Truyền Nhân Thiên Y

Chương 698




Chương 698

Bên ngoài, Diệp Khuynh Thành dừng lại và quay đầu nhìn cánh cổng đóng lại. Sau đó lại nhìn thấy hai con hổ kim giáp đang lao như điên về phía mình, trong lòng cô ta không hề sợ hãi mà lại bình tĩnh lạ thường.

Nhìn thấy Lương Siêu vẫn đang chiến đấu với đàn hổ, vết thương trên người cũng càng nhiều hơn, Diệp Khuynh Thành từ từ nhắm mắt lại và thầm thở dài trong lòng.

“Lỗi của em trai, cứ để người chị này đền bù thay đi.”

“Điều duy nhất em có thể làm bây giờ chính là ở bên anh trên con đường xuống địa phủ, để anh không cảm thấy quá cô đơn.”

Thế nhưng mười giây trôi qua, cảm giác đau nhức vì bị cắn xé không hề xảy ra và ý thức vẫn còn rất rõ ràng, Diệp Khuynh Thành mở mắt ra.

Tất cả những gì cô ta thấy lúc này là một thân hình gầy guộc với phần thân trên để trần đã xuất hiện trước mặt cô ta từ bao giờ.

Chính là Lương Siêu!

Lúc này, Lương Siêu một tay cầm kiếm đâm xuyên qua ngực con hổ kim giáp còn tay kia trực tiếp đánh vào đầu một con khác!

Sau khi rút lại nắm đấm cùng với thanh kiếm, hai con hổ kim giáp vừa lao tới đã gục ngã trong vũng máu.

Sau khi tiêu diệt xong hai con hổ, Lương Siêu quay đầu lại nhìn Diệp Khuynh Thành. Hàng vạn hàng nghìn lời nói cuối cùng chỉ thu gọn trong vài chữ.

“Cô gái ngốc nghếch.”

Mặt đất bị chấn động khiến cho Diệp Khuynh Thành tỉnh táo lại. Cô ta trông thấy những con hổ kim giáp còn lại gào rú và xông tới một cách điên cuồng!

“Cẩn thận!”

“Bọn chúng…”

“Bình tĩnh.”

Lương Siêu khẽ lắc đầu thở dài, nói: “Đúng là một cơ hội khó có được, vốn dĩ đang cần một khoảng thời gian để trau dồi khả năng thực chiến nhưng hiện tại đều bị cô ngốc này phá hỏng rồi.”

Diệp Khuynh Thành: “…”

Bị gọi là cô ngốc khiến cho Diệp Khuynh Thành cau mày. Đang định nổi cơn giận thì thấy Lương Siêu xoay người đi tới bên cạnh và ôm chặt lấy eo của cô ta…

“Anh…”

“Xuỵt…”

Lương Siêu làm động tác im lặng rồi nói: “Tôi không cố ý mạo phạm đâu, tôi đành làm vậy vì muốn bảo đảm an toàn cho cô thôi.”

Diệp Khuynh Thành cố nén cơn giận nói: “Nhìn anh như này là định đưa tôi chạy đi sao?”

“Chạy?”

Lương Siêu cười khinh thường: “Chỉ là mấy con thú ngu ngốc thôi, cần gì phải chạy.”

“Tuy rằng có cô ở bên cạnh khiến cho hành động của tôi hơi bất tiện nhưng điều đó không ngăn cản tôi tiêu diệt cả đám.”

“Diệt cả đám?”

Diệp Khuynh Thành sửng sốt, sau đó lại nhìn thấy trên người hắn chồng chất vết thương thì oán thầm trong lòng.