào chỗ sau gáy của hắn. Mạc Vấn vô thức nghiêng cổ lệch ra một chút, kiếm kia liền chém lên vai phải của hắn, một tiếng kim loại va chạm vang lên.

Thoáng chốc toàn bộ hội trường trở nên hoàn toàn yên tĩnh, một gã Linh Kiếm sư mở to hai mắt, có nghi hoặc có khiếp sợ, nhưng nhiều nhất là vẻ không thể tin!

Từ lúc Mạc Vấn xuất hiện đến nay, hắn chỉ dùng hình tượng tài nghệ Vô Địch trấn áp toàn trường, mỗi một cuộc chiến đều là chiến thắng một cách nhẹ nhàng thoải mái, lưu lại khoảng cách rất lớn. Nhưng hôm nay, hình tượng Vô Địch ầm ầm sụp đổ, một chút dấu hiệu cũng không có, cũng không chuẩn bị chút tâm lý nào, điều này làm sao có thể? Làm sao lại như vậy chứ?

Chẳng lẽ Mạc Thu chỉ là miệng cọp gan thỏ, bộ pháp cùng kiếm thuật của hắn chỉ là giả vờ?

“Tại sao lại như vậy? Tại sao Tiểu sư thúc không tránh thoát được chứ? Chẳng lẽ Tiểu sư thúc đã bị nữ nhân kia mê hoặc sao? Nữ nhân kia có gì đó đẹp mắt sao? Nàng còn không xinh đẹp bằng ta ah!” Tô Yến nhảy lên như mèo hoang phát điên.

Vẻ mặt bọn Lưu Duệ hiện lên một chút xám xịt, bọn họ không dám nói như Tô Yến, chỉ là trong lòng cũng cảm thấy kì quái, tình huống này của Tiểu sư thúc có gì đó không đúng. Tình cảnh vừa nãy làm tất cả bọn họ đều sững sờ, hôm nay Tiểu sư thúc lại trơ mắt để cho người ta chém một kiếm, mấy người họ đều nghẹn họng trân trối.


Mạc Vấn hơi nghiêng đầu, nhìn thoáng qua mũi kiếm trên vai, thái độ của hắn lại vô cùng bình thản, giống như đang nhìn một con ruồi trên vai mà không phải là một thanh Linh kiếm Nhất giai Tuyệt phẩm! Một cảm giác bực bội đang chuẩn bị dâng lên trong lòng hắn.

Ngay lúc Tô Oánh chém trúng Mạc Vấn, nàng lập tức vui vẻ, nhưng rất nhanh cảm giác đó liền bị sợ hãi thay thế. Bởi vì nàng cảm giác như không phải mình đang chém một người mà giống như là đang chém vào một khối kim linh cứng rắn! Kiếm khí sắc bén trên Linh kiếm cơ bản là không thể đâm rách da thịt của đối phương!

Đúng lúc ánh mắt nàng còn đang hoảng sợ, Mạc Vấn nhẹ nhàng vươn tay ra cầm lấy mũi kiếm, ngón tay lóe ra ánh sáng kim loại nhẹ nhàng xê dịch, khanh khách —— mũi kiếm trắng muốt phát ra tiếng rên rỉ không chịu nổi phụ trọng.

Trên mặt Tô Oánh lập tức không còn chút máu, nàng đã sớm tâm thần tương thông với Linh kiếm, cảm thụ của Linh kiếm lập tức phản ánh lại ở trong linh hồn của nàng. Giống như một đầu Hồng Hoang Yêu Ma đang giơ nanh vuốt sắc bén muốn cắn nuốt con người, nó nắm lấy từng điểm linh hồn của nàng, sau đó chậm chạp buộc chặt, cảm giác như bị ngã trên mặt đất bằng băng tinh cứng rắn, ầm ầm chia năm xẻ bảy!

Sự tình nghịch chuyển trên kiếm đài lập tức thu hút sự chú ý của đám Linh Kiếm sư, nguyên một đám trợn mắt há hốc mồm.

“Bị Linh Kiếm sư cảnh giới Kiếm Mạch Viên Mãn chém một kiếm, vậy mà không làm sao!”

“Tay của hắn thế mà có thể trực tiếp bắt lấy Linh kiếm của đối phương, ta không có nhìn lầm ah? Kia có còn là tay người không vậy?”

“Chẳng lẽ hắn mặc Linh Giáp Nhị giai sao?”


“Ngu xuẩn, trên người có thể mặc Linh Giáp, nhưng trên tay có thể mặc Linh Giáp được không? Dùng tay trần bắt lấy mũi Linh kiếm của một Linh Kiếm sư Kiếm Mạch Viên Mãn! Cái này là tay sao?”

“Không đúng, đây không phải là tay!”

“Là cánh tay Khôi Lỗi!”

“Mạc Thu lại còn có cả cánh tay Khôi Lỗi! Đây không phải ăn gian sao?”

“Có thể nhẹ nhàng bắt lấy mũi kiếm của Linh Kiếm sư Kiếm Mạch Viên Mãn, đây ít nhất cũng phải là cánh tay Khôi Lỗi Nhị giai! Cái gì vậy? Cứ tưởng hắn cao thâm mạt trắc cỡ nào, thì ra át chủ bài cũng chỉ là một cánh tay Khôi Lỗi! Đúng là đã làm lãng phí cảm tình của ta rồi!”

“Thật là tức chết! Chúng ta lại bị hắn trêu đùa lâu như vậy! Thật đáng chết!”

Rất nhiều Linh Kiếm sư sau khi nhìn thấy cánh tay Khôi Lỗi của Mạc Vấn đều có cảm giác như bị lừa gạt! Thật giống như gặp được một tuyệt thế mỹ nữ có che mạng trên mặt, tất cả mọi người đều muốn tháo mạng che ra để nhìn thấy đối phương rõ ràng, nhưng kết quả sau khi tháo mạng che mặt xuống lại làm cho mọi người thất vọng!

“Cánh tay Khôi Lỗi sao? Đúng là cánh tay Khôi Lỗi! Quá vô sỉ rồi! Sao có thể trang bị cánh tay Khôi Lỗi này được chứ?”

Trong lúc nhất thời, nhóm Linh Kiếm sư quần chúng đã bị động chạm cảm tình, nhưng nguyên nhân lại hoàn toàn khác với mấy ngày trước, rất nhiều Linh Kiếm sư công khai lớn tiếng lên án Mạc Thu. Đương nhiên cũng có người lí trí, tuy không tranh cãi sự thật Mạc Thu có cánh tay Khôi Lỗi, nhưng chỉ mới mấy hôm trước Mạc Thu chỉ bằng vào một thân một đơn kiếm mà tiến vào top 1000 người, đây chính là thực lực hàng thật giá thật, một chút màu mè hoa mỹ cũng không có! Cho dù Mạc Thu thật sự chỉ có từng ấy bổn sự thì hắn cũng đã đủ để tự ngạo rồi, ít nhất hơn ba nghìn người dự thi cũng không có tư cách trách móc hắn!


Chỉ tiếc là những Linh Kiếm sư dễ bị xúc động lại quá nhiều, những người chính thức có lí trí lại quá ít, âm thanh phản đối cũng không tạo được chút dao động nào.

“Làm sao bọn hắn có thể như vậy được chứ? Tiểu sư thúc không có chọc tức bọn hắn mà! Tiểu sư thúc trang bị cánh tay Khôi Lỗi có gì là sai?” Tô Yến tích cực biện bạch hộ Mạc Vấn, thế nhưng thanh âm của một mình nàng lại không có chút tác dụng, ở dưới kia không có một ai thực sự nghe lời nàng nói.

Bọn người Lưu Duệ, Túc Bích cũng giật mình, bọn họ thậm chí còn không phát hiện ra Mạc Vấn có một cánh tay Khôi Lỗi, hơn nữa lại là một cánh tay Khôi Lỗi Nhị giai! Nhưng một cánh tay Khôi Lỗi không thể hiện được cái gì to tát, Tiểu sư thúc gần như có thể trèo lên đỉnh “Vấn Tâm thiên lộ”, cho dù toàn thân cao thấp đều đổi thành cơ quan Khôi Lỗi đi nữa cũng không ảnh hưởng đến sự tôn trọng của bọn họ dành cho Tiểu sư thúc. Thân thể có thể làm giả, nhưng ý cảnh kiếm đạo có thể làm giả được sao?

“Thật là một đám người đáng buồn, một chút chủ kiến cũng không có, hoặc là trong tiềm thức bọn hắn không muốn có người mạnh mẽ hơn mình. Xem ra cũng không nên làm náo động quá, bị ngàn vạn ánh mắt nhìn chằm chằm, một khi làm sai một chút liền bị mọi người hợp lực tấn công.” La Lưu Băng cười lạnh nói.

Túc Bích cùng Lưu Duệ hơi giật mình nhìn qua La Lưu Băng, không biết tại sao gia hỏa bí ẩn làm người ta phát bực này lại đột nhiên nói chuyện vì Tiểu sư thúc.

Trong mắt Tô Oánh hiện lên vẻ tuyệt vọng, nàng đã cảm thấy trên Linh kiếm của mình bắt đầu xuất hiện vết rách, Kiếm Linh phát ra tiếng rên rỉ thống khổ càng ngày càng mãnh liệt. Nàng hiểu rất rõ, chỉ cần cánh tay kia xuất thêm một chút lực, Linh kiếm của nàng thoáng chốc sẽ bị chia năm xẻ bảy.

Nhưng đúng lúc này, áp lực khiến nàng hít thở không bỗng buông lỏng, cánh tay đáng sợ kia chủ động thả Linh kiếm ra. Tô Oánh hơi giật mình nhưng vẫn rút Linh kiếm về rất nhanh, nàng cũng không hiểu tại sao đối phương cứ thế mà tha cho mình. Ngay thời điểm nàng đang nghi hoặc nhìn Mạc Vấn, thì có một thanh Linh kiếm trầm trọng mang theo xúc cảm lạnh buốt kề lên chiếc cổ thanh bạch của nàng.

“Ta, ta nhận thua!” Tô Oánh hoảng loạn hô lên.