Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 712: Đại chiến kết thúc




�N KẾT THÚC

Sau khi khói lửa tán đi, họ nhìn thấy một hình dáng đầm đìa máu, đúng là Lân Thiếu Dật, phía đối diện gã là Lăng Tiêu đã hóa thành hình người, y mang khuôn mặt lạnh lùng nhìn gã, nếu so sánh hai bên với nhau thì nhìn Lăng Tiêu có vẻ hoàn toàn không hề hấn gì.

Cuối cùng bàng môn tà đạo cũng không đánh nổi với chính đạo, hơn nữa huyết mạch khác nhau tạo thành sự chênh lệch giữa sức mạnh, thực ra sự thất bại của Lân Thiếu Dật ngày hôm nay đã sớm được định đoạt rồi.

Chớ nhìn gã có thể nắm giữ quy tắc của thế giới này một cách thành thục, chẳng qua là vì cả gã và Lăng Tiêu đều vừa đột phá không lâu thôi, đợi tới khi Lăng Tiêu củng cố cảnh giới triệt để, quyền điều khiển thế giới sẽ từ từ nghiêng về phía y, đến lúc đó Lân Thiếu Dật vẫn sẽ thất bại, hơn nữa càng thất bại triệt để.

Cảnh giới Chí Tôn giả này cũng như Thánh cảnh Thần cảnh, có phân chia cao thấp, thực lực của Lăng Tiêu mạnh hơn gã, cho nên y có quyền ngự trị, đây là sự tàn khốc của hiện thực!

“Ha ha ha!”

Lân Thiếu Dật đột nhiên cất tiếng cười lớn, bộ dạng cuồng loạn, như đã phát điên, tiếng cười không còn tự tin và liều lĩnh như trước, có chăng thì cũng chỉ là nỗi phẫn nộ với thực tế.

Áo bào màu lam bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ sậm, tìm đâu ra sự hăng hái lúc trước, tóc tai bù xù, nhìn Lân Thiếu Dật lúc này chẳng khác nào ma quỷ bò ra từ địa ngục, trong miệng phun ra dòng máu tươi màu vàng kim ảm đạm, có vẻ sắp khôi phục lại màu máu như trước, tín ngưỡng dần dần biến thành hư vô.

Lân Thiếu Dật đưa tay lau máu nơi khóe miệng, sắc mặt đột nhiên trở lên dữ tợn, quay quắt nhìn Lăng Tiêu phía đối diện, gã cười gằn, cảm giác cực kỳ không cam lòng: “Nếu trời không dung ta, thế thì cùng chết đi!”

Còn chưa dứt lời, không gian xung quanh gã đột nhiên rung động kịch liệt, sau đó bắt đầu vặn vẹo, giống như có một đôi tay đang dùng sức vò nó lại.

“Mọi người nhìn cơ thể gã kìa!”

Đám đông lập tức nhìn về phía Lân Thiếu Dật, chỉ thấy thất khiếu của gã bắt đầu chảy máu, máu tươi sền sệt nhanh chóng bao trùm toàn thân gã, vừa nhúc nhích vừa phát ra tiếng “Thình thịch” như một trái tim khổng lồ, chỉ khác là họ cảm giác được hơi thở tử vong nồng nặc từ trái tim này, dường như cả thiên địa đều bị chết chóc bao phủ.

Không cần ai nhắc nhở, mọi người đã vội vã chạy thật xa, người sau tiếp người trước, giống như phía sau họ đang có một con quái vật khủng khiếp truy đuổi, cho dù chỉ là cảm giác, nhưng cảm giác này nói cho họ nếu, không trốn sẽ chết!

Toàn bộ hiện trường cực kỳ hỗn loạn.

Phản ứng của Lăng Tiêu rất nhanh, ngay khi Lân Thiếu Dật hô lớn, y lập tức đoán được gã muốn làm gì, Lân Thiếu Dật định tự bạo và kéo tất cả mọi người cùng chôn với mình, một khi gã thành công, không chỉ Tây Cảnh mà có khi toàn bộ đại lục Thông Thiên đều bị hủy diệt, việc Chí Tôn giả tự bạo không đơn giản như khi cường giả Thánh cảnh tự bạo, nếu thật sự muốn dùng một con số để hình dung, vậy thì sự khủng khiếp của nó phải hơn gấp mấy ngàn lần.

Thứ sụp đổ đầu tiên là không gian xung quanh Lân Thiếu Dật, lỗ hổng không gian càng lúc càng lớn, cả một khoảng trời dần dần bị khe hở màu đen bao trùm, nếu để gã tiếp tục như vậy, Tây Cảnh sẽ gặp nạn mất.

Lăng Tiêu bước tới phía sau Lân Thiếu Dật, bàn tay giơ cao lên rồi đập xuống, trong lòng bàn tay y, một vòng xoáy màu đen bỗng nhiên phóng đại, thủ đoạn tựa như ngày ấy ở trong sơn động phía sau núi Thiên Tâm, y đã từng biểu hiện trước mặt Du Tiểu Mặc.

Lăng Tiêu không thể nào ngăn cản Lân Thiếu Dật tự bạo, bởi vì động tác của gã quá nhanh, sau khi thua cuộc, Lân Thiếu Dật đã bắt đầu chuẩn bị đồng quy vu tận với họ, đợi tới thời điểm Lăng Tiêu phát hiện, năng lượng trong cơ thể gã đã kinh biến tới mức vô cùng hỗn loạn, vì thế y chỉ có thể cố gắng chuyển Lân Thiếu Dật ra chỗ khác.

Quả cầu máu khổng lồ bị xé rách, mặc dù chống cự cực kỳ mãnh liệt nhưng vẫn bị lỗ đen trong lòng bàn tay Lăng Tiêu hút đi từng chút, từng chút…

“Lăng Tiêu, ngươi không để ta dễ chịu, ta cũng không cho ngươi sống yên!”

Có vẻ phát giác được ý định của y, suy nghĩ điên cuồng của Lân Thiếu Dật lập tức vang vọng trong đầu Lăng Tiêu, quả cầu máu phồng lớn gấp ba bốn lần, dường như trong dòng máu đậm đặc kia có thứ gì đó đang nhúc nhích, mùi máu tanh không ngừng bay khắp nơi, đồng thời còn phun ra ngọn lửa màu đỏ…

Lăng Tiêu biến sắc.

Du Tiểu Mặc đang bị mọi người kéo đi đột nhiên quay phắt lại, hắn chỉ kịp liếc thấy hình ảnh Lăng Tiêu và Lân Thiếu Dật cùng giằng co, sau đó cảnh tượng nổ tung, dùng hai người làm trung tâm, tiếng động đinh tai nhức óc vang vọng khắp đất trời, cả một biển lửa bùng lên, bầu trời bắt đầu sụp đổ, ngọn lửa và năng lượng không gian hòa vào nhau, ầm ầm đánh tới bốn phía, núi đá vốn đã thủng lỗ chỗ phía dưới chịu ảnh hưởng của vụ nổ, bắt đầu nứt vỡ, khí thế khủng khiếp kia đang hủy thiên diệt địa, dường như tận thế sắp tới, những người không tránh kịp đều thân tử đạo tiêu dưới vụ nổ này.

Đứng trước sức mạnh kinh khủng như vậy, mỗi cường giả từng hô phong hoán vũ trên đại lục Thông Thiên đều trở nên thật nhỏ bé, không ít người sợ tới mức chân nhũn ra, may mà bị đồng bạn kéo đi mới tránh được một kiếp.

Một mảng rừng rậm nguyên thủy lớn đã bị hủy diệt trong trận đại nạn này, mười dặm, trăm dặm, ngàn dặm… Phạm vi không ngừng mở rộng, mọi người hoảng hốt chạy trốn, trong đầu chỉ có một suy nghĩ phải chạy thật xa mới có cơ may sống sót, kết quả rất nhiều người thất lạc.

Không đến nửa canh giờ, toàn bộ Tây Cảnh đã bị hủy diệt gần hai ngàn dặm, trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu không thấy đáy…

Du Tiểu Mặc nằm sấp trên miệng hố, những người kéo hắn đi đã thất lạc với hắn tự bao giờ, xung quanh chỉ còn lại một mình hắn. Du Tiểu Mặc đờ đẫn nhìn về phía trước, nhưng phía trước lại chẳng có thứ gì, không có núi, không có cây, không có yêu thú, càng không có một bóng người, vậy… Lăng Tiêu đâu rồi?

Hắn tận mắt nhìn thấy khoảnh khắc nổ tung, khi ấy Lăng Tiêu gần như đối mặt với Lân Thiếu Dật, có nghĩa là lúc đó y đã nhận uy lực của vụ tự bạo ngay chính diện, Du Tiểu Mặc không muốn nghĩ theo chiều hướng xấu, nhưng tâm trí cứ vô thức chuyển đến hướng kia.

“Lăng Tiêu, anh đang ở đâu, mau trả lời em đi!”

Du Tiểu Mặc đứng dậy, bắt đầu gào lớn, tiếng gọi mang theo cảm xúc mâu thuẫn giữa hoảng sợ và hy vọng, cặp mắt nhìn khắp xung quanh, sắc mặt bối rối.

Chẳng có tiếng đáp lại, dưới hố sâu chỉ truyền lại tiếng vọng của hắn, Lăng Tiêu vẫn không thấy tăm hơi.

Cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng bị nỗi sợ hãi nhấn chìm, hức hức, nếu Lăng Tiêu chết rồi, hắn cũng không muốn sống nữa, có thể nói Lăng Tiêu đã làm bạn với hắn ngay sau khi hắn đi vào thế giới này, hắn đã quen với sự hiện diện của y, thậm chí coi nó thành một loại bản năng, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ Lăng Tiêu sẽ rời xa hắn.

Du Tiểu Mặc đang đau lòng không chú ý tới, nguy hiểm đang từ từ lại gần hắn.

Mãi tới khi một luồng sát khí bao phủ khắp đỉnh đầu, hắn mới giật mình tỉnh lại, nhưng đã muộn, tấm lưng không hề phòng bị của hắn bị đánh trúng, cả người bị đập văng ra ngoài, rơi thẳng vào cái hố sâu không thấy đáy kia, cũng may hắn kịp thời tóm lấy miệng hố, bất chấp thương thế, Du Tiểu Mặc lập tức kéo dài khoảng cách với kẻ đánh lén kia, sau khi hạ xuống, máu tươi lập tức phun ra khỏi miệng hắn, cả khoang miệng đều là vị rỉ sắt.

Du Tiểu Mặc lau khóe miệng, sau khi nhìn thấy kẻ đánh lén cũng không hề bất ngờ.

Tổ Mã với khuôn mặt căm hận oán độc của ả đang nhìn hắn lom lom, mỗi chữ mỗi câu đều được rít qua kẽ răng: “Thiếu Dật chết rồi, ta muốn ngươi phải chôn cùng chàng, để cho Lăng Tiêu nếm thử cảm giác đau đớn khi mất đi người mình yêu thương nhất!”

Nói xong ả liền xông tới, đằng đằng sát khí, Tổ Mã không cho Du Tiểu Mặc thời gian để phản ứng, sau khi xông tới trước mặt, năm ngón tay liền vồ về phía đầu hắn, xem tư thế kia có vẻ là đang muốn giật đầu hắn ra khỏi cổ, cực kỳ ngoan độc!

Một bàn tay đột nhiên tóm lấy cổ tay Tổ Mã, sau đó một tiếng “rắc” vang lên, cổ tay đã gãy…

Du Tiểu Mặc quay đầu, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn ả, “Muốn giết ta, ngươi đã không đủ tư cách! Còn nữa, ta chưa tìm ngươi tính sổ thì thôi, ngươi lại tự dẫn xác tới cửa, ngươi nói ta phải xử lý ngươi thế nào cho phải, hay là phế tu vi của ngươi rồi ném ngươi vào nhà chứa, sao nào?”

Tổ Mã vẫn dậm chân tại lục phẩm, từ trước kia ả đã không phải là đối thủ của hắn, huống chi là hiện tại, nếu không phải hắn đắm chìm trong suy nghĩ sẽ mất Lăng Tiêu, thì chỉ một đan sư lục phẩm như ả sao có thể đánh lén được hắn.

Nghe được câu này, Tổ Mã giận dữ tới nỗi hai mắt đỏ ngầu.

Nếu là lúc bình thường chắc Du Tiểu Mặc sẽ không nói mấy lời như vậy đâu, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc vì Lân Thiếu Dật mà Lăng Tiêu gặp chuyện không may, hắn không thể nhịn nổi, chỉ muốn trút hết sự giận dữ vào Tổ Mã, thậm chí đối phương còn định giết hắn thì việc quái gì phải khách khí với ả, đừng tưởng ả đẹp thì hắn phải tán thưởng, hắn chỉ biết tán thưởng… cơ thể của nam nhân.

Tổ Mã không nói không rằng đã tấn công lần thứ ba, căn bản không chú ý tới cái tay bị thương, chiêu thức hoàn toàn liều mạng, hiển nhiên là ả cũng không cần cái mạng này nữa, hóa ra lại thâm tình với Lân Thiếu Dật đến thế!

Du Tiểu Mặc muốn nói: chắc chắn hắn sẽ không cảm động đâu, đùi phải đã sớm vận sức chờ xuất chiêu lập tức đạp vào bụng ả, Tổ Mã kêu thảm một tiếng, bay thẳng ra ngoài, ngã trên mặt đất, khuôn mặt diễm lệ bị cảm xúc dữ tợn phủ đầy, cứ tưởng ả sẽ không đứng dậy nổi, ai ngờ vẫn gắng gượng đứng lên, cơ thể lung la lung lay, trên mặt không hề có sự tuyệt vọng sau khi thất bại, ngược lại còn nở một nụ cười quỷ quyệt.

Một giây sau, Du Tiểu Mặc liền biết rõ vì sao ả cười.

Sức mạnh linh hồn không ngừng phóng ra khỏi cơ thể Tổ Mã, năng lượng linh hồn khủng khiếp khiến người ta lạnh cả gáy… Rõ ràng là muốn tự bạo, lại thêm một kẻ nghĩ quẩn!

“Ha ha ha!”

Tổ Mã cười dữ tợn như nữ quỷ, nhưng còn chưa cười được vài tiếng, âm thanh đã ngưng bặt, cặp mắt đỏ ngầu trợn tròn, như thể tròng mắt cũng muốn bật ra ngoài, ả nhìn chằm chằm vào Du Tiểu Mặc phía đối diện còn hắn thì dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía sau ả.

Tổ Mã cúi đầu nhìn một thanh kiếm dài xuyên qua ***g ngực, cảnh tượng giống hệt như khi Thông Thiên Đế bị thuộc hạ phản bội, máu tươi chảy theo mũi kiếm nhỏ tí tách xuống mặt đất, người đứng phía sau chậm rãi rút lưỡi kiếm, dòng máu đỏ thẫm chảy ra khỏi khóe miệng ả, trên người tản ra hơi thở hư nhược, lưỡi kiếm không chỉ xuyên qua cơ thể Tổ Mã, mà còn xuyên qua cả linh hồn ả.

Tổ Mã quỵ xuống, trước khi ngã gục, ả quay đầu lại, và chính lúc ấy Tổ Mã nhìn thấy gương mặt của kẻ đánh lén, hai con mắt của ả mở thật lớn.

Dù đến chết Tổ Mã cũng không hiểu được, vì sao con nuôi của nàng lại phản bội nàng, ban đầu khi bắt nội ứng, thậm chí nàng chưa từng nghĩ tới kẻ phản bội lại là hắn, nàng thừa nhận sau khi mình thu dưỡng hắn, nàng gần như chưa bao giờ làm hết trách nhiệm của một người mẹ, thậm chí thường xuyên đặt ra yêu cầu nghiêm khắc, nhưng nàng làm vậy cũng là vì tốt cho hắn mà!

“Hắn là bạn ta!” Nam tử trẻ tuổi thờ ơ nói. Hắn biết rõ Tổ Mã đang khiếp sợ điều gì, hắn đúng là con nuôi của Tổ Mã, cũng nợ ân huệ của ả, nhưng ân tình phải trả, hắn đã sớm hoàn lại rồi, những ngày này trải qua mấy lần sinh tử, che giấu lương tâm làm nhiều chuyện xấu cho ả, hắn đã cảm thấy ghê tởm từ lâu.

Tổ Mã cười sầu thảm, cơ thể nặng nề té xuống.

Nàng đã từng nghĩ mình sẽ chết trong tay bất cứ kẻ địch nào, nhưng không ngờ lại chết bởi người mình tín nhiệm, Tổ Mã chết cực kỳ không cam lòng.

“Triển Vũ Hiên!”

Du Tiểu Mặc hưng phấn gọi tên nam tử trẻ tuổi, từ sau khi tách biệt với Ngân Qua, hắn chưa từng gặp lại họ, lúc trước Ngân Qua từng nói thân phận của Triển Vũ Hiên khá đặc biệt, cuối cùng hắn cũng hiểu được, hóa ra Triển Vũ Hiên lại là người của Hắc Tri Chu, chỉ là hiện tại việc này đã không quan trọng!

Triển Vũ Hiên nhìn hắn cười tao nhã, nụ cười nở trên gương mặt tuấn tú rất sáng lạn, “Là ta, rất vui khi gặp lại ngươi, chúc mừng ngươi!” Hắn cũng được giải thoát rồi.

Du Tiểu Mặc nghĩ tới Lăng Tiêu không biết sống chết ra sao, nụ cười vụt tắt.

Triển Vũ Hiên biết hắn đang lo lắng điều gì, liền an ủi: “Ngươi yên tâm đi, Lăng Tiêu lợi hại như vậy, chắc chắn hắn sẽ không có chuyện gì đâu.”

Du Tiểu Mặc chép miệng, hy vọng thế.

Đúng lúc này, phía sau hắn đột nhiên xuất hiện một khe nứt không gian.

Triển Vũ Hiên đang đứng trước mặt hắn, vừa tình cờ nhìn thấy, biến sắc, sau khi hô to một tiếng “COI CHỪNG”, liền kéo hắn tới.

Du Tiểu Mặc ngơ ngác.

Một bóng người chật vật xuất hiện ở miệng khe hở, kèm theo là vài tiếng ho khan, giọng nói đùa giỡn quen thuộc vang lên, “Phu nhân, vi phu mới đi được một lát mà em đã bắt đầu thông đồng với mùa xuân thứ hai rồi sao?”

Bầu không khí yên lặng ba giây.

Biểu lộ đờ đẫn của Du Tiểu Mặc lập tức hóa thành cuồng hỉ, xông lên bổ nhào vào người y, dùng sức ôm phu quân nhà mình, há miệng cắn cổ y, lực không nhỏ, máu cũng chảy ra rồi kìa, hắn cắn xong lại dùng đầu lưỡi liếm vài cái.

Lăng Tiêu hít nhẹ một hơi, bên tai là âm thanh kích động của phu nhân nhà y.

“Mùa xuân thứ hai, cuối cùng em cũng tìm được anh rồi!”

“…”

Cách đó không xa, Triển Vũ Hiên không nhịn được mà cười thành tiếng, quay người đi về phía xa xa, nơi ấy dần dần xuất hiện những người sống sót sau trận đại nạn, hắn để lại không gian riêng cho phu phu hai người, trên đầu là bầu trời bao la xanh thẳm, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua từng đám mây, chiếu sáng vùng đất này, chiếu sáng những sinh mệnh mới.