Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 204




Chương 204

Nhìn thấy cái tên này, toàn bộ trái tim của Tân Trạm đập nhanh dữ dội.

Anh vội vàng nhận điện thoại, kìm nén sự hưng phấn, hỏi dò: “Tô.. Tô Uyên?”

Đầu bên kia truyền tới giọng nói quen thuộc đó, tiếng cười giống như chuông bạc, cô đáp: “Anh đoán xem?”

“Là em thật sao?” Tân Trạm gần như kích động đến nhảy dựng lên: “Bây giờ em đang ở đâu? Em đã về rồi sao?”

“Em đang nằm trong phòng ngủ của anh.” Cô nói với giọng mang theo ý cười. “Anh sẽ về đó ngay lập tức!” Anh vội vàng nói.

Sau khi biết được Tô Uyên đã trở về, Tân Trạm nào còn để tâm đến Đồng Thiện Ngũ gì đó nữa.

Lúc này, anh hủy bỏ toàn bộ lịch trình, muốn trở về Tân Châu ngay ngày hôm đó! “Chuyện của Đổng Thiện Ngũ cứ đợi thêm chút nữa cũng được.” Tân Trạm hít một hơi thật sâu, rồi nói với mặt thẹo.

Mặt thẹo có chút nghi ngờ hỏi: “Cậu Tân, có chuyện gì mà kích động như vậy?”

Tân Trạm lại hít một hơi thật sâu, đáp: “Tô Uyên đã về rồi” Sau đó, anh chuẩn bị bắt xe đi tới sân bay. “Đứng lại” Đúng lúc này, sau lưng anh truyền tới một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Tân Trạm quay người lại nhìn, phát hiện ra đó là phủ chủ của phủ Dược Thần. “Chào phủ chủ.” Anh quay người, chắp tay nói.

Phủ chủ vẫn mang bộ dáng kiêu ngạo đó như cũ, từ trên cao nhìn xuống anh, giọng nói của bà có chút bất mãn: “Vừa mới ngồi vào vị trí trưởng lão mà đã muốn đi rồi sao?”

Tân Trạm đáp với vẻ áy náy: “Thật xin lỗi, tôi về còn có việc gấp cần xử lý, mong rằng phủ chủ đừng trách tội.”

Phủ chủ nghe vậy, chẳng nói một câu nào, mà chi nhìn anh với đôi mắt phượng lạnh lùng.

Gương mặt của bà lạnh như băng, khí thế khiến người sợ hãi, khiến cho người ta có chút ngạt thở. Ngay cả Tân Trạm, cũng không thể đoán được suy nghĩ của bà. “Đường đường là trưởng lão của phủ Dược Thần, mà ra ngoài còn cần phải bắt xe nữa sao? Chẳng phải làm vậy sẽ khiến người ta chế cười hay sao?” Sau một lúc, phủ chủ đột nhiên lạnh lùng bảo.

Vừa dứt lời, đã có một chiếc Rolls Royce lái tới từ nơi cách đó không xa, rồi dừng lại trước mặt anh.

Tần Trạm sửng sốt, sau đó mừng rỡ bảo: “Cảm ơn phủ chủ!”

Thế nhưng phủ chủ chẳng nói gì hết, mà đã thong thả rời đi từ lâu “Phú chủ này thật kỳ quái” Anh nhìn bóng người của bà, trong lòng thầm nghĩ.

Chiếc xe chạy băng băng tới sân bay.

Dọc theo đường đi, anh không nhịn được mà hỏi tài xế: “Sao phủ chủ của phủ Dược Thần lại là một cô gái nhỏ vậy? Thoạt nhìn hình như bà ấy cũng chẳng lớn bao nhiêu?”

Sau khi nghe được câu này, tài xế trước mặt lập tức sợ đến mức run rẩy.

Anh ta đáp một cách cực kỳ sợ hãi: “Tân trưởng lão, lời này này tuyệt đối không thể nói lung tung được đâu! Phủ chủ chính là rồng phượng trong loài người, làm sao một tài xế như tôi có thể bình luận về bà ấy được chứ.”

Tân Trạm không khói nhíu mày, xem ra phủ chủ của phủ Dược Thần này, đã để lại bóng ma trong lòng bọn họ rồi.

Đến khoảng xế chiều thì anh trở về núi Long An.

Trong biệt thự rộng lớn như vậy, một dáng người đẹp đẽ, đang ngồi ở nơi mà cụ Tô từng ngồi, trong tay còn cầm bộ kim chi.

Mà Hửa Bắc Xuyên thì lại đứng tấn ở cách đó không xa. “Sự mẫu, con còn phải đứng thể này bao lâu nữa?” Anh ta kêu khổ.

Tô Uyên nghe vậy, buông kim chi trong tay xuống, cười nhạt đáp: “Mới khổ một chút mà đã không chịu nổi rồi, vậy chẳng phải sẽ lãng phí thiên phú của con hay sao?”

Hửa Bắc Xuyên liên tục than khổ, nhưng lại không dám phản bác, chỉ có thể cố gắng kiên trì.

Tân Trạm kiềm chế trái tim đang kích động, ba bước biến thành hai bước, nhanh chóng đi tới trước mặt Tô Uyên.

Anh vốn định tới ôm cô một cái, nhưng lại phát hiện ra có hơi ngại ngùng. Trong lòng có cả ngàn lời muốn nói lại chỉ hóa thành một câu: “Cuối cùng em cũng về rồi.”

Tô Uyên cười và đứng dậy, cô liếc mắt nhìn anh, hơi gật đầu rồi đáp: “Không tệ, tiến bộ rất nhanh.” Tân Trạm nhìn cô một cách ngạc nhiên, lại phát hiện mình không thể nhìn thấy bất cứ sự dao động nội kinh nào trên người cô hết

Lẽ nào thực lực của cô đã vượt xa minh rồi sao? Nhưng lúc trước, Tô Uyên chỉ là một người bình thường thôi mà! Làm sao có thể tiến bộ như vậy trong một năm ngắn ngủi được chứ?

Cho dù là Tân Trạm, cũng phải dùng hết toàn bộ sức lực mới có thể bước chân vào cảnh giới đại tông sư, dưới điều kiện tiên quyết là sự kế thừa từ cha! “Em mất tận ba ngày để đan chiếc khăn quàng này cho anh đó.” Lúc này, cô cầm chiếc khăn lên: “Cũng đã đặt may một bộ quần áo cho anh rồi, đoán chừng mấy ngày nữa sẽ tới thôi.” Tân Trạm cầm chiếc khăn quàng cổ, khăn quàng cổ màu xám, được làm rất tinh tế, và vô cùng vừa vặn. “Bây giờ đeo khăn quàng sao? Anh là đồ ngốc à.” Cô thấy vậy, duỗi tay gõ lên đầu anh.

Không biết tại sao, khi ở trước mặt Tô uyên, Tân Trạm lại lập tức trở thành một đứa trẻ nhỏ.

Anh gãi đầu, đáp: “Đồ em tặng, đương nhiên anh phải đeo mỗi ngày rồi!”

Có khinh thường đáp: “Ấu trĩ”

Tuy nói như vậy, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy sự yêu thương.

Tần Trạm cười hùa hai tiếng, đứng ở nơi đó trông có vẻ rất mất tự nhiên. “Sư phụ, thầy mau nói với sư mẫu đi, con không kiên tri nối nữa đâu!” Hứa Bắc Xuyên ở một bên kêu lên.

Tô Uyên cười đáp: “Hôm nay dừng ở đây đi.” “Vậy ngày mai thì sao ạ?” Anh ta hỏi dò. “Ngày mai tiếp tục.” Cô thản nhiên đáp.

Hứa Bắc Xuyên lập tức ngua mặt lên trời than: “Ông trời ơi, hãy giết tôi đi. Sư phụ, thầy phải phân xử cho con.”

Tân Trạm khinh thường đáp: “Thầy nghe theo Tô Uyên.” “Đi theo em” Lúc này, cô đột nhiên nhìn về phía anh, sau đó, thong thả bước vào trong nhà. Nhìn bóng người của cô, trong lòng anh dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Trong một năm, dường như khí chất trên người cô đã khác xưa rồi.

Tuy rằng trước đây, cô chính là cô cả của nhà họ Tô ở tít trên cao, nhưng cảm giác mà cô mang đến cho người ta khi ấy, lại giống như một cô chủ được gia tộc che chở. Nhưng hiện tại, trên người cô lại mang thêm uy áp không nói nên lời, như thể mỗi một câu một chữ nói ra đều vô cùng có ma lực, khiến người ta không dám phản kháng.

Tân Trạm đi theo Tô Uyên, bước vào bên trong biệt thự. Cô bước lên lầu, rồi đi về phía phòng ngủ của mình.

Việc này không khói khiến anh vui vẻ trong lòng.

Phòng ngủ? Lẽ nào lâu quá không gặp nên muốn phát sinh chút chuyện tốt đẹp gi đó hay sao?

Nghĩ đến đây, Tân Trạm lập tức vô cùng phấn chấn. Anh kiểm chế cơn kích động, đi theo Tô Uyên vào trong phòng. Sau khi vào cửa, Tô Uyên thuận tay đóng cửa, đồng thời, cũng kẻo rèm lại.

Điều này lại càng khiến anh chắc chắn suy nghĩ trong lòng hơn! “Tới đây ngồi đi.” Cô vỗ lên chiếc giường bên cạnh mình và bảo

Chuyện này làm anh có chút xấu hổ, anh ngượng ngùng nói: “Trời vẫn còn sáng lắm, liệu có phải không được ổn cho lắm hay không?” “Cho nên em mới kéo rèm vào đỏ.” Giọng nói của cô vô cùng trong trẻo, như thể rót thẳng vào lòng người.

Tần Trạm hít một hơi sâu, trong lòng thầm nghĩ: “Mình đường đường là một nam tử hán, sao có thể giống như một thiếu nữ được!”

Vì vậy, anh đi tới ngồi trước mặt Tô Uyên.

Trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy một dáng người xinh đẹp, nhưng lại không rõ rốt cuộc cô đang làm gì.

Cô lục lọi quanh bàn một lúc, sau đó, chậm rãi đi tới ngồi bên cạnh anh.

Tân Trạm lập tức hồi hộp, cho dù đối diện với sinh tử cũng chưa bao giờ khẩn trương như vậy!