Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 203




Chương 203

Một cái tát này khiến tất cả mọi người đều choáng váng.

Dư Quỳnh Nhiên ngồi dưới đất với vẻ mặt ngơ ngác, phủ chủ lại đánh bà ta sao? “Phủ chủ, là cậu ta đánh con gái tôi mà.” Bà ta nói một cách vô cùng oan ức.

“Hồi bẩm phủ chủ, là Dư Quỳnh Nhiên cấu kết với người ngoài mưu hại Tân Trạm” An Minh Tuệ đứng dậy nói. “Bà nói láo!” Du Quỳnh Nhiên lập tức then quá hóa giận.

“Sao thế, không dám thừa nhận chuyện mà mình đã làm hay sao?” An Minh Tuệ cười lạnh, đáp. Lúc này, phủ chủ đột nhiên hơi giơ tay lên, tất cả mọi người lập tức im lặng.

Bà lạnh lùng nhìn Dư Quỳnh Nhiên, sau đó thản nhiên nói: “Từ hôm nay trở đi, tước bỏ thân phận trưởng lão của Dư Quỳnh Nhiên, giáng làm dược sư bình thường, chức vị này sẽ do Tân Tram đảm nhiệm.”

Nghe được lời này, tất cả mọi người đều ồ lên.

Sao phủ chủ lại làm như vậy chứ? Bà thậm chí còn chưa từng gặp Tân Trạm, vậy mà lại trực tiếp đề bạt cậu ta làm trưởng lão sao?

Ngay cả Tân Trạm cũng sững sờ! Lẽ nào mình biết phủ chủ này sao? Không thể nào, rõ ràng chưa từng gặp bao giờ mà! “Tân Trạm, còn ngây ra đó làm gì, không mau cảm ơn đi!”

Đại trưởng lão ở bên cạnh thúc giục anh. “Không cần.” Phú chủ liếc mắt nhìn anh một cách lạnh lùng, sau đó giấm trên đôi giày cao gót, đi từng bước vào trong đại sảnh của phủ Dược Thần.

Du Quỳnh Nhiên ngồi trên mặt đất ngơ ngác, có thể nào bà ta cũng không ngờ được sự việc sẽ phát triển đến bước đường này! “Hôm nay phủ chủ làm sao vậy?” “Lẽ nào, Tân Trạm này và phủ chủ có quan hệ gì đó? Sẽ không phải là người thân đấy chứ?” “Ôi, hôm nay Dự trưởng lão cũng thật xui xẻo!”

Xung quanh bàn luận ầm ĩ, nhưng không có bất kỳ người nào dám phản đổi ý kiến của phủ chủ.

“Tân Trạm, chúc mừng cậu nhé!” Đại trưởng lão bước tới và chúc mừng anh: “Xem ra, phủ chủ rất coi trọng cậu đấy!”

Tần Trạm cười khổ, đáp: “Coi trọng tôi ư? Bà ấy thậm chí còn chưa từng gặp tôi, cũng không biết tôi, tại sao lại xem trọng tôi chứ? Lẽ nào vì tôi lớn lên đẹp trai sao?”

Khuôn mặt già nua của đại trưởng lão tối sầm lại, không nhịn được mà bảo: “Cậu Tân tuổi tác còn trẻ mà da mặt đã dày như vậy rồi, lão phu khâm phục!”

Tần Trạm ho khan hai tiếng, vội vàng chuyển chủ đề: “Trưởng lão cần phải làm những việc gi? Không cần tôi phải ở lại đây đấy chứ? Nếu phải ở lại nơi này, thì tôi không làm trưởng lão được đâu.”

Nói đùa gì thể, ban an ninh Tân Châu mời anh nhiều lần như vậy mà còn bị từ chối, huống chi là phủ Dưoc Thần. “Tân Trạm, vào đây.”

Đúng lúc này, trong đại sảnh truyền tới một giọng nói trong trẻo và tràn đầy sự uy nghiêm. “Phủ chủ lại gọi cậu kìa, mau vào đi” Đại trưởng lão cười bảo. Tân Trạm gật đầu, anh sải bước tiền vào phủ Dược Thần, đứng ở trước mặt phủ chủ.

Trên gương mặt của phủ chủ không nhịn ra được bất cứ cảm xúc nào, giống như một núi bằng.

Trong tay bà cầm một chén trà nóng, con ngươi lạnh lùng khiến người ta không dám nhìn thẳng. “Võ tông, hơn nữa còn không phải là võ tông bình thường Tân Trạm liếc mắt nhìn phủ chủ, trong lòng thầm nghĩ. “Những người khác ra ngoài trước đi.” Lúc này, phủ chủ lại mở miệng. “Rõ!”

Mọi người đều của người, sau đó lui ra khỏi đại sảnh.

Bên trong căn phòng rộng lớn, rất nhanh đã chỉ còn lại hai người Tân Trạm và phủ chủ. “Cậu chắc chắn đang rất tò mò phải không?” Sau khi im lặng rất lâu, phủ chủ phá vỡ sự tĩnh lặng.

Tân Trạm gật đầu đáp: “Đúng vậy.”

Phủ chủ đặt chén trà nóng trong tay xuống, thản nhiên nói: “Không cần nghĩ nhiều, tôi chi coi trọng thiên phú của cậu mà thôi.”

Thiên phú?

Đây rõ ràng là đang nói dối. Trong thiên hạ này không thiếu thiên tài! Chỉ riêng bạn an ninh thủ đô đã mạnh hơn anh không biết bao nhiêu rồi!

Về phần luyện đan, Tân Trạm cũng chỉ biết một vài phương pháp như vậy, so với phủ Dược Thần thi không đáng để nhắc đến.

Nhưng rốt cuộc nguyên nhân gi là, phủ chủ đã không nói, vậy anh cũng sẽ không hỏi nhiều. “Tôi cần phải làm gì không?” Anh ngẩng đầu hỏi.

Phủ chủ lắc đầu, đáp: “Khi nào cần cậu, đương nhiên sẽ tới tìm cậu thôi. Tiền lương của cậu sẽ giống với những trưởng lão khác, một tháng ba trăm năm mươi triệu, cộng thêm ba dược thảo trên ba trăm năm.”

Tân Trạm nghĩ một chút rồi nói: “Không phải nói mỗi tháng có thể tự mình chọn một lần hay sao?” “Đó là dược sư bình thường.” Phủ chủ hơi nhíu mày: “Còn trưởng lão thì không cần phải chọn “ẶC, vậy tôi muốn tự chọn, có được không?” Tần Trạm hỏi. Bà hơi nhíu mày, trên gương mặt lạnh lùng hiện lên vẻ kinh ngạc. “Việc này có cần thiết không?” Phú chủ hỏi.

Tân Trạm cười khổ đáp: “Tôi muốn dược liệu trên nghìn năm, không cần ba cây, mỗi tháng chi cần một cây là đủ.”

Sắc mặt của phủ chủ hơi thay đổi, bà hừ một tiếng rồi bảo: “Lòng tham không đáy cũng không phải là chuyện tốt, cậu cho rằng dược liệu trên nghìn năm là củ cải trắng bên đường hay sao?” Tân Trạm dường như cũng cảm giác được minh có hơi mạo phạm, nên xua tay nói: “Bỏ đi, cứ coi như tôi chưa nói gì cả.”

Phủ chủ khẽ hừ một tiếng, sau khi uống một ngụm trà, đột nhiên chuyển chủ đề: “Có thể cho cậu cơ hội lựa chọn nửa năm một lần, về phần có thể chọn được cái gì, thì phải xem bản thân cậu.”

Tân Trạm sững sờ, sau đó mừng rỡ đáp: “Cám ơn phủ chủ!” Phủ chủ phất tay ảo, bảo: “Tôi mệt rồi, cậu có thể ra ngoài.” Tân Trạm vội vàng gật đầu, rồi bước nhanh ngoài.

Không thể không nói, khí thể trên người phủ chủ này rất dọa người. Cho dù là Tân Trạm đứng trước mặt bà thì vẫn cảm thấy rất áp lực.

“Thế nào rồi?” Đại trưởng lão bước lên phía trước và hỏi. Tân Trạm cười đáp: “Phủ chủ của phủ Dược Thần các người, đúng là một người rất dễ nói chuyện.”

“Rất dễ nói chuyện ư?” Đại trưởng lão ho khan một tiếng: “Có phải cậu đang nói đùa đấy không? Từ trước đến nay, phủ chủ đều oai phong lẫm liệt, có người nào dám phản đối lời nói của bà ấy chứ. Tôi nhớ rõ ba năm trước, có một thanh niên ngu ngốc đưa ra yêu cầu với phủ chủ, sau đó trực tiếp bị vả chết.”

“Thật sao?” Tân Trạm hơi kinh ngạc: “Thật sự không cảm giác được luôn.”

Điều này khiến cho đại trưởng lão lại càng không thể đoán ra được thân phận của anh.

Ban đêm, Tân Trạm theo lệ ngồi trong sân tu luyện.

Chưa được bao lâu, đã có hai dược đồng tới đưa một lệnh bài trưởng lão của anh, hơn nữa còn nói với anh: “Lệnh bài này được sử dụng ở các bệnh viện lớn, vị trí có thể sánh ngang với viện trưởng

Tân Trạm sở miếng lệnh bài, có chút ngạc nhiên, nói: “Còn có cả lợi ích như vậy nữa sao?”

Dược đồng đó cười đáp: “Tân trưởng lão, cậu có điều chưa biết, lệnh bài này chính là nghin vàng khó cầu, có nó thi sẽ có địa vị rất cao trong xã hội đấy.”

Anh gật đầu, đối với người giàu có mà nói, thứ quan trọng nhất chính là sống, cho nên bác sĩ, nhất là những bác sĩ nổi tiếng, có địa vị vô cùng cao.

Sau khi dược đồng đi, thì Lâm Tuyết Trinh đột nhiên tiến vào. Cô ta định gọi Tân Trạm, nhưng vội vàng sửa miệng: “Tân trường lão, chúc mừng anh.”

Tần Trạm liếc mắt nhìn cô ta, rồi hỏi: “Tôi đã đánh gãy chân chị cô, cô không hận tôi sao?” “Cũng đâu phải không thể chữa khỏi chân cho chị tôi” Cô ta khinh khinh đáp: “Nói đi, bây giờ tu vi của anh là gì, sao lại lợi hại như vậy?” “Không nói cho cô biết.” Anh đáp. “Không nói thì thôi!” Lâm Tuyết Trinh kiêu ngạo nói.

Cô ta còn muốn hỏi gi đó, nhưng Tân Trạm đã trực tiếp ra lệnh đuổi khách, đuổi cô ta ra ngoài.

Ngày hôm sau, anh dự định đi tới nhà họ Đồng, Đong Thiện Ngũ một chuyến. Nhưng đúng lúc ấy, lại nhận được một cuộc điện thoại.

Nhìn thấy người gọi đến, đồng tử của Tân Trạm lập tức co rụt

Bởi vì người này không phải là ai khác, mà chính là Tô Uyên! lại.